Sau khi Diệp Lãng ngồi xuống liền vươn tay ra, mà cơ hồ đồng thời Chân Tiểu Yên cũng vươn tay mình đến, đưa lên trên bàn, đặt ngay trước mặt Diệp Lãng.
Lúc đầu mọi người cũng chưa chú ý đến động tác này, mãi đến khi tay hai người tiếp xúc với nhau thì mới thấy một tay Diệp Lãng nắm cổ tay Chân Tiểu Yên, đó là một loại phương thức rất kỳ quái, mọi người ở đây chưa ai thấy qua bao giờ, đó là --
Bắt mạch!
Hai người cũng đã quen cái này rồi, Diệp Lãng đã quen sáng nào cũng bắt mạch cho Chân Tiểu Yên, mà Chân Tiểu Yên cũng quen đưa cho Diệp Lãng bắt mạch nên hai người không nói lời nào vẫn phối hợp ăn ý như vậy.
Nhưng cái việc bắt mạch này trong thế giới này vẫn chưa có, bởi vậy, trong mắt người khác thì vẫn là một loại phương thức bắt tay, tuy rằng hơi kỳ quái, nhưng đây tuyệt đối là một biểu hiện thân mật khăng khít!
Hóa ra chuyện đồn có thật, quan hệ giữa Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên quả thực có vấn đề, Mạc Á thật đáng thương, đây không phải là tát một cái vào mặt hắn sao?
Chuyện này náo nhiệt đây...
"Kia... Diệp Lãng đồng học, ngươi có thể biến Tiểu Yên trở nên xinh đẹp như vậy, có thể giúp chúng ta cũng trở nên xinh đẹp hơn một chút được không, nhưng không cần dùng biện pháp của nàng, biện pháp đấy chúng ta chịu không nổi, bất quá một ít thống khổ vẫn có thể thừa nhận." Các thiếu nữ vây quanh Diệp Lãng, bên trong ánh mắt lấp lánh ánh sao, một bộ dáng chờ mong, các nàng trực tiếp xem nhẹ việc "thân mật tiếp xúc" của Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên.
Hắn sẽ đáp ứng sao? Đối với vấn đề này các thiếu nữ đều từng nghĩ tới, căn cứ kinh nghiệm trước đây của các nàng, các nàng cũng biết Diệp Lãng là một người hoàn toàn mặc kệ những người khác.
Lúc này nếu không phải Chân Tiểu Yên mà là một người khác trong các nàng, cho dù bị Sa Lan dẫm đạp đến cực điểm thì chắc là hắn cũng không để ý tới.
Cho nên, các nàng cho rằng muốn cho Diệp Lãng đáp ứng, khó khăn sẽ có, nhưng cũng là có có thể bởi Diệp Lãng cũng không phải là một người khó nói chuyện, chỉ cần điều kiện không sai thì hẳn là có thể.
Chỉ là các nàng lại tuyệt đối không nghĩ đến Diệp Lãng lại...
"Được!" Diệp Lãng cứ như vậy mà gật gật đầu, ngoài dự đoán của mọi người, hắn rất dễ dàng đáp ứng.
"A? ! Ngươi đáp ứng rồi?" Các thiếu nữ ngơ ngác hỏi lại, tựa hồ có điểm không tin được.
"Đúng vậy, cái này cũng chẳng có gì, chỉ là nhấc tay chi phiền mà thôi, hơn nữa, cũng không phải phiền đến ta." Diệp Lãng thực vô tình nói.
"? ? Cái gì, cái gì gọi là không phải phiền toái ngươi?"
"Lấy điều kiện của các ngươi, ta không thể giúp được gì, các ngươi cứ đi tìm Liễu Phi Yên, nàng có thể giúp các ngươi, cứ nói là ta bảo các ngươi tới, nàng nhất định sẽ làm cho các ngươi trở nên đẹp hơn." Diệp Lãng tiếp tục bắt mạch, không chút để ý nói.
Trong cái học viện này, trên cở bản các nữ xuân đều là thanh xuân tịnh lệ, dáng người xinh đẹp dịu dàng động lòng người cả. Dù sao các nàng đều là quý tộc, người như Chân Tiểu Yên quả thật là tuyệt vô cận hữu, bởi vậy châm cứu và dược của Diệp Lãng tất nhiên không có công hiệu gì, nói cách khác, hắn không có tác dụng gì với các nàng cả.
"Để cho nàng giúp chúng ta? Chúng ta không muốn đi chỗ đấy đâu, ngươi không thể giúp chúng ta được à?"
"..." Diệp Lãng không đáp, sắc mặt tựa hồ hết sức chuyên chú xem mạch, kiểm tra trạng huống thân thể Chân Tiểu Yên.
Lúc này Chân Tiểu Yên lên tiếng, thay Diệp Lãng giải thích: "Ta cũng nói qua với các ngươi rồi, dáng người các ngươi là chuẩn rồi, cần chỉ là khí chất và cách ăn mặc thôi, việc này Diệp Lãng làm gì biết, của ta đều là nhờ Liễu Phi Yên các nàng huấn luyện thành."
Chân Tiểu Yên cũng có một phần nói dối nho nhỏ, khí chất và cách ăn mặc của nàng cũng có phần của Diệp Lãng, cũng không phải toàn bộ từ đám người Liễu Phi Yên.
