Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 366: Chương 366: Mộng? (2)






"Ngươi... đúng rồi, ngươi tên là gì, ta cũng quên hỏi mất!" Hiên Viên Băng chuẩn bị gọi tên Chân Tiểu Yên, bất quá lại phát hiện dường như mình không biết tên nàng.

"Ta gọi là Chân Tiểu Yên!" Chân Tiểu Yên hồi đáp.

"Tiểu Yên, lại đây, chúng ta binh chúc dạ đàm một chút ngươi nói hết tất cả những gì về Diệp Lãng cho ta nghe đi! Tất cả những gì và những người liên quan đến hắn đều nói cho ta biết!" Hiên Viên Băng kéo Chân Tiểu Yên ngồi trên một cái bàn, rất hưng phấn nhìn chằm chằm Chân Tiểu Yên, chờ mong nàng tự thuật.

(binh chúc dạ đàm: đốt đèn nói chuyện đêm)

Kỳ thật Hiên Viên Băng đã ngủ hai mươi mốt năm, lúc này sao có thể buồn ngủ được nên dù bắt nàng đi ngủ nàng cũng không ngủ được, chỉ là nàng muốn ở cạnh Diệp Lãng thôi.

Nếu cho nàng lựa chọn thì nàng hy vọng có thể nghe được nhiều chuyện về Diệp Lãng hơn, tỷ như binh chúc dạ đàm thì không còn gì tốt hơn!

"Nếu ngươi cảm thấy hứng thú thì ta sẽ nói cho ngươi nghe, bất quá ngươi phải chọn một cái trọng điểm chứ, nếu không dù ta nói cả tối cũng không xong! Đừng nói một tối, dù là một năm cũng không được!” Chân Tiểu Yên rất nghe lời nói dường như nàng không biết cự tuyệt người khác.

"Không sao cả, nói từ đầu đi, không xong thì sau này ta lại hỏi hắn khi ở trong mộng, chúng ta có thời gian mà..." Hiên Viên Băng nói.

"Cũng đúng, quả thật các ngươi có rất nhiều thời gian!" Chân Tiểu Yên nhỏ giọng nói mà trong lời của nàng tựa hồ có một tia rất hâm mộ.

"Bất quá ta vẫn thích cảm giác ở bên ngoài hơn, lúc trước ôm hắn có cảm giác tốt hơn trong mộng nhiều! Hơn nữa, trước kia chúng ta không thể nói đến những chuyện liên quan đến thân phận, không biết sau này có bị như vậy không nữa!" Hiên Viên Băng cười nói mà kỳ thật nàng càng sợ hãi một chuyện khác hơn, đó là không biết sau này có thể gặp lại hắn trong mộng không.

Trước kia có thể nhưng hiện tại mình đã khác, không biết có còn liên hệ được nữa không!

Bất quá, cho dù không thì sau này cũng có thể nhìn thấy hắn, hơn nữa hiện tại mình có thể nắm giữ chủ động, không cần phải giống như trước đây, chỉ có thể ngồi chờ, có đôi khi ngay cả việc hắn có trở về hay không cũng không biết nữa.

Loại cảm giác này thật đáng sợ, làm nàng vĩnh viền không thể quên được!

Mà nhớ tới loại cảm giác này thì Hiên Viên Băng cảm thấy những vấn đề hiện tại kỳ thật căn bản không phải là vấn đề gì cả! "Bây giờ ngươi bắt đầu nói đi!"

"Ta bắt đầu nhé, cứ theo những gì ta biết mà bắt đầu đi, lúc nhỏ Diệp Lãng ngốc ngốc..."

"Hiện tại hắn cũng thực ngốc!"

"Trước kia hẳn là hắn càng ngốc hơn một chút, cũng càng đáng yêu hơn một chút... Lúc đó hận..."

Ánh trăng dâng lên rồi hạ xuống, mà lúc này thái dương vẫn chưa lên, bầu trời vẫn một mảnh hắc ám, đây là thời khắc tối đen trước rạng sáng, mà lúc này Chân Tiểu Yên vẫn còn nói chuyện với Hiên Viên Băng, nói lâu như vậy nhưng mới vẻn vẹn đến lúc Diệp Lãng bảy tám tuổi...

Mà lúc này Chân Tiểu Yên đã có điểm mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng nói thứ nhất là nàng không biết cự tuyệt, thứ hai là nàng cũng rất thích nói về Diệp Lãng.

(Ngày xưa coi sách đen lọt cống die, ngày nay mỹ nữ quay quanh thì như thằng con nít không biết làm gì, haizzz, đây gọi là hạnh phúc hay bất hạnh đây!!!)

"Tốt lắm, ngươi đi ngủ trước đi, trời cũng sắp sáng rồi! Ta cũng ngủ, đi tìm tiểu ngu ngốc kia đây!" Tuy Chân Tiểu Yên không nói gì nhưng Hiên Viên Băng cũng nhìn ra, nàng cũng không tiếp tục.

"Tốt, ta đi ngủ một chút!" Chân Tiểu Yên gật gật đầu nói.

"Ta giúp ngươi!" Hiên Viên Băng cười nói.

"Giúp ta?" Chân Tiểu Yên có điểm khó hiểu, ngủ sao mà giúp được? Mà rất nhanh nàng hiểu ra hóa ra là dùng ma pháp.

