"Diệp gia tại Tường Không lập tức yếu hơn phân nữa, bất quá Diệp gia gia nghiệp lớn, tuy rằng nhỏ đi một nữa nhưng cũng dù xưng vương xưng bá trong đám gia tộc! Theo lý thuyết Lý gia không dù tư cách chống lại Diệp gia, nhưng vấn đề ở chỗ Nữ Hoàng bệ hạ, dường như nàng rất không thích Diệp gia, ép Diệp gia đến chết!"
"Từ Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu có thể nhìn ra một ít manh mối, nơi này vốn thuộc tài sản của Thập Tam tiểu công tử, vốn Thập Tam tiểu công tử đi rồi cũng có thể giao cho Diệp gia xừ lý nhưng Nữ Hoàng lại niêm phong nơi này! Mà bây giờ lại rơi vào tay Lý gia, nâng đỡ Lý gia sao?"
"Hóa ra là vậy, như vậy thì bình thường thôi, thiên hạ này vốn là của hoàng Để, một gia tộc lớn hay nhỏ chủ yếu nhìn xem đế vương gia có thích hay không." Diệp Lãng gật gật đầu, có điếm cảm thán nói, "Lý gia à, ta tin rằng đến lúc nó vô dụng hoặc chọc Nữ Hoàng tức giận thì cũng sẽ bị chèn ép, thậm chí xóa tên!"
"Đạo lý này ai cũng biết, có điều biết thì sao? Mọi người vẫn sẽ đi làm thôi! Hơn nữa chuyện này cũng không quan hệ gì đến chúng ta, những bình dân như chúng ta không muốn nói đến quốc gia đại sự, chúng ta chỉ nói về trăng gió thôi!" Kiều mị nữ nhân cười nói, cũng muốn bắt lấy tay Diệp Lãng, muốn cọ vào Diệp Lãng.
Bây giờ hình tượng Diệp Lãng rất đẹp trai, nữ nhân nhìn thấy đều tim đập thình thịch...
"Dùng đánh chủ ý vào ta, nếu không ta kiện ngươi phi lễ!" Diệp Lãng thực không khách khí cảnh cáo.
"Ngươi đúng là mất mặt! Ta đi trước đây, đúng rồi, còn chưa nói tên của ta cho ngươi biết, ta gọi là Đinh Lâm, ngươi có thể gọi ta là Lâm tỷ!" Kiều mị nữ nhân Đinh Lâm cười nói, đồng thời phao một chút mị nhãn với Diệp Lãng.
"Đã biết, Lâm tỷ, ngươi giữ một chỗ ở ngoài giúp ta, bảo phòng bếp trực tiếp đưa thức ăn lên, ta chuẩn bị ra xem ca múa, xem hôm nay có cô nương nào nhảy vào hổ lừa không!" Diệp Lãng lãnh đạm nói.
Kỹ nghệ ca múa của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu này rất đặc sắc, không biết bây giờ có còn nguyên hương vị không, nhìn xem cũng được, tiêu khiển cho qua ngày!
"Đã biết! Xem ngươi nói kìa, nhảy vào hố lừa, người đầy chúng ta vào hố lừa không phải là nam nhân các ngươi sao!" Đinh Lâm tức giận nói.
"Nhảy vào hố lừa hay không thì quan trọng nhất cũng ở các ngươi, chỉ cần không phải bị buộc thì đều có quyền lựa chọn, trong các ngươi có rất nhiều người tự chọn con đường này mà!" Diệp Lãng thuận miệng trả lời.
"Có lẽ a! Cho nên ta không nỡ nhìn những người bị buộc, có điều... Ai, thế đạo a..."Đinh Lâm lắc lắc đầu, đi ra ngoài, không tiếp tục nói về đề tài này nữa. Mà sau khi bước ra ngoài, vẻ lo lắng trên mặt nàng lập tức biến mất, lại xuất hiện nụ cười hấp dẫn chuyên nghiệp.
