Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 701: Chương 701: Thâm cung lão ma (1)






- Ta muốn vào đi, chậu hoa này ta muốn trồng nó ở ngự hoa viên.

Diệp Lãng nói thẳng, hắn cũng không thông báo thân phận của mình, nếu không nói ra mà muốn người ta cho vào cũng khó khăn.

- Không có ý tứ, xin lấy giấy thông hành ra!

Thị vệ giữ cửa nói.

Muốn đi vào tặng đồ, nhất định phải có giấy thông hành, muốn mua sắm đồ vật thì đã có nhân viên trong nội cung làm, không có ngoại nhân, đương nhiên cũng có tình huống đặc biệt, thời điểm như vậy, đều có giấy thông hành, sau đó sẽ có người hộ tống đến nơi cần đến.

Giấy thông hành ta không có, đúng rồi, cái này có thể không?

Đột nhiên Diệp Lãng nhớ tới, lần trước hoàng đế Chu Tước đã cho hắn một tấm lệnh bài, không chỉ có thể điều binh khiển tướng, hơn nữa còn có thể đi đến bất kỳ địa phương nào của Chu Tước đế quốc mà không bị cản trở, kể cả hoàng cung.

Kỳ thật không có tấm lệnh bài của hoàng đế Chu Tước, chỉ cần Diệp Lãng lấy ra lệnh bài của Long Cát công chúa, cũng có hiệu quả giống như vậy, còn nữa, hắn cũng có thể dùng lệnh bài của Lãnh Huyết Tổ, nhưng hắn không biết hiệu quả của hai cái lệnh bài sau, hắn cảm thấy chắc lệnh bài của hoàng đế Chu Tước có lẽ có thể.

- A! Đại nhân, mời vào!

Thời điểm Diệp Lãng lấy lệnh bài ra, tên thị vệ canh giữ cửa cung lập tức cung kính, lệnh bài này hắn chỉ mới nghe nói qua, nhìn thấy kiểu dáng, nhưng chưa từng thật sự nhìn thấy, lệnh bài này có quyền lợi cực kỳ cao, mà quyền lợi này lại không thuộc về bất kỳ một đại thần của triều đình, không chỉ có thể ra vào hoàng cung, ngay cả điều động thị vệ cũng không có vấn đề gì.

Nhưng nguyên nhân là vì lệnh bài này chưa từng ban cho ai, không thể tưởng được thiếu niên trước mắt lại có một cái, hơn nữa nhìn bề ngoài của hắn rất trẻ, khá tốt vừa rồi không đắc tội với hắn, nếu không thì chết lúc nào cũng không biết.

Mà lệnh bài là thật hay giả, thị vệ đã có một công cụ để phân biệt, cho nên, tuyệt đối không phạm sai lầm.

- Phiền toái ngươi rồi!

Diệp Lãng nhận lại lệnh bài, xuất phát từ lễ phép nên hắn nói cảm tạ.

- Không phiền toái, đại nhân cứ tự tiện!

Thị vệ giữ cửa cung kính nói.

- Ừ!

Diệp Lãng gật đầu, sau đó đi vào trong hoàng cung, căn cứ vào trí nhớ mà tìm vị trí ngự hoa viên, trên đường gặp mấy toán thị vệ tuần tra, hắn dứt khoát đem lệnh bài treo bên hông, thời điểm có người hỏi hắn, hắn sẽ chỉ vào lệnh bài bên hông.

Sau khi nhìn thấy lệnh bài, những thị vệ này động dung, khom lưng hành lễ, sau đó tiếp tục lành việc của bọn họ.

Đi qua một cung điện, Diệp Lãng đã đi một vòng trong hoàng cung, nhưng vẫn không tìm thấy ngự hoa viên, điều này làm cho hắn cảm thấy phiền muộn, hắn muốn tìm một người dẫn đường.

Nhưng mà, thời điểm hắn chưa tìm được người khác, đã có người tới tìm hắn.

- Tiểu tử phía trước đứng lại! Ngươi là người nào, tại sao lại có thể đi tới đi lui trong này.

Một quý phu nhân cao quý ngạo mạn đến cực điểm xuất hiện, phu nhân này khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp, trên người có một cổ quý khí, ăn mặc rất đẹp đẽ quý giá, đây cũng là bình thường, có thể ở trong hoàng cung này, có ai không đẹp đẽ quý giá.

Bên người của phu nhân này có hai người, một nam một nữ, nam khoảng hai mươi, là một công tử anh tuấn, nhưng trên mặt lại giống hệt quý phu nhân kia, rất ngạo mạn, làm cho người ta nhìn thấy sẽ thấy không thoải mái.

Mà nữ là một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám, khuôn mặt có vài phần giống quý phu nhân kia, xem ra là con gái của vị quý phu nhân.

- Ta tới tặng hoa, nhưng không tìm thấy ngự hoa viên, vị phu nhân này, ngươi biết ngự hoa viên ơ nơi nào không?

Diệp Lãng không thèm để ý tới sự ngạo mạn của quý phu nhân này, hắn lễ phép hỏi thăm.

