"Khụ khụ, cái này chỉ có thể tự hiểu không thể nói ra được..." Diệp Lãng ho khan nói.
"Ngươi xác định ngươi có thể làm được sao? Có thể lông tóc vô thương?" Diệp Thành Thiên hoài nghi nói, mà hắn cũng chỉ quan tâm lông tóc vô thương, thắng thua không là vấn đề.
"Xác định, nhất định và khẳng định!" Diệp Lãng nghiêm túc nói, thực sự làm cho người khác tin tưởng, tất nhiên là tạm thời, tạm thời mà thôi...
"Vậy... Nhưng ta vẫn phải đi xem thôi!" Diệp Thành Thiên chần chờ một hồi, vẫn không thay đổi chủ ý.
"..."
Diệp Lãng lại bắt đầu kiên trì muốn mọi người đừng nhúng tay, bằng không sẽ trở mặt với bọn hắn. Chỉ là hiệu quả cũng không được tốt lắm, không có mấy người quan tâm đến ý kiến của hắn.
Nhưng cuối cùng Diệp Thành Thiên lại không đi, đó cũng không phải vì rốt cuộc Diệp Lãng cũng thành công mà vì Lý Đan Đằng chủ động đổi sinh tử quyết thành quyết đấu bình thường.
Tuy rằng tình huống như vậy cơ hồ chưa từng phát sinh qua, không ai lại đi thay đổi phương thức quyết đấu, bất quá dù sao tình huống lần này thực đặc thù, cũng không ai phản đối cái gì, trái lại người ủng hộ rất nhiều, cơ hồ là toàn thành duy trì!
Có lẽ ai cũng không nghĩ tới toàn thành đều che chở Diệp Lãng, sau khi biết Lý Đan Đằng "bức" Diệp Lãng tiến hành sinh tử quyết, rất nhiều người đều đi về phía nhà của đệ nhất Kiếm Thánh, chỉ trích loại hành vi mặt dày vô sỉ này của Lý Đan Đằng, mãnh liệt yêu cầu hắn rời khỏi lần sinh tử quyết này.
Dưới áp lực của dân chúng, hơn nữa đệ nhất Kiếm Thánh cũng cảm thấy chuyện này quả thật Lý Đan Đằng có chút vấn đề, mà hắn cũng không muốn vì vậy đi đắc tội Diệp gia. Nhưng nếu quyết đấu đã định ra thì không nên lùi bước, rời khỏi là không thể!
Bởi vậy, đệ nhất Kiếm Thánh bắt Lý Đan Đằng thay đổi phương thức quyết đấu, hai bên cũng không cần ngươi sống ta chết nữa!
Tuy rằng sự nhượng bộ này vẫn làm cho rất nhiều người không hài lòng nhưng cũng chỉ có thể như vậy.
Thời gian và địa điểm quyết đấu cũng đã xác định rồi, bảy ngay sau tại quyết đấu tràng của Hoàng Gia Học Viện, mà quyết đấu tràng này là một cái quyết đấu tràng khổng lồ, có thể cùng lúc cất chứa mấy vạn người.
Sau đó, Lý Đan Đằng vẫn bí mật huấn luyện để ứng đối với quyết đấu của bảy ngày sau, mỗi một tràng quyết đầu đều phải ứng phó toàn lực, mặc dù là phế tài như Diệp Lãng cũng vậy.
Về phần phế tài thì sao? Không, là Diệp Lãng đâu?
Hắn vẫn giống như cũ, đi học...
"Diệp Lãng, sao ngươi giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy?" Chân Tiểu Yên có chút vô lực hỏi, hôm qua còn nói nhất định mình sẽ thắng, phải giống như một nam nhân, bây giờ thoạt nhìn hình như không nhớ đến mấy cái này rồi.
"Phát sinh chuyện gì?"
"Ngươi cùng với Lý Đan Đằng quyết đấu ấy!" Chân Tiểu Yên lắc đầu, càng vô lực hơn.
"Đó là chuyện của bảy ngày sau, bây giờ nói làm gì." Diệp Lãng nhớ thì nhớ, bất quá hắn không chút khẩn trương.
"Đáng lẽ ngươi phải chuẩn bị một chút chứ, bằng không làm sao đánh thắng được người ta, làm sao mà lông tóc vô thương! Hừ, nếu ngươi ít đi một sợi tóc thì biết tay ta!" Chân Tiểu Yên cầm lấy tay Diệp Lãng, hung hăng nói.
"Mụ béo, không cẩn thận rớt một sợi tóc thì thực bình thường a, cái đó không thể trách ta được!" Diệp Lãng vô tội nói.
"..., ta mặc kệ, dù sao ngươi không được rụng một sợi tóc nào, nhiều nhất cho ngươi rụng một sợi lông..." Chân Tiểu Yên ngây người một hồi, sau đó bắt đầu "không thèm nói lý".
"Cái này có chút khó khăn, ta muốn nghiên cứu xem... Đúng rồi, cơm trưa của ta đâu?"
"Ở đây, vốn đang định đưa cho ngươi."
...
Lại qua vài ngày, Diệp Lãng đột nhiên nhớ tới một sự kiện, kéo Chân Tiểu Yên chạy đến một chỗ. Vừa đến nơi hắn liền ngẩn ngươi, có chút không tin vào hai mắt của mình.
