Ở một nơi nào đó trong thành, đội trưởng kỵ sĩ đoàn thành nhỏ đang tuần tra, làm hoạt động mỗi ngày, ví dụ như đùa giỡn con gái nhà lành, ví dụ như thu một ít phí bảo hộ, ví dụ như ăn phách vương cơm ( không trả tiền - DG )...
"Lão đại, không tốt..."
"Chuyện gì, không thấy ta đang trao đổi tình cảm với vị nữ tính bình dân này sao?"
Lúc này đội trưởng đang ôm một cô gái đang đau khổ giãy dụa, bây giờ ngay cả tâm muốn chết cũng có, khi nàng tưởng rằng hôm nay phải mất đi trinh tiết thì đột nhiên sự tình biến hóa.
Một thành viên của kỵ sĩ đoàn chạy tới, hô to gọi nhỏ, làm đội trưởng rất khó chịu.
"Cái này lão đại từ từ làm cũng được, nhưng cậu em vợ của ngươi bị người đánh chết!" Thành viên kia nói.
"Cái gì? Ai làm? Còn có vương pháp không?" Đội trưởng cả giận nói, sau đó lên ngựa, "Dẫn đường."
Thành viên kia do dự một chút, sau đó nói: "Lão đại, lần này thì khác, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị một chút, người đánh chết cậu em vợ ngươi chính là một đám dân chạy nạn."
"Cái gì? Dân chạy nạn? Bọn hắn cũng dám?" Đội trưởng kia sửng sốt, tựa hồ có điểm không thể tin được.
"Chỉ riêng dân chạy nạn thì tự nhiên không dám, nhưng trong đám dân chạy nạn có một thiếu niên thân phận bất phàm, hắn là chỗ dựa của đám dân chạy nạn này." Thành viên kia nói.
"Trong dân chạy nạn thì có thân phận bất phàm cái rắm, chờ cho ta, ta nhất định sẽ giết tiểu tử kia." Đội trưởng thực kiêu ngạo nói, sau đó tiêu sái đi.
"Lão đại..." Lúc này thành viên kia chỉ có thể liều mạng đuổi theo, nghĩ muốn nói cho đội trưởng chuyện này không đơn giản như vậy.
Trong cái thành nhỏ này, đội trưởng xưng vương xưng bá quen rồi, ngày càng kiêu ngạo ương ngạnh, phỏng chừng cả thành chủ hắn cũng không để vào mắt, cũng làm hắn ngày càng không coi ai ra gì.
Có lẽ vì quá ít đại nhân vật đến thành nhỏ cũng làm hắn quên mất mình chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng, bên ngoài có rất nhiều người hắn không thể trêu vào.
Bất quá, đội trưởng này cũng là một cao thủ, nếu không sao có thể lăn lộn đến vị trí này được.
Cứ như vậy, thành chủ, đội trưởng kỵ sĩ đoàn, thương nhân, còn có bình dân đều chạy về phía cửa thành, một hồi phong vân tế hội sắp xảy ra.
Mà Diệp Lãng - tâm bão lại đang ngẩn người ra, hắn đang nói thầm: "Vừa rồi thực ngốc, hẳn là gọi người trước đưa qua một con gà vân vân chứ nhỉ, ta thật đói."
Chờ đợi làm Diệp Lãng nguyên bản ăn không no liền cảm thấy đói khát, bởi vậy có thể thấy cháo khi nãy hắn uống loãng đến chừng nào.
"Binh đại ca, gần đây có chỗ nào ăn không?" Diệp Lãng hỏi mấy binh lính gần đó.
"Gần đây có một nhà bán mì bò cũng khá, nhưng là cho bình dân chúng ta ăn..." Binh lính thủ thành nói, bọn họ nghĩ đến thân phận bất phàm của Diệp Lãng, có điểm do dự, nhưng lại nghĩ đến ngay cả cháo Diệp Lãng cũng uống cơ mà, thoạt nhìn không phải một người khó tính lắm.
"Ở ngay phía trước đó, có cái bảng ghi bán mì kìa."
"Ta đi ăn mì đây, nếu những người đó đến đây thì các ngươi cứ thu hết cho ta, tùy tiện xài tiền." Diệp Lãng đứng dậy, sau đó mang theo tiểu Nhị chạy đi, điều này làm mọi người nhất thời không biết nói gì.
Uy uy, thiếu gia, ngươi cứ như vậy mà yên tâm để nhiều tiền như thế ở đây sao, cảm thấy chúng ta sẽ không nổi lòng tham, lấy hết tiền ở đây sao? Cho dù không lấy hết cũng sẽ ăn cắp một chút.
Diệp Lãng sẽ lo lắng sao? Đương nhiên sẽ không để ý, bất quá, lúc này quả thật hắn không quan tâm tới cái này, hắn chỉ muốn mau chóng lấp đầy cái bụng mà thôi.
