Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 160: Chương 160: Ta có bạn rồi (1)!






"Lại đây lại đây, ta có rau bina (*), ăn ăn ăn..."

Diệp Lãng từ "tới bắt ta" biến thành khúc hát này, một bên trốn một bên hát, tựa hồ rất vui vẻ.

"..." Lãnh Huyết Ngũ ngừng lại, bình tĩnh nhìn Diệp Lãng.

"??" Diệp Lãng cũng ngừng lại, hắn còn tưởng Lãnh Huyết Ngũ đã buông tha, kết quả phát hiện ra không phải như vậy, lúc này hắn mới hiểu được một câu --

Ngàn vạn lần đừng chọc nữ nhân, nữ nhân rất đáng sợ!

Lãnh Huyết Ngũ trực tiếp dùng đấu khí oanh về phía Diệp Lãng, bị trúng phát này thì ngay cả tro cũng không còn...

Né trách?

Bây giờ Diệp Lãng nhỏ xíu như vậy, căn bản không thể rời khỏi phạm vi công kích được.

"Kết!" Hai tay Diệp Lãng lập tức kết thành luyện kim trận, vận khởi Thủy Nguyệt Chi Kính bảo vệ chính mình.

May mắn ca còn tuyệt chiêu!

"Oanh!" Phòng thí nghiệm bị oanh tạc, tựa hồ Lãnh Huyết Ngũ cũng quên mình đang ở trong phòng thí nghiệm, làm vậy rất nguy hiểm. Vừa rồi chỉ là nàng bị Diệp Lãng kích thích mới làm ra việc không để ý hậu quả như vậy.

Sau này nàng cũng không hiểu được vì sao mình lại như vậy, vì sao lại bị kích thích, trước kia, cho dù bị kích thích nhiều hơn so với cái này 1000 lần nàng cũng có thể xem như không thấy, vì sao lần này không được?

Nàng không hiểu, có thể vĩnh viễn cũng không hiểu được!

Có lẽ là Diệp Lãng rất đáng giận, dưới tình huống như vậy còn vui ca nhảy hát!

"Tiểu Ngũ, ngươi đầu đất à, ngươi có biết như vậy rất nguy hiểm không, ngươi... Ý? Người đâu?" Diệp Lãng vừa hô to lại phát hiện ra phòng thí nghiệm đột nhiên trống trơn, không thấy nhân ảnh nào nữa, giống như Lãnh Huyết Ngũ chưa từng đến đây vậy.

"Chẳng lẽ..." Diệp Lãng nghĩ đến một khả năng, vì vậy nhìn về phía mặt đất, nhưng mà cái đống hỗn độn đầy đất kia là một chướng ngại rất lớn với hắn.

"Phất Lan Khắc!" Âm thanh Lãnh Huyết Ngũ từ dưới đất vọng lên, hàm chứa tức giận mãnh liệt.

"Có!" Diệp Lãng lên tiếng, tựa hồ không để ý đến sự tức giận của nàng, chỉ hỏi tiếp: "Tiểu Ngũ, có phải ngươi cũng bị nhỏ đi không?"

Nhìn không thấy Lãnh Huyết Ngũ nên Diệp Lãng cảm thấy khả năng này rất lớn vì vừa rồi hắn đang làm luyện kim thực nghiệm, rất có khả năng phát sinh trường hợp như thế.

"Ngươi còn dám nói, ta muốn giết ngươi!" Tuy Lãnh Huyết Ngũ không trả lời thẳng nhưng cũng đã xác định chuyện này, nàng bị nhỏ đi.

"Cái này vui rồi, ta có bạn!" Diệp Lãng không để ý đến sự tức giận của Lãnh Huyết Ngũ, rất hứng phấn hô, đây cũng là điều thường tình của con người, lúc nào có bạn cũng tốt hơn cả huống chi tình huống của Diệp Lãng.

Người, chung quy sợ cô độc!

"Tốt cái đầu ngươi, nhanh nghĩ biện pháp làm chúng ta khôi phục!" Lãnh Huyết Ngũ giận dữ hô.

"Vừa rồi ta bảo khôi phục ngươi lại nói như vậy rất tốt mà?" Diệp Lãng ngơ ngẩn trả lời.

"..." Lãnh Huyết Ngũ im lặng, nàng không nghĩ tới lời mình vừa nói giờ nghe sao chói tai đến vậy!

"Sao không nói nữa, nói chuyện đi, nếu không sao ta tìm thấy ngươi được." Diệp Lãng hô, trước giờ hắn vẫn "không chuyên" về tìm người, nếu Lãnh Huyết Ngũ không nói thì chắc vĩnh viễn hắn không tìm thấy rồi.

"Ta ở đây!" Lãnh Huyết Ngũ hô, tuy nàng không muốn đáp nhưng Diệp Lãng lại là hy vọng duy nhất của nàng, dường như nàng không nghĩ qua vì sao lại cảm thấy Diệp Lãng là hy vọng duy nhất, hắn biết luyện kim sao?