Sau khi Đinh Lâm rời khỏi, Diệp Lãng chìm vào ký ức, hắn như nhìn thấy hình ảnh Chân Tiểu Yên cố gắng ở đây, thân thể béo béo kia dẩn dẩn nhỏ gầy lại, lúc đó tuy rằng Chân Tiểu Yên thực khổ nhưng tựa hồ cũng rất vui vẻ.
Đến bây giờ Diệp Lãng vẫn không rõ vui vẻ ở đâu, chỉ cảm thấy Chân Tiểu Yên có điểm biến thái!
Lúc đó dường như Liễu Phi Yên có chuyện gì muốn nói với Diệp Lãng nhưng vẫn không có cơ hội, đến bây giờ vẫn chưa nói.
Bất quá với nàng mà nói bây giờ đã rất tốt rồi, trải qua cuộc sống vô ưu vô lự, còn có một đám người bảo hộ nàng, hơn nữa còn có một đám "fan" nhiều không đếm xuể.
Khi Diệp Lãng gặp lại Liễu Phi Yên cũng bị điều này làm cho giật mình không thôi!
Những ký ức này dường như vĩnh viễn không đuổi theo được, nhưng Diệp Lãng cần đuổi theo sao? Hắn vẫn có được, hơn nữa sau này sẽ có được càng nhiều thời gian tốt đẹp, khoái hoạt hơn!
Có một số thứ cần nhớ lại, nhưng dùng quên mình vẫn có thể có được nhiều ký ức đẹp hơn, cũng không phải ký ức trong quá khứ mới là đẹp nhất, tương lai mới là đẹp nhất!
"Fox công tử, ngươi suy nghĩ xong chưa? Xin mời ra ngoài ngồi, ta đã chuẩn bị cho ngươi vị trí tốt nhất, bất quá hôm nay có rất nhiều người, vị trí có thể có chút lệch lạc, mong bỏ qua cho!" Sau khi Diệp Lãng đi ra, Đinh Lâm lập tức phát hiện, không hổ là nhân vật mắt nhìn bốn hướng tai ngóng bát phương!
"Không sao cả, chỉ cần có thể nhìn thấy ca múa ở dưới là được!" Diệp Lãng cũng không quan tâm lắm.
"Không thành vấn đề!" Đinh Lâm nói, cũng gọi một tiểu cô nương đi lên cùng Diệp Lãng, bồi rượu bên cạnh hắn.
Đương nhiên tiểu cô nương này là người hơi nhỏ chứ không phải nói tuồi nàng còn nhò...
Bất quá Diệp Lãng không uống rượu, tiểu cô nương bồi rượu kia bị hắn đuối đi, bảo nàng đi làm việc khác đi.
"Sao vậy?" Đinh Lâm thấy cô nương kia đi xuống, đến hỏi.
"Hắn nói không uống rượu, bảo ta đi chuẩn bị cơm cho hắn. Lâm tỷ, thoạt nhìn hắn hoàn toàn không giống với những người khác, dường như không có một chút ý tứ gì với chúng ta." Tiểu cô nương kia có điểm vô lực nói.
"Quên đi, ngươi cứ ngồi cùng hắn một lúc, coi như bằng hữu ăn cơm cùng nhau, đừng coi hắn như khách nhân là được!" Đinh Lâm nói, nàng cảm thấy hắn là không cần dùng thái
độ như vậy với Diệp Lãng, làm vậy chỉ biết phá hư cảm giác ngồi cùng một chỗ với Diệp Lãng mà thôi.
Từ trên người Diệp Lãng các nàng có thể cảm thấy một loại cảm giác tươi mát tự nhiên, là một con suối trong hiếm thấy trong trần thế vẫn đục.
“Ừ, biết rồi!" Tiểu cô nương kia gật gật đầu, nàng cảm thấy ở bên cạnh Diệp Lãng cười lấy lòng chỉ là chuyện dư thừa.