Có lẽ là vì nàng biết Diệp Lãng không thích tham dự vào trong này, có lẽ, vẻn vẹn là vì nàng không muốn những cô gái này dây dưa Diệp Lãng!
"Quên đi, chúng ta đi tìm người khác hỗ trợ vậy." Không ngoài sở liệu, những thiếu nữ này đều lui bước.
Đó cũng là một trong những lý do mà đại bộ phận những người khác không tìm đến đòi sự hỗ trợ của Diệp Lãng, bởi cần đến sự hỗ trợ của đám người Liễu Phi Yên, mà các nàng là ai? Là người của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, là nữ tử thanh lâu, các tiểu thư quý tộc sẽ nguyện ý học tập cùng các nàng sao?
Hiển nhiên, điều này không có khả năng !
"Không có vấn đề gì, tự chú ý một chút, ăn nhiều hơn một chút là được!" Một lát sau, Diệp Lãng thu tay lại, nói một câu làm cho rất nhiều người khó hiểu.
Không nói những cái khác, chỉ nói hắn bảo Chân Tiểu Yên ăn nhiều hơn một chút tựa hồ có chút dư thừa. Sau sự kiện lần này, sức ăn của Chân Tiểu Yên có tăng không giảm, đây là chỗ mà rất nhiều người cảm thấy kỳ quái.
Vì sao lại kỳ quái? Theo lý thuyết, một cô gái giống như Chân Tiểu Yên, trải qua khổ ải đạt được dáng người xinh đẹp, sau khi trải qua nhất định sẽ biết quý trọng dáng người của mình, tuyệt đối sẽ không ăn uống rượu chè quá độ như vậy.
Có người đã từng hỏi qua Chân Tiểu Yên về vấn đề này, được một đáp án là: "Ta ăn không béo lên được, hơn nữa, ta không ăn nhiều một chút sẽ bị đói chết !
Đáp án này càng làm cho người ta mơ hồ thêm, mà Chân Tiểu Yên cũng giải thích không rõ ràng lắm, chuyện này chỉ có Diệp Lãng biết, cho nên mọi người cũng càng ngày càng thấy kỳ quái.
Mà bây giờ lại quái hơn, Chân Tiểu Yên đã ăn như vậy rồi mà Diệp Lãng lại cảm thấy chưa đủ, còn muốn nàng ăn nhiều hơn một chút...
Chẳng lẽ nàng thật sự có bí quyết ăn không mập? Diệp Lãng đưa sao?
"À! Đúng rồi, đây là cơm trưa của ngươi hôm nay, không được ăn vụng, ta cũng không chuẩn bị phần khác đâu... Ngươi... Hừ! ! Mặc kệ ngươi !" Chân Tiểu Yên phát hiện lời nói của mình hoàn toàn bị Diệp Lãng coi thường, bởi ngay khi nàng nói chuyện, đồng thời Diệp Lãng cũng đã bắt đầu ăn.
"Hả? Ngươi vừa mới nói cái gì?" Diệp Lãng vừa ăn, vừa tỏ vẻ không nghe ra nàng nói cái gì.
"Không có gì! Ta chưa nói cái gì cả! !" Chân Tiểu Yên lâm vào chán nản.
"Ừ, vậy thanh âm vừa rồi nhất định là ruồi bọ..."
"..."
...
Nhìn Diệp Lãng và Chân Tiểu Yên, ở đằng xa xa, khóe miệng Sa Lan lộ ra một nụ cười, đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là nụ cười hâm mộ mà là một loại tươi cười kỳ lạ, có đắc ý, lại tựa hồ rất đau hận, dù sao cũng làm cho người ta có cảm giác âm hiểm!
Mà điều này cũng không ai chú ý đến, bởi vì lực chú ý mọi người cơ hồ đều đặt trên hai người.
Rất nhanh sau đó, theo lão sư đến lớp, mọi người cũng tiến nhập giờ học như bình thường, mà lão sư cũng không kỳ quái về việc Diệp Lãng đã đến, hết thảy đều tiến hành thực bình thường...
Sau khi tan học, tiếp tục bình thường, mọi người ăn cơm trưa như bình thường, Diệp Lãng cũng chém giết cơm trưa của Chân Tiểu Yên như bình thường...
"Diệp Lãng, tên hỗn đản nhà ngươi, bảo ngươi đừng ăn thì ngươi lại ăn mất, bây giờ còn qua cướp đoạt của ta..." Chân Tiểu Yên muốn cướp lại cơm trưa của mình nhưng lại bị Diệp Lãng linh hoạt né tránh.
"Có quan hệ gì, dù sao ngươi chỉ là ăn ít một chút thôi, còn ta thì lại là được ăn no... Ngô..." Thanh âm trở nên mơ hồ, thực hiển nhiên Diệp Lãng đang nhét cái gì đó vào miệng.
Việc này đối với mọi người mà nói là chuyện rất bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn, nếu không phải như vậy thì đã không phải bình thường rồi!
Mỗi ngày hai người kia đều như vậy cả, mà tuy rằng ngày nào Chân Tiểu Yên cũng nói Diệp Lãng, nhưng ngày nào cũng chuẩn bị cơm trưa tốt nhất cho hắn!