"... Ngươi mới kỳ quái chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được hắn là..." Thất công chúa nói bất quá nàng vẫn chưa nói xong đã bị người khác chặn lại, đó là Diệp Lam Vũ đang đứng một bên cười xấu xa.
"Đừng ồn! Đệ đệ, ta hỏi ngươi, có phải ngươi với A Nhĩ Văn vẫn luôn ở chung với nhau không? Có làm động tác thân mật gì không?"
"Thật là đáng tiếc.” Diệp Lam Vũ có chút thất vọng nói.
"Đáng tiếc cái gì, Diệp Lam Vũ, ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được làm hư Diệp Lãng!" Thất công chúa kéo Diệp Lãng đến bên cạnh mình, bất mãn quát Diệp Lam Vũ.
"Cái gì mà làm hư hắn, hắn lợi hại hơn ta đó, năm tuổi đã chạy đến thanh lâu chơi cơ mà!" Diệp Lam Vũ kéo Diệp Lãng về, nói với Thất công chúa.
Đám người A Nhĩ Văn trầm mặc, năm tuổi...
"?? Các ngươi đang nói cái gì đấy?" Diệp Lãng có điểm khó hiểu, sao đang yên lành tự dưng lại như thế?
"Tiểu mơ hồ nhà ngươi nha, người ta ở bên cạnh ngươi đã lâu như vậy mà ngươi còn phát hiện người ta là ai nữa!" Diệp Lam Vũ lắc lắc đầu nhìn Diệp Lãng, cảm giác thực bất đắc dĩ, bất quá miệng nàng lại lộ ra một nụ cười.
Nàng thích Diệp Lãng mơ hồ như vậy, dù không nhìn ra được thì đã sao? "Diệp Lãng, ngươi thật sự ngốc đến đáng yêu!" Thất công chúa ôm Diệp Lãng vào lòng, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt Diệp Lãng.
Vẻ mặt Diệp Lãng vẫn mê hoặc, các nàng bị gì vậy, sao đột nhiên lại trở nên kỳ quái như vậy?
"Nương, các nàng đang nói gì mà sao yêm nghe không hiểu được?" Trần Bì giống Diệp Lãng, cũng nghe mà không hiểu.
"Đứa con ngốc này, vị cô nương này là nữ, không phải nam.” Lão nhân gia nói.
Trần Bì ngẩn ngơ, lẩm bẩm: "Gì? Nữ?"
"Ai là nữ? A Nhĩ Văn?" Diệp Lãng cũng nghe được lời của lão nhân gia, nhìn A Nhĩ Văn một hồi, sau đó đánh giá từ trên xuống dưới.
Diệp Lãng lắc đầu nói: "Khẳng định không phải nói ngươi.”
“…”
Mọi người trầm mặc, Mơ Hồ Thần Y này thật sự hay mơ mơ màng màng a,
"Vì sao khẳng định không phải ta?" A Nhĩ Văn có điểm ủy khuất nhìn Diệp Lãng.
"Đúng vậy, đệ đệ, vì sao ngươi cảm thấy không phải là nàng?" Diệp Lam Vũ cũng rất ngạc nhiên, cả Thất công chúa cũng tò mò.
"Nhìn hắn đi, gầy teo, đen đen, lại không có ngực, nhìn sao cũng không giống như nữ nhân" Diệp Lãng chỉ bộ ngực A Nhĩ Văn nói tuyệt đối nhìn không ra cái gì nhô lên.
A Nhĩ Vãn ôm lấy ngực, thần tình đỏ bừng, cho dù làn da có chút đen cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt nàng đang đỏ ửng.
"Ngốc, cái này tính cái gì, nữ hài tử không thể không có ngực sao?" Diệp Lam Vũ gõ Diệp Lãng một cái, hung hăng khiển trách.
Diệp Lãng nghĩ nghĩ, sau đó ngơ ngẩn như hiểu ra nói: "Hóa ra là như vậy, có một số nữ hài tử quả thật là ngực phẳng, ừ cái này cũng không tính là cái gì cả! Lại nói nếu A Nhĩ Văn thêm một bộ ngực nữa thì quả thật giống y như nữ nhân vậy.”
Sau đó Diệp Lãng lại nhìn A Nhĩ Văn tiếp tục nói: "Ánh mắt trong suốt mê ly như vậy, làn da tinh tế, tuy rằng đen một tí nhưng lại thực khỏe mạnh! Đáng tiếc... quên đi, dù sao cái này cũng không có gì lớn, không có ngực cũng vậy a!”
"Ta có ngực, không được nói như vậy!" A Nhĩ Văn có điểm tức giận, ưỡn ngực nói.
"Nhìn không ra!" Diệp Lãng nhìn một hồi cuối cùng vẫn buông tha cho,
A Nhĩ Văn không nói gì.
"A Nhĩ Văn, nếu ngươi đã là nữ nhân thì vì sao không nói sớm?" Diệp Lãng hỏi.