"Cám ơn! Ngươi có muốn ăn chung không?" Diệp Lãng nhận cơm xong hỏi tiểu cơ nương kia.
"Tốt..." Tiểu cô nương ngần ngơ, sau đó gật gật đầu, cầm lấy một chén nhỏ xới cơm, sau đó ăn cùng Diệp Lãng.
Cạch cạch...
"..." Tiểu cô nương phát hiện mình còn chưa ăn bao nhiêu thì chén cơm Diệp Lãng cũng đã thấy đáy rồi, tốc độ ăn cơm thật sự quá nhanh.
Mà sau khi Diệp Lãng ăn xong, lại bói thêm một chén nữa tiệp tục ăn...
Tiểu cô nương nhìn thấy vậy lập tức đầy nhanh tốc độ, nàng sợ nếu mình chậm đi một chút thì sẽ không có cơm ăn!
Bữa cơm này tiểu cô nương ăn rất vui vẻ, tuy thức ăn chưa chắc là tốt nhất nhưng là thời gian nàng thả lỏng nhất, không có một chút áp lực, không có một tia phiền não.
"Không sai, nhảy rất khá, có điều thiếu một chút nhẹ nhàng, hơn một chút tục tằng." Đột nhiên Diệp Lãng nói.
"??" Tiểu cô nương có điểm khó hiểu, bất quá rất nhanh nàng hiểu được, hóa ra Diệp Lãng đã nhìn về phía sân khấu bên dưới, nhìn người đang khiêu vũ ở dưới.
"Người đến đây chủ yếu nhìn xem thứ vẻ đẹp tục tằng này, nếu không sẽ không hấp dẫn được nhiều người như thể, ngươi nhìn những người khác mà xem, không phải đang trầm trồ khen ngợi, ánh mắt muốn lọt ra ngoài sao?" Tiêu cô nương chỉ vào đám người náo nhiệt bên dưới.
"Nói cũng đúng, lúc trước rõ ràng Liễu Phi Yên rất thanh tú lại biến mình thành lẳng lơ như vậy." Diệp Lãng gật đầu nói.
Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả :Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
-----oo0oo-----
Chương 450: Lý gia phát triển (3)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Sưu Tầm
CV + Edit Text: Lam Lam
"Ngươi nhìn thấy bộ đáng thanh tú của Liễu Phi Yên sao? Nghe nói nàng rất ít khi để người ta nhìn thấy, tuy bây giờ hơi thanh tú một chút nhưng theo những người quai thuộc nhất của nàng thì khuôn mặt thanh tú nhất của nàng vẫn không để cho người ngoài nhìn thấy. Bây giờ rất nhiều người muốn gặp khuôn mặt thanh tú nhất kia lại không được nàng chừa cơ hội."
"Nam nhân đúng là kỳ quái, trước kia chỉ muốn nàng càng đẹp đẽ càng tốt, bây giờ lại không muốn nữa, chỉ muốn gặp một mặt thanh tú nhất của nàng."
Tiểu cô nương nói, việc này toàn bộ đại lục đã biết, mà nàng là đồng hành thì càng hiểu rõ hơn một chút.
"Có gì đẹp đâu, không phải vẫn là khuôn mặt kia thôi." Diệp Lãng thuận miệng nói, hắn đã sớm gặp qua bộ dáng thanh tú nhất của Liễu Phi Yên, khi Liễu Phi Yên đối mặt hắn vẫn xuất hiện bằng bộ dáng đấy.
"Ngươi là ăn không được cây nho thì lại bảo nho chua." Tiểu cô nương đả kích, nàng cho rằng Diệp Lãng đang giả vờ, nàng không biết Diệp Lãng vốn không cần bởi hắn xem qua quá nhiều lần rồi
"Có một số cây nho vốn đã chua rồi." Diệp Lãng nói.
