- Nếu ngươi có bản lĩnh, cướp được hết chúng ta, đến lúc đó, ta sẽ thưởng cho ngươi.
Tam công chúa cười nói, nàng nghĩ Diệp Lãng đang đùa.
- Thưởng gì? Đừng chỉ mấy cái kia nhá, ta muốn cái gì dùng được cơ.
Diệp Lãng nói.
- Ngươi muốn cái gì?
Tam công chúa tiếp tục hỏi.
- Mời ta ăn một bữa cơm.
Diệp Lãng nói.
Mọi người chết lặng, họ cứ tưởng Diệp Lãng sẽ đưa ra yêu cầu gì đó, cho dù không phải làm khó thì cũng là tương đối khó, không ngờ chỉ đơn giản là một bữa cơm.
- Ngươi đúng là, một bữa cơm ta cũng có thể mời ngươi, ngươi phải bảo Tam công chúa cho ngươi tiền hay tước vị gì đó mới đúng.
Đại Tỷ lắc lắc đầu, cảm thấy Diệp Lãng thực sự quá kém cỏi.
- Cái đó vô dụng với ta, ta không thiếu tiền, cũng chẳng cần tước vị.
Diệp Lãng lắc lắc đầu, những gì hắn nói đều là sự thật, thật tuyệt đối!
Ai biết Diệp Lãng đều có thể khẳng định điều này, Diệp Lãng không thiếu tiến, hắn chỉ thiếu chỗ tiêu tiền, đồng thời, tước vị đối với Diệp Lãng mà nói cũng không có ý nghĩa, bản thân hắn là một hầu tước, bất luận đi đến đâu, hắn cũng được đãi ngộ tốt nhất, muốn tước vị gì mà không được.
- Ta biết, ngươi có ngạo cốt mà, bỏ đi, nếu ngươi không muốn, vậy thì cứ như vậy.
Đại Tỷ nói, nàng cũng giống như Hề Nhi, đều nghĩ Diệp Lãng không cần những thứ đó vì hắn có ngạo cốt của một người nghèo.
Nếu để họ biết sự thật, không biết sẽ là tràng diện như thế nào, có lẽ sẽ rất thú vị!!
- Tuỳ, các nàng mau đi đi, một tiếng nữa, ta sẽ cứu các nàng khỏi biển khổ.
Diệp Lãng cười cười, sau đó nói.
- Được rồi, bọn ta đợi ngươi!
Bọn Hề Nhi cười nói, sau đó bắt đầu rời đi, họ phải đến những nơi đánh dấu trên bản đồ, họ chỉ cần ở đó, làm công việc nhẹ nhàng nhất.
Đội đỏ và đội xanh thì không giống vậy, họ phải chuẩn bị sách lược, sách lược đối phó với kẻ thù.
Vốn dĩ, Diệp Lãng sẽ bị đối phương kéo vào đội, bảo hắn làm theo suy nghĩ của mọi người, làm những công việc như những chú rể khác.
Nhưng, Diệp Lãng lúc này lại mất tích, người khác không tài nào tìm thấy hắn, đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, dù sao một trăm người thiếu một cũng chẳng là gì.
Chính vì Diệp Lãng mất tích nên hai đội xanh đỏ đều không chú ý thiếu một người, bất luận là phương diên nào cũng không tính phần Diệp Lãng.
Hoạt động năm nay cứ thế bắt đầu với biến cố điều tiên...
Đội đỏ rời đi, đến một nơi cách quảng trường không xa, bên trong đội đỏ có người dừng lại, những người này là một nhóm thanh niên có địa vị rất cao, không phải hoàng tử thì là con trai quyền thần, họ tụ lại với nhau nên quyền chỉ huy chỉ tất cả nằm trong tay họ.
Trong đó, thậm chí còn có một hoàng tử thanh danh rất cao, hắn trên cơ bản chính là ngươi sẽ là Hoàng đế tương lại của đế quốc, trừ việc chưa có nghi thức sắc lập thái tử ra, hắn chính là thái tử.
Lần này, hắn được phân đến đội đỏ, không phải có tình sắp xếp mà là tuỳ cơ, những ngươi bên cạnh hắn cũng là tuỳ cơ, nếu hắn có làm tiểu xảo gì, người bên cạnh hắn sẽ còn nhiều hơn nữa.
Trong đội xanh, có không ít "Thái tử đảng", nhưng chỉ là trò chơi, họ cũng không vì là Tháu tử đảng mà bỏ mặc, muốn chơi phải chơi triệt để, cũng là để chứng minh thực lực của mình.