May mà lúc này những người này thực tự giác, có lẽ là vì người nhiều, có thể dò xét, canh chừng lẫn nhau.
Người đen gầy có ánh mắt thực trong suốt kia cũng ở lại chỗ để tiền tài, hắn vốn muốn ở cùng Diệp Lãng, đợi lúc Diệp Lãng mua đồ thì hỗ trợ trả giá một chút, lấy tính cách mơ hồ của Diệp Lãng thì tin rằng chắc chắn phải làm như vậy.
Có điều không nghĩ tới, bây giờ Diệp Lãng lại ném ở đó mặc kệ, để hắn trở thành người thu mua, dựa theo phân phó của Diệp Lãng, có bao nhiêu thu mua bấy nhiêu, đương nhiên cũng hỗ trợ loại bỏ một vài thứ hoàn toàn vô tác dụng.
Người này có điểm đặc biệt bất đồng với người khác, cả ngày đều dùng khăn bao trùm đầu, tuy lộ tóc ra nhưng lỗ tai vẫn núp ở trong.
Bất quá, lúc này không ai đi chú ý đến cách ăn mặc đặc biệt của hắn, mỗi người đều bẩn hề hề, quần áo rách rưới, nếu quái dị thì tất cả đều quái dị.
Rất nhanh, nhóm thương nhân đầu tiên tới, mang theo tất cả thương phẩm họ có, bọn họ hiện đang điên cuồng, liều mạng chạy tới để bán sạch đồ của mình đi.
Làm thương nhân thì trọng yếu nhất là gì? Là bán hết đồ đạc của mình trong thời gian ngắn nhất.
Lỡ kiếm thiếu thì sao?
Chỉ cần có thể bán trong thời gian ngắn nhất thì kiếm thiếu một chút có là gì? Có thể tiếp tục đi mua thêm một đám hàng, tính đúng ra thì kiểm được không phải ít.
Vả lại để thương phẩm trong tay thì ít nhiều cũng sẽ tồn tại một số phiêu lưu nhất định, có thể càng sớm bán ra càng tốt, trừ phi là đầu cơ tích trữ hàng cơ, nhưng lần này người ta mua đều là mặt hàng bình thường nhất, toàn bộ đại lục đều có thì cần lo lắng điều này sao?
Người đen gầy, tạm thời gọi hắn là vậy đi, khi hắn thu mua rất khôn khéo, mua cái giá thấp hơn thị trường một chút, hắn biết những thương nhân này nhất định sẽ bán đi, có thể thấp hơn một chút cũng không sao cả.
Hắn hẳn là may mắn Diệp Lãng đi ăn mì, nếu không thì chẳng biết cái giá này cao đến bao nhiêu nữa, đến lúc đó những gì họ mua được nhất định sẽ ít đi một chút.
Đương nhiên cái này là bọn hắn nghĩ thôi, bọn họ cho rằng giá ít đi một chút thì đồ vật sẽ nhiều hơn một chút, trên thực tế là Diệp Lãng xài nhiều tiền hơn một chút mà thôi, đồ vật này nọ chắc là không biết ít đi, chừng này vẫn chưa đủ bại sạch của hắn.
Cho nên nói, nếu Diệp Lãng ở đây nhất định sẽ nói, vì sao các ngươi lại muốn tiết kiệm tiền cho ta, các ngươi phải xài tiền, xài bó lớn, xài nhiều hơn cho ta.
Người đen gầy thu mua đồ vật này nọ xong bảo đám thương nhân dựa theo phân loại mà chất ở những khu vực khác nhau, như vậy dễ dàng quản lý hơn một chút.
Tựa hồ có hắn ở thì hiệu quả tốt hơn Diệp Lãng một chút, cũng vì vậy mà sau này Diệp Lãng đều giao cho hắn xử lý, mọi người cũng hiểu được hắn thích hợp làm việc này, đều nghe theo hắn an bài.
Số lượng, chủng loại thương phẩm ngày càng nhiều, có lương thực, có dược phẩm, có quần áo, còn có những đồ dùng cuộc sống hằng ngày khác vân vân, mà có một vài thứ là tài liệu kiến trúc, kim loại bị người đen gầy cự tuyệt bởi hắn cảm thấy mấy thứ này thực vô dụng.
Có điều trước đó Diệp Lãng nói toàn bộ đều mua nên những thương nhân này không rời đi, đang kháng nghị vì sao không mua của mình.
Sau đó người đen gầy đành phải nói chờ một chút tính sau, bọn họ phải mua những vật tư hữu dụng với họ, với dân chạy nạn đã, còn lại chờ sau hẵng tính, nhìn tình huống thế nào đã.