Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 706: Chương 706: Long Ái (3)






- Còn nữa, Luther vương quốc cũng là đại vương quốc, ngươi với tư cách là vương hậu, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua tên của Diệp Lãng sao?

Hoàng đế tiếp tục nói.

- Ta biết rõ, không phải là tên tiểu tử chạy loạn vừa rồi sao?

Long An Hi nói ra.

- Chạy loạn khắp nơi? Đúng vậy, hắn đúng là chạy loạn khắp nơi, nhưng mỗi nơi hắn đi qua, những thế lực ở các nơi đó đều ủng hộ hắn! Từ Thánh thành, cho đến bộ lạc Hổ tộc, đến Ella đế quốc, mỗi thế lực đều có quan hệ mật thiết với hắn, mà bản thân của hắn cũng có trình độ luyện kim thuật cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần một điểm này, tât cả mọi người không ai dám là địch với hắn.

- Có gì tốt chứ, chỉ là luyện kim thuật mà thôi. Còn quan hệ, ta cũng có. Ta là vương hậu của một quốc gia, ta cũng không cần cố kỵ một vương tử chân chính, mà hắn chỉ là vương tử danh dự mà thôi.

Vào lúc này, Long An Hi vẫn không chịu thua.

- Dỳ ta là hoàng đế, trước mặt tiểu hỗn đản Diệp Lãng kia, cũng không đủ nhìn, ngươi cảm thấy ngươi không cần cố kỵ sao? Lại nói, ta không muốn nói chuyện với ngươi nữa, ngươi ngu như vậy cho nên không biết vì sao đệ đệ muội muội của ngươi vẫn không rời đi, bọn họ đang muốn kết giao với Diệp Lãng đó. Ngươi tưởng bọn họ đến kết giao với ngươi sao? Mấy ngày nay người đến tìm Diệp Lãng nhiều biết bao nhiêu, mà người đến tìm ngươi có bao nhiêu?

Lúc này hoàng đế đã hoàn toàn thất vộng, nói xong liền rời đi.

- Ai, các ngươi nên suy nghĩ kỹ đi!

Thời điểm này, hoàng thái hậu cũng không muốn nói cái gì nữa, bởi vì không phải là con của mình, mà là con của vương phi khác, mình có thể làm đến mức này đã là không tồi rồi.

Hiện tại muốn xen vào, cũng chỉ có hoàng đế là huynh trưởng mới có thể, mà hắn đã bỏ đi, nàng cũng không thể nói gì.

Sau khi hoàng đế và hoàng thái hậu rời đi, ba mẫu tử Long An Hi vẫn không muốn thừa nhận chuyện này là thật, tuy bọn họ biết rõ sau khi bọn họ tới đây, cũng không có bao nhiêu người coi trọng ba người bọn họ, mà Diệp Lãng trước đó, nàng còn bị mọi người chống đối, cho nên nàng mới nóng tính như vậy.

Hiện tại cẩn thận ngẫm lại. Nếu chỉ nhìn số lượng người đến bái phỏng. Diệp Lãng đã toàn thắng bọn họ. Đây là việc mà bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận.

Mà vào lúc này, vẫn chưa rời đi, Long Ái đang chiếu cố hoa cỏ của mình đã nói:

- Mỗi ngày biểu ca Diệp Lãng có đến mấy ngàn người đến bái phỏng, nhưng không có một ai gặp được hắn. Đây là Long cát tỷ tỷ nói.

Nghe được lời của Long Ái, ba mẫu tử Long An Hi đều cảm thấy Long Cát công chúa đang khoác lác, làm sao có thể có mấy ngàn người, chẳng lẽ toàn thành đều đến bái phỏng hắn?

Nhưng bọn họ cảm thấy, mặc kệ có phải có mấy ngàn người hay không, nhưng mấy trăm người chắc chắn phải có, mà bọn họ ngay cả mười người cũng không có.

Nhưng bọn họ cũng không biết, Long Cát công chúa không có nói dối, hơn nữa nàng đã loại ra không ít râu ria, nếu không thì số lượn còn nhiều hơn nữa.

Mỗi ngày đều có nhiều người như vậy. Bời vì mỗi ngày bọn họ đều không nhìn thấy Diệp Lãng, cho nên mỗi ngày đều phải đến, nhưng với tính cách của Diệp Lãng, xem ra mấy ngàn người này phải thất vọng rồi.

Mà Diệp Lãng càng ưu tú, mẫu tử Long An Hi cảm thấy càng ngày càng đố kỵ, càng cảm thấy mình bị nhục nhã.