Ở đây Diệp Lãng vẻn vẹn chỉ mang thân phận là một thí nghiệm phẩm mà thôi, không ai biết hắn hiểu luyện kim thuật, cũng không ai cho rằng hắn biết.

Lãnh Huyết Ngũ cũng bắt đầu đi về phía Diệp Lãng, hai người hô lớn hô nhỏ, lấy âm thanh để xác định phương hướng, nhưng mà, rất nhanh nàng liền có một quyết định: "Phất Lan Khắc, ngươi đứng im tại chỗ cho ta!"

"Vì sao?"

"Như vậy chúng ta sẽ nhanh hội hợp hơn!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.

"?? Sao vậy?" Diệp Lãng có chút khó hiểu, bất quá hắn cũng nghe lời mà đứng im tại chỗ, có thể không làm gì mà vẫn đạt được mục đích thì sao phải ra sức? Cứ ở đây chờ cho khỏe.

Mà vì sao Lãnh Huyết Ngũ lại có quyết định như vậy? Cũng không phải là nàng suy nghĩ cho Diệp Lãng mà thật sự Diệp Lãng làm người ta không nói nên lời, hắn càng chạy càng xa.

Lãnh Huyết Ngũ phát hiện ra điểm này, nàng phát hiện âm thanh của Diệp Lãng càng ngày càng xa nên rất quyết đoán bắt Diệp Lãng đứng yên.

Một lát sau, thân ảnh Lãnh Huyết Ngũ hiện lên trước mặt Diệp Lãng, nàng dùng một loại tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta nhìn không thấy bóng dáng.

Lãnh Huyết Ngũ cũng giống Diệp Lãng vậy, nếu muốn tìm điểm khác thì hẳn là Lãnh Huyết Ngũ nhỏ hơn một chút, thấp hơn một chút, có lẽ là vì chiều cao thân thể a.

"Chào, tiểu Ngũ..." Diệp Lãng duỗi tay ra chào hỏi.

"Phanh!" Lãnh Huyết Ngũ không nói câu nào, trực tiếp gõ đầu Diệp Lãng một cái, mà lúc này Diệp Lãng không trốn đi làm nàng cảm thấy trước đó nhất định là vì nhỏ mà thôi.

"Sao lại đánh ta!" Diệp Lãng thực vô tội nói.

"Ngươi cứ nói đi? Tự dưng liên lụy làm ta biến thành như vậy!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.

"Cái này liên quan gì đến ta, rõ ràng là ngươi làm bể tài liệu nên gây ra điều ngoài ý muốn như vậy chứ!" Diệp Lãng đấu tranh đến cùng, không khuất phục thế lực tà ác...

"..., bây giờ làm sao đây?" Lãnh Huyết Ngũ trực tiếp mặc kệ nhân tố này, mặt không chút thay đổi nói.

"Bây giờ còn có thể làm sao, chỉ có thể đợi!" Diệp Lãng khoát tay, thực vô tình nói.

"Chờ?" Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng, muốn biết rõ cái đáp án này hơn.

Diệp Lãng gật gật đầu nói: "Đúng là chờ, chờ hiệu quả này biến mất, trước kia ta cũng xuất hiện tình huống tương tự vậy rồi, chỉ cần chờ nó tự động biến mất là được."

"Đến lúc nào?" Câu hỏi của Lãnh Huyết Ngũ vĩnh viễn ngắn gọn như vậy, có lẽ là vì nàng không thích nói chuyện lắm.

Diệp Lãng nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Cái này không biết chắc nữa, có lẽ là một hai ngày, có lẽ là một tháng, có lẽ một hai năm, có lẽ..."

"Cả đời?" Lãnh Huyết Ngũ tiếp lời.

"Ừ!" Diệp Lãng gật đầu trả lời.

"Vậy ngươi còn chờ cái gì, còn không mau đi làm thí nghiệm của ngươi đi." Lãnh Huyết Ngũ có điểm sốt ruột, nàng cũng không muốn cả đời mình vẫn như vậy.

"Vừa rồi ngươi đã phá sạch nơi này, ta tìm tài liệu ở đâu để làm thí nghiệm đây?" Diệp Lãng thực trực tiếp nói, sở dĩ hắn buông tay mặc kệ không phải vì có bạn mà là không có điều kiện.

"..." Lãnh Huyết Ngũ nhất thời trầm mặc, nàng tựa hồ đã nhớ ra, cho dù không có vụ nổ mạnh kia thì chính mình cũng đã phá hỏng bàn thực nghiệm của Diệp Lãng rồi.

"Đi thôi, bây giờ chúng ta cứ xem như nằm mơ đi, tìm một nơi nào thoải mái một chút để nằm mơ a." Diệp Lãng nhảy từ một khối vật thể không biết tên xuống đất, bây giờ trong cái phòng này nơi nơi đều là vật thể không biết tên...

"Lãnh Huyết Thập Tam đâu?" Lãnh Huyết Ngũ đi được một lúc, thình lình hỏi lại một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.