"Thái tử" cũng hiểu điều này, muốn biết thực lực một số người, nếu như tiến hành theo tình huống trước đây, kết quả ai thắng ai thua vẫn là năm mươi phần trăm!!
Cho nên, lần này, "Thái tử" muốn chiến thắng bất ngờ, làn những việc trước đây chưa có ai làm, đương nhiên, hắn sẽ không phạm quy, tất cả đều ở trong quy tắc.
Hắn muốn thắng đẹp, để không ai còn nói được gì, không chỉ là cho Ngải La Hoàng đế xem, mà còn cho cả chúng nhân Ngải La xem.
- Đại ca, tại sao lại dừng ở đây?
Tam công chúa thấy người phía trước dừng lại, có chút ngạc nhiên nhìn sang phía "Thái tử", cũng chính là Đại ca của nàng, Đại hoàng tử.
Giống như Tam công chúa, bọn Đại Tỷ, và cả Hải Na công chúa để đang nghi hoặc nhìn Đại hoàng tử.
- Các ngươi đi tiếp, đến nơi các nàng sẽ ở, bảo bình dân và võ giả dưới cấp ba bảo vệ các nàng! Những người khác, ở lại đây, ta sẽ sắp xếp kiểu khác.
Đại hoàng tử trầm giọng nói, ngự khí mang một vẻ uy nghiêm hoàng thất, khiến mọi người không thể kháng cự.
- Vậy bọn huynh ở lại làm gì?
Hải Na công chúa lập tức hỏi,
- Bọn huynh không ở lại bảo vệ, không lẽ còn muốn đi làm việc khác?
- Đại ca, không lẽ huynh muốn?
Tam công chúa nhìn Đại hoàng tử, nàng tự hồ nghĩ ra điều gì.
- Hải Na, nghe ta nói, ngoan ngoãn làm cô dâu đi! Tam muội, muội nghĩ không sai, nhưng muội không thể ở lại đây, bởi vì trên quy tắc, muội phải chuẩn bị trong viện tử trước.
Đại hoàng tử có chút tiếc rẻ nhìn Tam công chúa.
Hắn hiểu năng lực của Tam công chúa, Hải Na tuyệt đối không thể so sánh, mặc dù Tam công chúa thích quấy rối, nhưng làm gì cũng giỏi, có thể giúp hắn xử lý rất nhiều công việc.
Chỉ là, theo quy định trò chơi, Tam công chúa không thể đi theo hắn, không thể giúp hắn làm công việc tiếp theo.
- Sớm biết như vậy, muội đã không làm cô dâu, đại ca, sao huynh lại nghĩ ra chiêu ấy?
Tam công chúa có chút hối hận, nàng đã biết Đại hoàng tử muốn làm gì.
- Phải cảm ơn tên tiểu tử nói chuyện với các muội, hắn khiến ta đột nhiên nghĩ ra chiêu này, không có quy tắc nào quy định chúng ta không được chủ động xuất kích!!
Đại hoàng tử bình tĩnh nói.
- Thì ra là hắn, hắn chỉ là vô tình nói vậy thôi, nhưng vừa hay nói trúng một phương diện mà chúng ta chưa từng nghĩ đến.
Tam công chúa ứng lời, nàng không cảm thấy Diệp Lãng nghĩ ra cách này, không cảm thấy Diệp Lãng đang nhắc nhở họ, đây chỉ là trùng hợp mà thôi.
Không sai, chỉ là trùng hợp, Diệp Lãng căn bản không nghĩ ra dùng cách này, đương nhiên, nếu như hắn thành đội đỏ, hắn có thể sẽ làm như vậy.
Bởi vì đây là cách trực tiếp nhất!
- Các người đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu?
Đại Tỷ hỏi.
- Cái này để Tam muội giải thích với nàng, Đại Tỷ tiểu thư, hôm nay nàng rất đẹp!
Đại hoàng tử cười nói, lên tiếng tán dương Đại Tỷ.
Câu tán dương này không chỉ là phép lịch sự, Đại hoàng tử cũng tương đối thích Đại Tỷ, sau vài lần tiếp xúc với Đại Tỷ, nếu bảo hắn cưới nàng làm phi, hắn tuyệt đối bằng lòng.
Chí ít Đại Tỷ cũng không hục hoặc với hắn!
Đương nhiên, đó chủ là ý nguyện của hắn, không có nghĩa là hắn muốn vậy!!