Có một loại người, bản thân có được thân phận địa vị, liền rất ngạo mạn, nhưng khi thấy có người ưu tú hơn bàn thân mình, sẽ đố kỵ, sẽ ghi hận!

Đối với loại người này, Diệp Lãng không thèm nhìn tới, bởi vì loại người như vậy vĩnh viễn không làm nên đại sự gì, ngay cả tư cách làm đại phôi đản cũng không có. Thành công của một người, dù là người tốt hay người xấu. Thứ đầu tiên hắn phải có là tâm rộng rãi, có thể chứa được những người mà người khác không thể chứa.

Có thế chứa được bại hoại thì không phải là bại hoại, mà là kiêu hùng!

Nếu không thể chứa được bại hoại, cả đời này chỉ là bại hoại!

Rất nhanh, thọ yến của hoàng thái hậu đã đến, thời điểm sáng sớm, Diệp Lãng và Liễu Phi Yên đã xuất phát, tiến về hoàng cung trước để làm quen hoàn cảnh một chút.

Lúc đầu Diệp Lãng sẽ phải đi cùng một chỗ với Diệp Thành Thiên. Nhưng lúc cuối cùng diễn tập với bọn người Liễu Phi Yên ngày hôm qua, nhưng khi kết thức cũng đã muộn, cho nên hắn liền ngủ lại ở Vạn Hoa Lầu, ngày hôm sau sẽ đi cùng bọn họ.

Có đi cùng một chỗ với Diệp Thành Thiên và Long An Kỳ hay không cũng không sao cả. Dù sao Diệp Lãng đi cùng bọn họ, chỉ biết đưa đến những người muốn giao tế với hắn, mà hắn sẽ chẳng quan tâm đến người ta.

Hiện tại Diệp Lãng không đi cùng, người khác sẽ tìm Diệp Thành Thiên và Long An Kỳ, lúc đó bọn họ trở thành nhân vật chính, mà Diệp Lãng sẽ được rảnh rỗi.

Trong khi đó, Diệp Lam Vũ và Thất công chúa, còn có Long Cát công chúa đều nhất trí cho rằng, Diệp Lãng cố ý chạy trốn, các nàng nhất trí quyết định, sau khi tìm được hắn, nhất định phải xử lý tên hỗn trướng Diệp Lãng.

Diệp Thành Thiên mang người vào sân, ở trước hoàng cung có một quảng trường lớn, mà lúc này trên quảng trường, đã được an bài tốt, tất cả dùng thời gian ngắn nhất để bố trí.

Quảng trường trước đại điện đã lâu rồi không được sử dụng, mà có dùng thì chỉ dùng trong nửa ngày hoặc một ngày. Mà bài trí của ngày hôm nay, đã được hoàn tất từ tối hôm qua.

Mà ghế ở đây, đã được xếp đặt rất có tính toán, ghế khách mới đều đặt phía dưới, mà ghế của hoàng đế và hoàng thái hậu đã được đặt trước đại điện, nằm ở trước bậc thang tiến vào đại điện, từ trên cao nhìn xuống tất cả mọi người.

Đây là tự nhiên, hoàng đế và hoàng thái hậu với tư cách là nhân vật chính, đương nhiên phải ở phía trên, làm thế mới có thể cho tất cả mọi người nhìn thấy cử động của bọn họ.

Đồng thời tách ra một khoảng cách, cũng là vì an toàn, khoảng cách này chính là nơi giảm xốc nếu có người muốn ám sát hoàng đế và hoàng thái hậu.

Diệp Thành Thiên dẫn người đứng ở trong sân, không phải là người chiêu đãi lãnh đạm với bọn họ, mà là vì thời gian chưa tới, khi chưa có hoàng đế và hoàng thái hậu ngồi vào vị trí, dù là kẻ nào cũng không được phép ngồi vào vị trí, cho nên hiện giờ chỉ có thể đứng trong sân nói chuyện phiếm với nhau.

- An Kỳ tỷ tỷ, tiểu tử nhà của ngươi đâu?

Long An kỳ không biết đây là biểu muội hay là muội muội, dù đang chào hỏi thân mật, nhưng trước đó hai người chưa từng gặp nhau, cho nên chỉ khách sao.

Sự tồn tại của Long An Kỳ ở Chu Tước đế quốc không có bao nhiêu người biết, dù là người trong hoàng tộc, vào thời gian gần đây mới biết được có một công chúa như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.