- Tặng hoa? Hiện tại cái hoàng cung này đã xảy ra chuyện gì, tại sao một tên tặng hoa lại có thể đi loạn, không có ai nhìn thấy.

Quý phu nhân rất khinh thường nhìn Diệp Lãng, một tên tặng hoa, nàng chẳng thèm hỏi đến, nàng cao quý như vậy, không rảnh quan tâm.

...

Diệp Lãng liếc quý phu nhân một cái, sau đó xoay người rời đi, hắn cảm thấy quý phu nhân trước mặt không có lễ phép, mình đã hỏi ngự hoa viên ở chỗ nào, nhưng nàng lại không thèm trả lời mà hỏi sang chuyện khác.

Trọng yếu nhất là, Diệp Lãng nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của quý phu nhân này với hắn, hắn chẳng muốn nói gì với nàng nữa.

- Lớn mật! Ta còn chưa nói sẽ cho ngươi rời đi!

Quý phu nhân nhìn thấy Diệp Lãng như vậy, đã giận dữ, nàng cảm thấy Diệp Lãng đang xem thường mình.

Mà lúc này, Diệp Lãng không thèm để ý tới quý phu nhân này, hắn chỉ nhìn đông nhìn tây, đang suy đoán ngự hoa viên nằm ở chỗ nào.

- Tốt lắm! Tuy ta không biết ngươi ở nơi nào, nhưng ta không cho phép ngươi không để ta vào mắt!

Vẻ ngạo mạn của quý phu nhân này càng lúc càng lớn.

- Tên tiểu tử cầm hoa, mau quỳ xuống xin lỗi mẫu thân của ta, chúng ta sẽ không so đo sự vô lễ của ngươi!

Lúc này tên công tử ngạo mạn kia nói ra.

- Vô lễ? Ta vô lễ hơn các ngươi sao?

Diệp Lãng trả lời với vẻ không quan tâm.

- Ngươi nói cái gì!

Lời nói của quý phu nhân vang lên, ngữ khí trong lời nói đã cao lên.

- Lời của ta rất rõ ràng, ta nói các ngươi vô lễ, nói rõ ràng như vậy mà các ngươi vẫn không hiểu, đúng là đồ đần.

Diệp Lãng lắc đầu, sau đó tiếp tục đi vài bước.

- Tiểu tử, ngươi phải nói cho rõ ràng! Chúng ta vô lễ thế nào!

Tên công tử ngạo mạn kia lách mình xuất hiện trước mặt Diệp Lãng, đứng ở trước mặt Diệp Lãng, bộ dáng đầy ngạo nghễ.

- Còn cần phải nói rõ sao? Đầu tiên, ta gọi ngươi là phu nhân, ngươi lại gọi ta tiểu tử, đây không phải là vô lễ thì là gì?

Diệp Lãng nghiêm mặt, giống như thực sự muốn nói rõ ràng với đám người này,

- Hừ! Chỉ là một tên tiểu tử tặng hoa, ngươi muốn ta gọi ngươi là gì, gọi ngươi là tiểu tử đã là rất khách khí rồi!

Quý phu nhân ngạo mạn kia tiếp tục nói.

- Tiếp theo, ta hỏi các ngươi phải đi ngự hoa viên thế nào, ngươi đã bỏ qua không nói, còn dùng loại ánh mắt khinh thường nhìn ta, đây cũng là vô lễ.

Diệp Lãng tiếp tục nói.

- Ngươi là một tiểu tử rất có ý tứ, ta chịu nhìn ngươi đã là vinh dự của ngươi rồi!

Trên mặt của quý phu nhân này vẫn tràn đầy khinh thường, rất là ngạo mạn.

- Còn nữa, ngươi nói ta vô lễ, ta cũng không cảm thấy vô lễ! Ta đi là chuyện của ta, ta không cần ngươi đồng ý.

Diệp Lãng không để ý tới vẻ ngạo mạn của quý phu nhân kia, hắn chỉ muốn nói những lời mà mình muốn nói.

- Ở chỗ này, ngươi nhất định phải được ta đồng ý, nếu ngươi chỉ tặng hoa, thì người như ngươi không có quyền lợi đi khắp nơi như vậy.

Quý phu nhân này nhếch cái mũi lên, Diệp Lãng có thể nhìn thấy lỗ mũi của nàng rất rõ ràng.

- Tại sao chứ, đây đâu phải là nhà của ngươi, ta thích đi thế nào thì ta đi!

Diệp Lãng thuận miệng trả lời.

- Còn nữa, phu nhân, lỗ mũi của ngươi đầy lông lúng phún, xin đừng để người ta nhìn thấy, vì như vậy rất vô lễ.

...

Quý phu nhân ngẩn ngơ, có chút e thẹn nói:

- Nơi này là nhà của ta!

- Ah, ngươi là lão bà của hoàng thượng?

Diệp Lãng hỏi.

Lão bà của hoàng thượng? Cách nói này rất thô tục, chưa thấy qua các mặt của xã hội đúng là chưa thấy qua các mặt của xã hội mà.

- Ta không phải!

- Con gái? Không có khả năng, ngươi già như vậy, phải là a di của hoàng thượng mới đúng.

...

- Tiểu tử, ngươi dám nói ta già!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.