Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 249: Chương 249: Ngân sắc song thương (1)






"Không cần tiền, ta là một bại gia tử, thích nhất là tặng đồ cho người khác! Còn có, loại đồ vật này nọ chỉ khi đặt trên tay người thích hợp mới có giá trị tương ứng của nó, ta không dùng được!" Diệp Lãng đặt quyển bí kíp kia lên tay Lý Thập Bất.

"Vẫn không được, ta không thể lấy không của ngươi được." Lý Thập Bất lắc đầu nói.

"Thôi thế này đi! Ngươi rời khỏi lần kén rể này, ta không chỉ đưa ngươi một quyển bí kíp còn đưa ngươi một thanh vũ khí nữa! Chuôi Thanh Long Đao này hẳn là thích hợp với ngươi, vừa lúc phối hợp với quyển Thanh Long Chỉến Kỹ kia." Diệp Lãng lại từ trong giới chỉ lấy ra một cây đao, cả vật thể màu xanh, thoạt nhìn tựa hồ không được tốt lắm nhưng thực tế lại khác.

Thứ có thể được bại gia tử này cất chứa, làm sao có thể là vật phàm! "Ừ, tốt, cứ như vậy nhé!" Đối với Lý Thập Bất mà nói rõ ràng bí kíp và bảo đao có mị lực hơn Tạp Toa rất nhiều, trong hai thứ đó hắn rất nhanh liền chọn thứ trước.

Mọi người câm lặng, cũng không chỉ vì riêng Lý Thập Bất, còn có vì Diệp Lãng

nữa!

"Diệp công tử, ngươi cũng quá đê tiện a, dùng phương thức như vậy để người ta rời khỏi!" Người thực thức thời lúc nãy, cũng là người muốn quyết đấu với Diệp Lãng lại nhảy ra mắng.

"Dùng phương thức gì chẳng giống nhau, chỉ cẩn có thể đạt được mục đích là được, các ngươi hẳn là phải cảm tạ ta, ta đã giúp các ngươi đánh rụng một đối thủ mạnh mẽ!" Diệp Lãng không thèm để ý nói.

"Ta mới không cảm tạ ngươi, cũng không thèm dùng phương thức như vậy qua thanh lí đối thủ! Ta muốn quanh minh chính đại!" Người nọ rất là chính khí nói,

"Quang minh chính đại? Chẳng phải ta cũng vậy sao, vừa rồi ta cũng quang minh chính đại trao đổi điều kiện với hắn còn gì." Diệp Lãng ngơ ngác nói.

“…”

Theo phương diện nào đó, vừa rồi quả thật Diệp Lãng quang minh chính đại!

"Hừ, nói nhảm! Đến đây đi, để ta giúp ngươi đả thông tư tưởng!" Người nọ hừ nhẹ nói.

"Tư tưởng của ta vẫn đều thực chính xác, không cần đả thông!" Diệp Lãng ngơ ngác nói "Đúng rồi, ngươi cần điều kiện gì mới rời khỏi cứ nói cái giá đi."

"Điều kiện của ta chính là ngươi đi tìm chết đi!" Người nọ lạnh lùng nói, bộ dạng thực khốc.

Diệp Lãng lắc đẩu nói: "Cái này không được, đổi cái khác đi."

“…”

Chẳng lẽ hắn không phát giác người ta đang cự tuyệt hắn sao?

"Đổi cái khác, bây giờ ngươi cút khỏi đây cho ta, không cần tiếp tục vũ nhục Tạp Toa tiểu thư của chúng ta!" Người nọ cũng ngẩn ra một lúc, sau đó nói.

"Cút? Cái này ta không biết, ngươi có thể làm mẫu không? Còn có, ta không vũ nhục Tạp Toa tiểu thư, chỉ vũ nhục các ngươi mà thôi," Diệp Lãng nhìn mọi người, mặt mang nụ cười nói.

"Ngươi… ta muốn cho ngươi biết, vì sao hoa lại hồng như vậy!" "Vì sao?" Diệp Lãng lại hỏi vấn đề này biểu tỷ vẫn chưa trả lời ta a.

“…”

Người kia đã không còn kiên nhẫn, cũng bất chấp chuyện khác, vọt lên, trực tiếp tiến hành đâm chém với Diệp Lãng.

"Bính!"

Sau khi xuất hiện một tiếng "vang nhỏ", người nọ còn chưa tiếp cận Diệp Lãng cũng đã bị đánh bay ra ngoài sau đó thực rõ ràng ngã xuống đất, không dậy nổi nữa.

Mà lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy trước mặt Diệp Lãng, tiểu Nhị đứng thẳng tấp ở đó, vừa rồi rất nhiều người nhìn thấy nàng dùng một quyền đánh bay người kia.

Vừa rồi không ai chú ý đến nàng, không ai nghĩ đến nàng sẽ đột nhiên tập kích bởi vì cái này không hợp với lẽ thường. Mà cũng vì vậy, người vừa muốn công kích Diệp Lãng cũng thế nên bị đánh lén một cách rất thoải mái.

