Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 733: Chương 733: Nhân gian tiên cảnh (1).






Sau khi biết được tình huống nơi này, rất nhiều người muốn tới đó, muốn quan sát, nhưng Diệp Lãng đã phong bế địa phương chung quanh, sử dụng luyện kim trận tạo ra hiệu quả như chướng nhãn pháp, làm người ta không cách nào nhìn thấu được tình huống bên trong, chỉ có thể nhìn thấy những gì Diệp Lãng muốn cho họ được nhìn thấy.

Cho dù có đi tới gần cũng vô dụng, cũng vẫn không thể thấy được cảnh vật trong đó!

Muốn đi vào, luyện kim trận của hắn lại ngăn cản không cho người tiến vào, dù có Lam Vũ đi tới vẫn bị cự tuyệt bên ngoài, những người khác thì càng không cần phải nói.

Thật lâu sau, không ai biết được chuyện gì phát sinh bên trong, dần dần nơi này cũng không còn mấy người chú ý tới, ít nhất đã giảm rất nhiều so với lúc ban đầu.

Thẳng đến một ngày Diệp Lãng mở ra phong bế!

- Hừ!

- Diệp Lam Vũ, ngươi đừng hừ nữa, ta còn chưa kịp trách ngươi nếu không phải ngươi, ta hẳn có thể ở chung một chỗ với Diệp Lãng!

Thất công chúa khó chịu nói, ý tứ của nàng đang oán trách Diệp Lam Vũ thật rõ ràng.

- Ta như thế nào sẽ biết tiểu tử này lại chơi trò bế quan, cự tuyệt mọi người đi vào kể cả ta! Nhưng cũng không sao cả, dù sao bên trong có Chân Tiểu Yên, hắn cũng không bị đói chết!

Diệp Lam Vũ cắn răng khó chịu nói, nhưng cũng thật bất đắc dĩ.

- Đương nhiên không đói chết, cũng không biết hắn có phải cố ý hay không, khiến cho Chân Tiểu Yên cùng tiểu Linh đi cùng, không biết họ có xảy ra chuyện gì hay không nữa!

Thất công chúa nói, nàng không xem trọng sự tồn tại của tiểu công chúa, dù sao tiểu công chúa còn quá nhỏ, không hề có lực uy hiếp.

- Có thể xảy ra chuyện gì, nhiều nhất ngươi có thêm hai tỷ muội, mà ta có thêm hai em dâu.

Diệp Lam Vũ thản nhiên đáp.

- Ngươi còn nói! Vừa lúc ta còn đang muốn giáo huấn ngươi một chút, đi tới luyện võ trường với ta!

Thất công chúa mất hứng nói, muốn đi đánh nhau một trận mới cảm thấy thoải mái hơn, tốt nhất có thể hung hăng giáo huấn Diệp Lam Vũ một chút.

- Đi thì đi, sợ ngươi sao?

Diệp Lam Vũ thản nhiên đáp.



- Các ngươi nói lần này Diệp Lãng lại muốn làm thứ gì vậy!

Nhóm người Diệp gia đang âm thầm thảo luận, người nào cũng biết Diệp Lãng đang nghiên cứu đồ vật bên trong, nhưng không ai biết là đồ vật gì.

Nhưng theo suy đoán của bọn họ, đều cảm thấy được đồ vật Diệp Lãng muốn nghiên cứu nhất định sẽ thật kinh người, bằng không cũng không cần giữ bí mật như vậy, còn muốn chậm rãi nghiên cứu tỉ mỉ.

- Không biết, nghe nói là một đồ vật rất có uy lực!

- Vô nghĩa, người nào mà không biết là như thế, nhưng rốt cục là đồ vật gì, cụ thể dùng làm gì?

- Ai biết đâu, hắn chưa nói qua, dù là Lam Vũ cũng không biết, những người khác làm sao có thể biết! Nhưng nếu nói lại, lần này hắn giữ bí mật như vậy, không ngờ không có ai biết được chút gì.

- Ai, nếu đã không biết thì chỉ đành chờ đợi, chờ sau khi hắn đi ra xem sao!



