"Buổi sáng ngươi đang ngủ, nghe mụ béo nói khuya ngươi mới ngủ nên không đánh thức ngươi.” Diệp Lãng hồi đáp.
"Cho dù như vậy cũng không thể không nói một tiếng mà đi chứ.” Hiên Viên Băng nói.
"Ai nói ta không nói một tiếng bước đi, không phải đã cho thị vệ ngươi nhắn lại rồi sao, các nàng không nói lại với ngươi à?" Diệp Lãng nhìn Hiên Viên Băng, nghi hoặc nói.
"Các nàng nói rồi..." Hiên Viên Băng yếu yếu nói chuyện này quả thật không thể trách Diệp Lãng, hắn cũng vì tốt cho mình thôi.
"Vậy không phải xong sao.” Diệp Lãng nói "Bất quá, không phải các nàng nói ngươi không thể đến đây sao? Trước ta từng hỏi các nàng liền nói ngươi là Quang Minh Thánh Nữ, không đến đây được, à, ta biết rồi, ngươi vụng trộm chạy đến, ngươi không ngoan nha!"
"Đi đi, ai vụng trộm chạy đến, ta là quang minh chính đại đến, ai dám ngăn cản ta, cùng lắm thì ta không làm Thánh Nữ nữa, ta đi lăn lộn với ngươi, ngươi nói sẽ che chở ta mà!" Hiên Viên Băng cười nói, lời Diệp Lãng nói làm nàng thật vừa lòng, ít nhất nói như vậy tức là Diệp Lãng muốn nàng đến đây.
"Che chở ngươi... Ta thấy ngươi che chở hắn thì có..." Diệp Lam Vũ tức giận nói.
Vô luận thân phận Thánh Nữ hay thực lực Thiên cấp của Hiên Viên Băng đều nói lên nàng mới là người chiếu cố Diệp Lãng, chưa tới mức Diệp Lãng phải đi chiếu cố nàng.
"Ta sẽ che chở ngươi, ngươi bị người khi dễ thì cứ báo tên của ta... Bất quá dường như người ta đều cảm thấy ta là một bại gia tử không có uy tín gì thì phải.” Diệp Lãng khoát tay, không thèm để ý nói.
"Không sao cả, chỉ cần ngươi có tâm là được, còn lại không quan trọng!" Hiên Viên Băng cười nói.
Khi Diệp Lãng và Hiên Viên Băng nói chuyện, hai cái Quang Minh nữ kỵ sĩ xuất hiện ở bên cạnh họ, hai người này chính là thị vệ của Hiên Viên Băng truy lại đây.
Các nàng đi đến bên cạnh Hiên Viên Băng cũng không nói gì thêm, cũng không bắt Hiên Viên Băng trở về, chỉ làm bốn phận hộ vệ của mình thôi nhưng chuyện khác đều bỏ qua một bên.
Kỳ thật các nàng cũng không có cách nào quản, lời Giáo Hoàng nhắn lại cũng đã nói, rốt cuộc có nghe không thì là chuyện của Hiên Viên Băng.
Mà sau các nàng lại có một người đến nữa, người đó là đại biểu nơi này, là nhân viên thần chức chủ quản ở đây, trách nhiệm của họ là "đuổi" Thánh Nữ cùng Diệp Lãng ra, không để bọn họ tiếp tục chiếm lấy chỗ này nữa, trong thời gian ngắn thì còn có thể tiếp thụ.
Về phần thời gian ngắn? Tất nhiên thời gian ngắn đã qua rồi không thấy nhiều người như vậy vẫn đang đợi sao?
"Thánh Nữ đại nhân, Công tử, hai người xong chưa, xong thì nên đến khán phòng đi, chỗ này còn phải tiếp tục thi đấu..." Nhân viên thần chức kia có chút yếu yếu hỏi.
"Chỉ nói các ngươi chậm lại một chút thôi mà, thôi quên đi, cũng không sai biệt lắm, mụ béo, thu dọn đồ đạc, chúng ta đi tìm chỗ nào có hoàn cảnh tao nhã một chút rồi tiếp tục.” Diệp Lãng có điểm đáng tiếc nuối bất quá cũng không tiếp tục ở lại, hắn cũng rất thông cảm cho người khác.
