Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 782: Chương 782: Sớm chiều ở chung (2)






Chỉ là, thời gian mười năm, để nàng cảm thấy quá dài, nếu như Diệp Lãng ở bên ngoài, cho dù không ở bên cạnh nàng, nàng chí ít cũng thu được tin tức của Diệp Lãng, nói như vậy, nàng đã cảm thấy đủ, sẽ không nghĩ như thế nào.

Thế nhưng ở chỗ này, nàng biết bên ngoài khẳng định sẽ không thu được một chút tin tức, mười năm cũng không có một điểm tin tức của Diệp Lãng, điều này khiến nàng có điểm không thể tiếp thu.

Vì vậy thời gian mười năm, nàng nghĩ như vậy đã là trình độ khó có thể tiếp thu, để nàng buông tha tất cả, buông tha cho chuẩn bị đã sớm thành công, buông tha cho địa vị nữ hoàng của nàng.

Đây là sự tình vô cùng mâu thuẫn, rõ ràng bởi vì chuyện này là bởi vì kế hoạch này cần, nhưng bởi vì chuyện này, nàng lại không muốn buông tha kế hoạch.

Đây có thể chính là mâu thuẫn, một ít mâu thuẫn xuất hiện đột nhiên như vây, khiến nàng không thể lựa chọn, bởi vì như vậy tự nhiên phải buông tha cùng lúc.

Mà ở lúc này, có một số người sẽ rất khó lựa chọn, thường thường trong lúc khó có thể lựa chọn, một ít người sẽ lựa chọn cơ hội bỏ qua, bởi vì lúc này đây, thời gian không chờ đợi người, mà thời cơ lựa chọn khả năng chợt lóe rồi biến mất.

Tại thời khắc này, sẽ nhìn ngươi có thể hiểu rõ hay không, rốt cuộc không phải ngươi muốn, đồng thời còn phải quả đoán, không phải sẽ hối hận cả đời.

Tựa như Triệu Nhã Nhu lúc này đây, cơ hội lựa chọn chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, mà nàng vẫn như cũ lựa chọn kết quả chính mình muốn, ngoại trừ bản thân nàng là người quả đoán ra, ít ít nhiều nhiều bởi vì địa vị của Diệp Lãng trong lòng nàng.

Có thể năm năm sau Sa Lan nói không sai, cảm tình của Triệu Nhã Nhu đối với Diệp Lãng sẽ không ít hơn bất cứ người nào khác, mọi người, bất luận kẻ nào!!!

Đây có thể chỉ là một loại chấm niệm, một loại chấp niệm chỉ có chính bản thân Triệu Nhã mới có thể minh bạch, chấp niệm chỉ có chính nàng mới biết.

Đối với loại chấp niệm này, Diệp Lãng có thể không cảm giác được, có thể cái gì cũng không biết!

- Ta rốt cuộc đã nói với ngươi cái gì, muốn ngươi làm cái gì?

Diệp Lãng có điểm mơ hồ hỏi, khi còn bé rốt cuộc đã nói với nàng cái gì, ấn tượng của hắn không quá sâu.

Cũng không thể nói hắn không có lương tâm, để chuyện này quên mất, chỉ có thể nói khi đó linh hồn của hắn khuyết thiếu một bộ phận, có một số chuyện vô cùng mơ hồ, hắn thực sự không nghĩ ra.

Nếu như Triệu Nhã Nhu nãy giờ không nói gì, vậy thì Diệp Lãng cho tới bây giờ cũng không nhớ tới chi tiết trong đó, trừ phi có tình huống đặc thù phát sinh, thế nhưng tình huống đặc thù kia căn bản không có khả năng gặp phải.

- Không có gì… Hiện tại đều không quan trọng…

Triệu Nhã Nhu cười cười, lôi kéo Diệp Lãng tiến về phía trước.

Lúc này, hai người không phải đi không có mục đích, không phải đi cho hết thời gian, chỉ đi dạo tại nơi này, chỉ là bởi vì phía trước mà bước đi.

Hai người tiến về phía tòa kiến trúc trước mặt, không sai, tòa kiến trúc này, trong không gian không biết này, có một tòa kiến trúc như vậy, vô cùng rõ ràng nằm trong đường nhìn của hai người Diệp Lãng.