"Cái này cần nói sao..." A Nhĩ Văn hỏi, "Không cần à?" Diệp Lãng hỏi.
"Không cần!" Đó cũng không phải câu trả lời của A Nhĩ Văn mà là câu trả lời của tất cả mọi người ở đây, cơ hồ tất cả mọi người chỉ cần liếc mắt là nhìn ra A Nhĩ Văn là nữ rồi.
Đừng nói là Diệp Lam Vũ và Thất công chúa, tất cả những ai gặp qua A Nhĩ Văn đều rất nhanh có thể nhận ra A Nhĩ Văn là một nữ Bán Tinh Linh chứ không phải là nam như Diệp Lãng nghĩ.
"Các ngươi cũng biết?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi, "ừ, đều biết cả!" Lại là một lần đồng thanh trả lời.
Diệp Lãng lập tức hỏi: "Nếu các ngươi đều biết cả, vì sao không nói cho ta?"
Đối với câu hỏi này của Diệp Lãng, mọi người trầm mặc một hồi cuối cùng nói ra đáp án: "Chúng ta nghĩ ngươi cũng biết!"
Đúng vậy, tất cả mọi người cho rằng Diệp Lãng biết A Nhĩ Văn là nữ, vì điều này thật sự rất rõ ràng, khi trước trong thời gian lẩn trốn còn không thấy rõ lắm, nhưng sau này thay đổi quần áo xong thì mọi người hiểu ngay ra.
Bởi thấy A Nhĩ Văn thân cận với Diệp Lãng như vậy, mọi người cảm thấy Diệp Lãng đã sớm biết rồi nên cũng không có ai nói cho hắn biết.
Hiện tại tất cả mọi người có thể khẳng định một chuyện, Diệp Lãng thật sự là rất mơ hồ, chuyện rõ ràng như vậy mà hắn không phát hiện ra. Hơn nữa A Nhĩ Văn lại luôn luôn bên cạnh hắn nữa.
Cái này nói thoáng ra một chút là mơ hồ, nói khó nghe một chút là trì độn!
Sau khi hiểu rõ, Diệp Lãng vẫn không hiểu được, hắn hoài nghi nhìn A Nhĩ Văn: "Rốt cuộc là vì sao thoạt nhìn ngươi rất giống nữ hài tử mà ta lại không nhìn ra được?"
Nếu nói những nữ hài tử khác còn có thể nghe âm thanh mà đoán, nhưng âm thanh của A Nhĩ Văn vẫn là khàn khàn, làm Diệp Lãng vẫn không hiểu được, đến cuối cùng vẫn không hiểu vì sao lại là nữ, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
"Đó là vì công tử người ngốc!" A Nhĩ Văn tức giận trả lời: "Còn có một việc khác, ta gọi là A Nhĩ Ôn, không phai A Nhĩ Văn!"
"Ừ!" Diệp Lãng tựa hồ hiểu được, có điều hắn vẫn hỏi một câu: "Có khác gì nhau không?"
“…”
"Tốt lắm, ngươi đã là nữ thì dễ hơn rồi, về sau chuyện của nữ nhân đều giao cho ngươi xử lý.” Diệp Lãng cũng không thèm để ý, tuy rằng A Nhĩ Văn biến thành A Nhĩ Ôn, tuy rằng nam biến thành nữ, nhưng với hắn thì cũng chẳng khác gì.
"Cái này vốn là ta làm chứ đâu.” A Nhĩ ôn nhẹ nhàng nói.
"Kế tiếp..." Diệp Lãng tiếp tục xem bệnh.
A Nhĩ Ôn cũng vậy, vẫn tiếp tục làm trợ thủ, cũng không có gì khác cả, vốn ngoài Diệp Lãng ra thì ai cũng biết nàng là nữ mà.
Vốn nàng cũng nghĩ là Diệp Lãng cũng biết mình là nữ, cho dù mơ hồ hơn cũng sẽ biết chứ, có điều nàng lại không ngờ Diệp Lãng lại không biết.
Nếu không phải tiểu tử hàm hậu Trần Bì này xuất hiện, phòng chừng đến chết Diệp Lãng cũng không biết A Nhĩ Ôn là một nữ hài tử.
Đương nhiên, về vấn đề bộ ngực của A Nhĩ Ôn cũng không phải vì nàng nữ phẩn nam trang mà bó ngực lại, cái này là trời sinh rồi, nói cách khác là trời sinh nàng đã không có ngực, ách, phải nói là ngực nhỏ chứ không thể nói là không có được.
Cứ như vậy, chuyện A Nhĩ Ôn là nữ nhân cứ như vậy mà trôi qua, có điều vẫn để cho người ta có cảm giác quái lạ, phản ứng của Diệp Lãng thật sự quá bình thản, giống như nam hay nữ gì cũng như nhau vậy.