Chờ một lúc sau, chương trình trọng điểm nhất buổi tối bắt đầu trình diễn, các cô nương mới đến cũng được cướp đoạt quyền sờ hữu đêm đầu tiên, chỉ cần là cô nương tư sắc kha khá thì đêm đầu tiên sẽ được rất nhiều người cướp đoạt, mà nếu dung mạo tuyệt mỹ thì sẽ càng thân điên cuồng.
"Công tử, đằng kia là Lý Ngạn, là lão bản của chúng ta, quả nhiên hắn đã đến.
Lúc này dường như Đinh Lâm không có chuyện gì làm nên đến bên cạnh Diệp Lãng, chỉ Lý Ngạn cho Diệp Lãng thấy, mà tiểu cô nương kia vốn muốn rời đi lại bị nàng giữ lại.
Theo lời Đinh Lâm là coi như hai người bồi Diệp Lãng tiêu khiển, không cần đi quản những chuyện khác. Khó mà có được cơ hội thả lỏng như vậy, nếu đã có thì không nên bỏ
"Hắn? Hình như là Lý Nguyệt ca ca a." Dường như Diệp Lãng cũng có chút ấn tượng.
"Đúng vậy công tử, ngươi nhận thức Lý Nguyệt tiểu thư à? Nàng là một người cũng không sai, có điều tiếc là có huynh đệ như vậy." Đinh Lâm lại có điểm bát quái, mà tin rằng nàng biết thông tin trong đấy tuyệt đối không kém bất cứ ai.
Mà nghe khẩu khí của nàng thì đánh giá của nàng với Lý Ngạn có vẻ không được tốt
"Ta không biết nàng, ai nói ta biết nàng chứ!" Diệp Lãng lập tức phủ quyết.
Đây không phải là giấu đầu lòi đuôi, không có chút sức thuyết phục nào sao.
"Lâm tỷ ngươi không cần đi xuống chủ trì sao?" Diệp Lãng thuận miệng hỏi, cũng tìm một đề tài sứt sẹo dời đi tầm mắt.
"Không cần, ta chỉ phụ trách chiêu đãi khách nhân, bán đấu giá thì có người khác phụ trách rồi." Đinh Lâm lắc đầu trả lời.
Diệp Lãng ngây người một chút hỏi: "Chỗ này của các ngươi còn phân công rõ ràng à, không biết có người chuyên phụ trách nhập hàng không?"
"Đúng vậy, có người chuyên phụ trách..."
"..."
Rất nhanh trên sân khấu xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp động lòng người, quyến rũ nhìn xuống dưới đài, bày một tư thế phong tao nói: "Hôm nay có ba cô nương, đều là mỹ nữ hiếm có cả, các vị, mời mọi người chú ý nha, nên ra tay thì ngàn vạn lần không nên keo kiệt hầu bao của mình nha."
"Rống!"
Đám người phía dưới gầm rú, trường hợp ngày càng nóng lên.
"Cái thứ nhất đến tự..."
Diệp Lãng nhìn thấy người đầu tiên xuất hiện liền trực tiếp loại bỏ bởi không thuộc loại hình hắn thích, hơn nữa loại nữ nhân này vừa thấy là biết tự nguyện nhảy vào rồi.
Vốn hai nữ nhân bên cạnh Diệp Lãng còn muốn nhìn xem Diệp Lãng có biểu tình gì, có điều các nàng phải thất vọng rồi, các nàng chỉ có thể chờ mong người thứ hai có thể mang đến điều kinh hỉ gì thôi.
Đương nhiên người thứ hai cũng không thể nhanh chóng xuất hiện như vậy, dù sao người đầu tiên cũng cần một vòng cạnh tranh mới quyết định được sự sở hữu.
"Một trăm kim tệ, một trăm kim tệ, tốt, nàng là của ngươi!"
"Kế tiếp..."
Cô nương thứ hai rất đẹp, ít nhất ở loại địa phương này cũng thuộc loại rất ít gặp, bất quá tuy biểu tình của nàng là xấu hổ nhưng Diệp Lãng có thể cảm giác được đây chỉ là ra vẻ mà thôi, chỉ dùng để lừa gạt đám nam nhân cuồng nhiệt ở dưới.