Kiến trúc này là cái gì? Có vết tích con người ở chỗ này, hay là nói, ở đây còn có người?

Đáp án này, Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu đều không rõ ràng lắm, chỉ là lúc bọn họ đối với sự xuất hiện của tòa kiến trúc này cũng không phải cảm thấy rất ngoài ý muốn, ngược lại nghĩ là sự tình rất bình thường.

Lý do rất đơn giản, nếu như đây là ngục giam, đương nhiên hẳn là có nhà tù, mà tòa kiến trúc này chính là nhà tù, mà kiến trúc này căn bản không giống như nhà tòa, từ bên ngoài xem xét, đây hoàn toàn là một tòa trang viên cỡ lớn.

- Lẽ nào ở đây giam một lần rất nhiều người sao?

Diệp Lãng nhìn chỗ tiến vào trang viên, quy mô tòa trang viên này không hề nhỏ, đồng thời phát ra một câu hỏi.

Nơi này, theo như tính toán đơn giản của Diệp Lãng, gian phòng tối thiểu có hơn trăm, phân bố thành quần thể kiến trúc, mà trong mỗi một quần thể kiến trúc lại có thông đạo nối liền, thông đạo này cũng không phải lộ thiên, đều có ngói che đầu.

Ở đây, tiếu thiểu cũng có thể để trên trăm người ở lại, mà đây là nói phương thức phân phối rộng rãi thoải mái, nếu như chật chội một điểm, một gian phòng hai người trở lên, vậy thì càng nhiều.

Điều này khiến Diệp Lãng và Triệu Nhã Nhu cảm thấy vô cùng kỳ quái, rốt cuộc trước kia giam dữ bao nhiêu người a, nhìn ngục giam, loại thiết kế, hẳn là không vượt quá mười người, mười người ở địa phương rộng lớn như vậy, có thể quá xa xỉ hay không.

Đây còn là ngục giam sao? Cái này so với mộng tưởng cả đời của một số người còn tốt hơn, cộng thêm cảnh sắc tuyệt vời như thế này, không khí tươi mát trong lòng, đây tuyệt đối là thánh địa tu dưỡng.

- Cũng không tệ lắm, nếu như ở chỗ này hơn mười năm mà nói, chí ít chúng ta không cần buồn rầu phải ở bên ngoài trời.

Triệu Nhã Nhu vừa cười vừa nói.

Như thế này cần gì phải lo lắng chỗ ở, nhiều gian phòng như vậy, cho dù có mấy mươi người Triệu Nhã Nhu cũng có thể ở, đồng thời các phương diện còn rất đầy đủ.

- Triệu Nhã Nhu, ta đã kiểm tra qua, ở đây không chỉ có phòng ngủ, phòng khác, có nhà hàng, có phòng tắm, phòng tu luyện, phòng vẽ tranh, phòng thí nghiệm… Nói chung, ngươi dự đoán được, ở đây đều có.

Tại lúc Diệp Lãng một mình chạy vào kiểm tra, Triệu Nhã Nhu ở bên ngoài đang nghịch cá, cũng không biết đây là loại cá gì, dĩ nhiên còn sống, đồng thời còn rất hoạt bát, rất đẹp.

Không phải là nàng không muốn đi cùng Diệp Lãng, mà là tốc độ của Diệp Lãng quá nhanh, để nàng thoáng cái đã làm mất hình bóng của hắn, cũng chỉ đành ở đình viện này nghịch cá.

- Ở đây rốt cuộc là địa phương nào…

Lúc Triệu Nhã Nhu nghe tới Diệp Lãng nói, ngơ ngác, qua một lúc lâu mới phản ứng.

- Không biết, ta nghĩ, đây hẳn là sinh dưỡng cảnh để người ở đây có thể tu dưỡng, còn có, có thể để ngươi bế quant u hành, không đến mức trì trệ không tiến, ta vừa rồi còn phát hiện một đồ thư tháp, trong tháp có rất nhiều thư tịch đã sớm thất truyền! Triệu Nhã Nhu, trong mười năm này ta có thể có chuyện để làm…

Diệp Lãng càng nói tới sau cùng, càng trở nên hưng phấn.

- Cái gì?

Triệu Nhã Nhu sửng sốt, đối với kết quả nàng, nàng vẫn như cũ cảm thấy ngoài dự liệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.