"Mụ béo, ngươi nhìn xem thông cáo bài phía trước thử xem bồi dẫn của ta là 3 ăn 1 hay 1 ăn 3?"
"Này... Hình như là 3 ăn 1!" Chân Tiểu Yên cũng không dám khẳng định nói, nàng cũng đang hoài nghi thông cáo này viết nhầm rồi. Trên thực tế hai người đều không có nhìn lầm, cũng không ai viết sai, thực sự là 3 ăn 1!!
Đây là bồi dẫn của trận quyết đấu giữa Diệp Lãng và Lý Đan Đằng, chuyện mà Diệp Lãng nhớ tới là cái này đây, cơ hội như vậy làm sao mà hắn buông tha được, hắn phải bại gia một hồi.
Chỉ là hắn không thể ngờ được bồi dẫn của mình lại thấp như vậy, thậm chí còn thấp hơn cả Lý Đan Đằng. Lý Đan Đằng là 1 ăn 3 mà hắn là 3 ăn 1!
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Diệp Lãng cũng không biết đợt cá cuộc này cơ hồ tất cả mọi người đều ủng hộ Diệp Lãng, đều đặt tiền lên người hắn cả cho nên bồi dẫn mới thấp như vậy. Từ bồi dẫn cao đến bất khả tư nghị tụt xuống thấp bất khả tư nghị...
Tình huống này quả thật làm cho rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn.
"Lại đặt Thập Tam thiếu gia thắng? Uy, rốt cuộc các ngươi có điều tra qua chưa? Thập Tam thiếu gia là một phế tài không biết gì cả, tỷ lệ thắng của hắn còn chưa được 1% nữa."
"Chúng ta biết!"
"Vậy sao còn đặt lên người hắn?"
"Bởi vì chúng ta thích Thập Tam thiếu gia!"
Đây là cách nói của bình dân, mà mặt khác, một ít quý tộc phú hào đặt của Diệp Lãng, cách nói của họ hẳn là vì Hoàng Đế, "tay bạc" này lần này cũng đến đánh lớn!
Mà lý do của Hoàng Đế cũng là câu nói kia --
"Ta không biết thực lực của Diệp Lãng, nhưng ta biết vận khí của hắn, ta tin tưởng hắn sẽ thắng!"
Các loại lý do như vậy làm cho chuyện này trở thành ngoài ý muốn, cũng làm cho Diệp Lãng cảm thấy vui mừng, thật cao hứng là mình có nhân khí cao đến vậy.
Về phần bồi dẫn thấp đến đâu hắn cũng không ngại, tuyệt đối không để ý, hắn cũng chưa từng muốn kiếm tiền nhờ bồi dẫn cao thấp, lần này hắn tới cũng chỉ muốn đặt cược trên người Lý Đan Đằng mà thôi, như vậy thì 100% sẽ thua hết!
Nhưng mà lúc này hắn lại không thể nào đặt cược được!
"Cái gì, không cho ta đặt cược? Vì sao?"
"Thập Tam thiếu gia, ngươi là diễn viên của trận đấu này, tuy rằng chúng ta tin tưởng nhân phẩm của ngươi , nhưng cũng không hợp quy củ! Nếu ngươi muốn đặt cược thì chỉ có thể đặt cho chính mình mà thôi!" Công nhân sòng bạc thực nghiêm tốn nói.
"Chơi một mình đi! Đặt lên chính người mình thì không phải sẽ thắng tiền sao, thôi, quên đi, coi như ta chưa từng tới đây vậy!"
"..." Cũng chỉ có ngươi không muốn thắng tiền, cả ngày muốn thua tiền...
Cứ như vậy, Diệp Lãng mang theo Chân Tiểu Yên rời khỏi sòng bạc, sau đó đi loạn trong thành, tìm nơi chơi vui, tìm chỗ ăn ngon...
"Diệp Lãng, ngươi hẳn là nên chuẩn bị một chút cho trận quyết đấu đi, đừng đi loạn như vậy." Đây là lời Chân Tiểu Yên nói lúc đầu, mà sau đó không lâu nàng lại nói --
"Diệp Lãng, cái này ăn ngon lắm, còn có cái này, cái này..."
Đến cuối cùng, Chân Tiểu Yên hoàn toàn đi loạn theo Diệp Lãng, quăng chuyện quyết đấu qua một bên.
Thời gian từng chút trôi qua, Lý Đan Đằng ngày một nỗ lực, Diệp Lãng ngày một phóng túng, trở thành hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Diệp Lãng muốn buông tha hay là tràn ngập tự tin?
Trên lý luận, hẳn là trường hợp một, rất nhiều người cũng cho rằng như vậy. Trong nhận thức của tất cả mọi người đều cho rằng, người chưa từng luyện qua thứ gì như Diệp Lãng thì 100% đánh không lại Lý Đan Đằng, nếu như vậy thì hắn căn bản không cần phải đi chuẩn bị làm gì.
Nhưng cũng có người lại cảm thấy trường hợp sau đúng bởi vì Diệp Lãng có một vận khí làm cho bất kì ai cũng phải hâm mộ, nói không chừng Lý Đan Đằng sẽ bất chiến tự bại, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu của đại bộ phận người ủng hộ Diệp Lãng.