“Tiểu thư này, sao ngươi lại đi đánh lén người khác vậy?"

Bình thường hẳn là nên chất vấn tiểu Nhị trước như thế, mà bây giờ mọi người thực trực tiếp dời vấn đề lên người Diệp Lãng, bởi vì ai cũng có thể khẳng định là Diệp Lãng sai tiểu Nhị đánh lén!

Vừa rồi hắn đã biểu hiện ra một mặt đê tiện của hắn, bây giờ chẳng qua là tiếp tục triển lãm trước mặt mọi người mà thôi!

"Diệp công tử, ngươi làm như vậy thật sự làm cho người ta khinh thường!" Ước Hàn Ni nhìn Diệp Lãng nói trong ngữ khí lễ phép còn mang theo một chút oán giận.

Ước Hàn Ni này khống chế tình cảm tương đương tốt, không mất lễ nghĩa, đồng thời cũng bày tỏ sự phẫn nộ của mình.

Diệp Lãng nhìn Lý Thập Bất bị người gọi đi, cười cười, sau đó chầm chậm trà lời: "Ta làm sao vậy? Hắn công kích ta, tiểu Nhị của ta là phòng vệ mà thôi!"

Cái này cũng tính như vậy được sao? Hình như không a!

"Vị Diệp công tử này, đây là đang tỷ thí với người khác, cũng không phải tình huống bình thường, chỉ có thể một người thôi!" Tạp Toa tiểu thư cau mày nói.

"À… một người à? Vậy ta đi nghỉ ngơi trước, tiều Nhị, một mình ngươi thu phục hết bọn hắn cho ta!" Diệp Lãng nghe vậy lui ra ngoài muốn để tiểu Nhị đi chiến đấu.

Toàn trường trầm mặc.

“Diệp công tử, là một mình ngươi chứ không phải tiểu Nhị của ngươi!" Ước Hàn Ni có chút đau đầu nói.

"Không phải đều giống nhau sao, có khác gì đâu." Diệp Lãng trả lời.

"Khác chứ, ngươi kết hôn với Tạp Toa tiểu thư chứ không phải tiểu Nhị của ngươi!" "Cũng giống nhau cả, nếu Tạp Toa tiểu thư nguyện ý thì tiểu Nhị của ta cũng có thể lấy nàng vậy." Diệp Lãng ngơ ngác trả lời.

Bách hợp? Cái này ta thích!

Trong đẩu óc mọi người đột nhiên hiện ra hình ảnh Tạp Toa tiểu thư và tiểu Nhị ở cùng một chỗ, cái này quả thật làm người ta miên man bất định, quả thực rất mê người!

Dựa vào, ta đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy!

"Khụ khụ, vị công tử này, mời ngươi không nên quấy rối nữa, tuân thủ quy củ đi, nếu không ngươi sẽ bị hủy bỏ tư cách!" Lúc này thành chủ đại nhân ho khan nói.

"Được rồi vậy để một mình ta đối phó với bọn hắn vậy, các ngươi cùng lên hay từng cái?" Diệp Lãng làm ra bộ dáng khinh thường, làm những người đó tức giận không thôi, ngoài những tên có tu dưỡng tốt.

"Dựa vào, tiểu Hắc, ngươi trừng mắt với ta làm gì, đừng quên, ta đang giúp ngươi đấy!" Diệp Lãng nhìn tên vong ân phụ nghĩa Ái Đức Hoa kia, vậy mà cũng tham gia vào trận doanh địch quân, dựa vào, thật sự vì nữ nhân mà chém mình hai đao…

Tựa hồ lúc này Ái Đức Hoa mới phát hiện mình cũng giống những người này, Không thể trách ta, chỉ có thể trách ngươi quả thật rất đáng giận!

Bất quá, có thể khẳng định một điều là, Diệp Lãng đã tự cô lập chính mình, trở thành một tên vô sỉ mà ai cũng muốn tru diệt!

"Chúng ta sẽ không vô sỉ như ngươi, chúng ta sẽ không lấy nhiều khi ít, sẽ từng người quyết đấu với ngươi!" Có người nhìn Diệp Lãng hung hăng nói lúc này bọn hắn đã cùng chung kẻ thù.

"Còn không phải đê tiện như nhau? Một đám quyết đấu với ta, đấy không phải xa luân chiến à?" Diệp Lãng rất khinh bỉ nói.

Cái này… chúng ta sẽ tuyển ra vài đại biểu, nếu ngươi còn hơn bọn hắn thì chẳng khác nào hơn chúng ta!" Mọi người nghĩ nghĩ, sau đó nói.

“Phi Phi, Diệp công tử này thật sự rất vô sỉ, ta có chết cũng không gả cho hắn!" Tạp Toa nói với cô gái Phi Phi ở bên cạnh.

"Ừ, hắn thực vô sỉ, giống như người kia vậy, đáng giận như nhau, di, hắn giống như…" Cô gái nhìn Diệp Lãng, cau mày lại, tựa hồ đang hồi tưởng chuyện gì…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.