Hiên Viên Băng tùy tay phóng một cái Quang Minh ma pháp, ma pháp bao phủ trên người Chân Tiểu Yên giúp nàng cảm thấy thực thoải mái, mà ma pháp này là một ma pháp giúp người khôi phục tinh thần, nếu dùng nó rỗi ngủ thì hiệu quả sẽ rất cao.

Quang Minh ma pháp quả thật là một hệ ma pháp rất có ý tứ, đại bộ phận đều là phụ trợ khôi phục, đương nhiên cũng có một ít ma pháp mạnh mẽ đến mức làm người ta sợ hãi.

An trí tốt Chân Tiểu Yên xong, Hiên Viên Băng liền phi thân lên người Diệp Lãng, nhìn Diệp Lam Vũ và Thất công chúa ở hai bên mặc đầy đủ quần áo ôm Diệp Lãng thật chặt, nàng cười cười, cũng giống hai người mặc đầy đủ quần áo ôm Diệp Lãng, bất quá nàng lại nằm ở trên, đó cũng là vị trí duy nhất.

(Đả tự: Đây mới đúng là mỹ nữa quay quanh, haizz, cho bé Chân Tiểu Yên nằm ở phía dưới nữa thì ra tư thế hot oài, hô hô, sao dạo này mình đen tối quá.)

Tuy các nàng rất thân thiết với Diệp Lãng, nhưng cũng không thể không kiêng dè gì, nhất là Diệp Lam Vũ, nàng là tỷ tỷ hắn lại càng phải thêm kiêng dè hơn.

Cho tới nay khi các nàng ngủ cùng Diệp Lãng đều mặc quần áo, đó là tiêu chuẩn lớn nhất của các nàng!

Hiên Viên Băng ôm Diệp Lãng, cũng không lập tức đi vào giấc ngủ, mà lẳng lặng nhìn Diệp Lãng, có lẽ vì nàng còn chưa buồn ngủ, có lẽ cũng vì nàng không muốn ngủ.

Không muốn ngủ là vì trong lòng nàng vẫn có điểm sợ hãi —

"Tiểu ngu ngốc, vì sao cuối cùng ta cảm giác thấy ta giống như đang nằm mơ vậy? Có lẽ a, ta sợ hãi ta sợ hãi hết thảy không phải sự thật, ta bây giờ vẫn còn ngủ say trong khối băng kia..."

"Từ khi ôm ngươi đến bây giờ tiếp tục ôm ngươi đều làm ta có cảm giác có điểm không thật, hết thảy đều trùng hợp như vậy! Không phải mình ngươi khó có thể tiêu hóa mà ta cũng vậy, ta không nghĩ đến vừa tỉnh lại liền thấy ngươi, mà ngươi lại nằm ngay trong lòng ta!"

(Đả tự: Ôi! Duyên phận, chỉ hai chữ đơn giản nhưng làm biết bao người đau đớn và vui sướng…)

"Ta càng không thể tưởng tượng được ngươi lại là người cứu ta, tu bổ đầy đủ thân thể không trọn vẹn kia của ta! Bất quá cái này cũng làm cho ngươi thấy được thân thể xấu xí của ta, không biết về sau ngươi có ghét bỏ ta hay không nữa... (Đả tự: Ôi! Đàn bà…) Ta cảnh cáo ngươi đấy, ngươi không được ghét bỏ ta, cho dù ngươi có thấy cũng không được ghét bỏ ta..."

"Tiểu ngu ngốc, ta buồn ngủ nhưng ta cũng sợ hãi... Ta sợ sau khi ta ngủ sẽ phát hiện hóa ra tất cả vẫn chỉ là một giấc mộng..."

"Nếu đây là một giấc mộng, ta hv vọng vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại..."

Hiên Viên Băng chầm chậm nói từ từ...

Từ từ đi vào giấc ngủ, lúc này nàng mơ thấy một giấc mơ, nàng mơ thấy mình và Diệp Lãng cùng đi dạo phố, cùng đi ăn, cùng chơi đùa.

Bất quá giấc mơ này cũng chỉ là một giấc mơ, Diệp Lãng trong đó không phải bản thân Diệp Lãng mà chỉ là tưởng tượng mà thôi...

Có lẽ Hiên Viên Bàng không biết khi nàng ở trên người Diệp Lãng thấp giọng nói chuyện, có hai đôi tai vụng trộm nghe, chủ của nó đã ngủ lâu rồi, cũng không phải như ai đó, động tĩnh lớn như vậy tự nhiên sẽ tỉnh lại.

Cũng vì tỉnh lại mà các nàng mới nghe được những lời của Hiên Viên Băng, những lời này xúc động tâm các nàng rất nhiều, làm các nàng biết sự sợ hãi bất lực ở sâu trong nội tâm Hiên Viên Băng, nằm mơ hai mươi mốt năm, đổi thành ai cũng sẽ sợ!

Mà Diệp Lãng chính là chỗ dựa hiện tại của nàng, là chỗ dựa duy nhất ở sâu trong nội tâm nàng!

Có lẽ, chính mình hẳn nên đối xử tốt với nàng một chút...

"Tiểu ngu ngốc! Ngươi ở đâu?" Sáng ngày hôm sau, Hiên Viên Băng vừa tỉnh lại liền phát hiện chung quanh nàng không còn ai.

Nàng bắt đầu có điểm sợ hãi sợ hãi hết thảy những gì ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.