Có lẽ nữ nhân này càng tự nguyện hơn nữ nhân trước một chút nên Diệp Lãng cũng không có hứng thú.
Bất quá tuy Diệp Lãng không có nhưng những người khác lại rất có hứng thú, kể cả lão bản Lý Ngạn, hắn cũng ở dưới kia lớn tiếng hô giá, vượt qua tất cả mọi người, cuối cùng dùng năm trăm kim tệ thắng được đêm đầu của cô nàng này.
Mà lúc này rất nhiều người đang mắng to trong lòng, ngươi là lão bản ở đây, cho dù ngươi ra một ngàn vạn kim tệ thì cuối cùng cũng quay về túi tiền của ngươi mà thôi.
Nếu thích thì tự mình giấu đi, vì sao còn làm như thế, muốn đến khoe khoang sao?
"Lão bản các ngươi đúng là không phải thứ tốt!" Diệp Lãng cũng khinh bỉ nói, đồng thời uống một ngụm trà, hắn cảm thấy chuyện này không có ý nghĩa lắm, có khi nên quay về chuẩn bị một chút.
Dùng quên tối nay hắn còn phải hành động, muốn quay về căn nhà cũ, lấy kiện Thiên Cơ Giáp còn chưa hoàn thiện kia.
"Áp trục đêm nay, cũng là người mà mọi người chờ mong, nàng có được khí chất mà tất cả mọi người chưa từng thấy qua..."
Cô nương thứ ba đi ra, cô nương này vừa ra tràng liền làm cho bốn phía không có âm thanh gì nữa, khí chất nàng thanh thuần xinh đẹp, hoàn toản khác với hương vị son phấn nơi
Có lẽ cũng vì vậy mà mọi người mới cảm thấy cô nương này làm cho người ta rung động lòng người hơn.
"Phốc!" Diệp Lãng còn chuẩn bị uống hớp trà xong chạy lấy người, nhưng khi hắn nhìn thấy cò nương thứ ba lập tức phun ra.
"Fox công tử, tuy rằng ngươi là khách nhân nhưng dường như ngươi làm vậy cũng hơi quá a!" Đinh Lâm thực đáng thương, vừa hay bị Diệp Lãng phun trúng, bây giờ hình tượng xinh đẹp của nàng bị giảm đi rất nhiều.
"Rất xin lỗi, ta không cố ý. Ngươi có biết nữ hài tử ở dưới là ai không?" Diệp Lãng giải thích xong liền hỏi.
"Ta cũng không biết, ta không quản vụ này, sao vậy, ngươi có hứng thú với cô bé này à?" Đinh Lâm hỏi.
Diệp Lãng lắc đầu nói: "Không có hứng thú, có điều..."
"Ta ra một ngàn kim tệ!" Phía dưới có tiếng la đánh gảy lời Diệp Lãng.
"Hai ngàn!" Rất nhanh có người trực tiếp nâng lên hai ngàn, dường như chính là tên Lý Ngạn kia.
"Ba ngàn!"
"Năm ngàn!" Lý Ngạn quyết tâm, hai mắt đăm đăm nhìn cô nương thứ ba.
"Quên đi, từ bỏ, không cướp đoạt được với tên vô sỉ này, ra giá càng cao càng có lợi cho hắn!" Nhìn thấy Lý Ngạn trơ trẽn như vậy, mọi người khinh bỉ nói.
"Năm ngàn, còn ai cao hơn không, năm ngàn..."
"Sáu ngàn!" Diệp Lãng không đợi người ở dưới nói xong liền ra giá, hắn vừa kêu giá liền làm toàn trường chú ý, tất cả mọi người muốn nhìn xem ai đột nhiên ra giá này.
Lúc này có ai có thể cướp đoạt cùng Lý Ngạn đây, rõ ràng là chịu thiệt.