Người bên ngoài còn đang chờ đợi, ba người Diệp Lãng đang bận rộn bên trong, mặc dù nói chậm rãi mà làm, nhưng ngày nào cũng phải chuyên tâm tỉ mỉ làm việc.

Trong đoạn thời gian này, Chân Tiểu Yên cùng tiểu Linh mới biết được Diệp Lãng nói làm đồ vật kia thực sự là rất quan trọng, công việc chuẩn bị thật nhiều, hơn nữa có thể hoàn thành hay không còn chưa biết trước, cho nên bọn họ chỉ đành cố gắng đem chuyện này hoàn thành tới mức tốt nhất.

Điều này hai nàng còn chưa từng nghĩ qua, trước đó Diệp Lãng chỉ phân phó hai nàng làm những công việc đơn giản, sửa sang địa hình chung quanh, tuy luyện kim trận của hắn có thể chậm rãi biến đổi phong cảnh nơi này, nhưng vẫn còn chút công việc cần phải có người đi làm.

May mắn loại chuyện này hai nàng vẫn thật thành thục, không hề tạo ra sơ suất gì!

Hai nàng vừa làm việc vừa thưởng thức địa hình chung quanh ngày càng trở nên hoàn mỹ, càng ngày họ càng thích nơi này, có một loại ý tưởng ở mãi không muốn rời đi.

Hiện tại họ không thể không bội phục sự thần kỳ trong luyện kim thuật của Diệp Lãng, có thể đem phiến đất hoang vu biến thành một nhân gian tiên cảnh.

Hai nàng tin tưởng nếu người bên ngoài đến đây, nhất định sẽ điên cuồng muốn ở lại chỗ này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là họ có thể đi vào bên trong.

Hai nàng bị hắn kéo vào trong công tác bận rộn, mỗi ngày đều phải làm việc, ngược lại nhìn Diệp Lãng lại có vẻ rỗi rảnh, chỉ ngồi nhìn chằm chằm Hạo Nguyệt Hồ.

Đương nhiên họ đều biết hắn đang suy nghĩ, bởi vì mỗi lần hắn nghĩ xong hai nàng đều có việc cần xử lý.

Mỗi khi hắn tập trung suy nghĩ, tiểu công chúa cũng chỉ ngồi im nhìn hắn không hề phát ra chút âm thanh nào khác!

Ở thời gian bình thường tiểu công chúa cũng không cận kề gần hắn, nàng chạy quanh khắp nơi, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Đương nhiên ngoại trừ chơi đùa, nàng còn phải tập trung luyện kiếm cùng học tập.

Luyện kiếm thì không cần giải thích chỉ dẫn, nhưng học tập lại dùng sách của Diệp Lãng, nội dung thập phần phong phú.

Hiện tại tiểu công chúa còn chưa trưởng thành, năng lực học tập đang trong thời kỳ tốt nhất, thậm chí nàng còn bắt đầu học tập luyện kim thuật, muốn giúp đỡ cho Diệp Lãng.

Diệp Lãng cũng không chú ý tới việc này, tùy ý nàng, nếu nàng không hiểu hắn còn có thể chỉ điểm, điều này đã giúp nàng rất lớn, có thể làm cho rất nhiều người đều cảm thấy ngoài ý muốn.

Nơi này vốn không có bến thuyền, nhưng hiện tại bọn họ đã xây dựng một tòa nhà rất đẹp bên cạnh hồ, còn xây dựng cả bến thuyền, không biết chỉ vì muốn dùng ngắm cảnh hay còn có mục đích nào khác bên trong.

Một tháng sau…

- Đã đến giờ, hiện tại thập tam hẳn sẽ không tiếp tục cự tuyệt nữa đi, hắn nhất định phải mở ra nơi này!

Thất ca đứng ngay lối vào Hạo Nguyệt Hồ, thật tin tưởng nói.

- Ngươi xác định hắn nói sẽ ra ngoài sao?

Diệp Lam Vũ hỏi.

Vào lúc này địa hình chung quanh đã khác hẳn một tháng trước, bây giờ đã có rất nhiều người cùng đến, trong đó có cả Diệp Chỉ Tình!

Hơn nữa làm người chú ý chính là cả Liễu Phi Yên cũng tới đây, nói là đến xem lão bản cùng tiểu Yên đã biến đổi như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.