"Ngươi còn muốn ăn à?" Hiên Viên Băng nói.
"Đương nhiên, mùi vị cũng không tệ, ngươi có muốn nếm thử không?" Diệp Lãng thuận miệng nói cũng giúp Chân Tiểu Yên thu dọn, vài cái tinh lọc trận đi ra liền thu thập sạch sẽ.
"Cũng được, ta cũng có chút đói bụng, sáng dậy vẫn chưa ăn gì cả!" Hiên Viên Băng tựa hồ không thèm để ý chuyện Diệp Lãng sử dụng luyện kim trận, vuốt bụng mình, có chút ngượng ngùng nói.
"Thánh nữ đại nhân, cái này hơi nhiều mỡ..." Nữ kỵ sĩ rất hảo tâm nhắc nhở.
"Vừa sáng sớm mà ăn thịt nướng quả thật hơi nhiều mỡ một chút... Chỗ này của ta có bánh mì với nước này, cho ngươi!" Diệp Lãng gật đầu, rất nhanh lấy ra nước và bánh mì trong giới chỉ đưa cho Hiên Viên Băng.
"Không ngờ ngươi cẩn thận như vậy!" Hiên Viên Băng nhận lấy, sau đó ôn nhu cười, ăn bánh mỳ trong tay, trong lòng nàng có cảm giác thật ấm áp.
Đây là cảm giác Diệp Lãng mang lại cho nàng bởi hắn quan tâm nàng.
Có điều rất nhanh Diệp Lãng nói một câu làm nàng hiểu được ý tứ của hắn là —
"Không cần khách khí, ngươi ăn no thì ít đi một người cướp đoạt thịt nướng với ta!"
“!!!”
Cứ như vậy, Diệp Lãng cùng Hiên Viên Băng - hai tòa "đại thần" bị tiền bước, Quang Minh quyết đấu tràng khôi phục lại như bình thường, mà hai người rời đi cũng để lại không ít vấn đề cho mọi người tự hỏi.
Có người suy nghĩ về quan hệ của Diệp Lãng cùng Hiên Viên Băng, lại có người suy nghĩ xem ảnh hường của loại quan hệ này...
Hiện tại số đệ tử biết thân phận Diệp Lãng không giống người thường ở đây đều bất đầu hiểu lầm, hiểu lầm thân phận Diệp Lãng ở Thánh Thành là đến từ quan hệ với Thánh Nữ.
Tuy họ không biết quan hệ cụ thể của hai người là gì nhưng đều cảm thấy nên khinh bỉ Diệp Lãng bởi hắn dựa vào nữ nhân.
Đương nhiên ở giữa cũng có không ít người ghen tị, bọn họ cũng muốn tạo quan hệ với Thánh Nữ.
Đối với điều này, Diệp Lãng cùng Hiên Viên Băng không biết, bọn họ đang tìm địa điểm, cũng không hài lòng mấy, bị phủ quyết nhiều lần, cuối cùng Diệp Lãng chọn một chỗ -cung điện hôm trước bị hủy.
Chỗ này đã bị thanh lí sạch sẽ, biến thành một cái quảng trường thật trống trải- trước khi Thánh Thành không quy hoạch thì chỗ này vẫn sẽ y như vậy, cùng lắm sẽ tân trang chút chút thôi.
Đối với Thánh Thành mà nói nơi như vậy kỳ thật cũng không phải có nhu cầu rất cấp bách, phòng ở trong Thánh Thành quá nhiều, đại bộ phận đều để không, thêm một cái cung điện như vậy kỳ thật chỉ biết làm cho Thánh Thành tăng phí bảo quản.
Cho nên nói lần này bị hủy kỳ thật cũng không phải chuyện xấu với Thánh Thành.
"Diệp Lãng, chỗ này dường như thiếu thiếu cái gì!" Hiên Viên Băng nhìn quảng trường trống trải, cau mày nói.
"Cái gì?" Miệng Diệp Lãng cắn một miếng thịt đã đủ so sánh với mỹ thực từ đại sư làm ra, Chân Tiểu Yên quả nhiên là thiên tài nấu nướng, rất nhanh nắm bắt và đột phá.
"Nếu chỗ này có núi giả, nếu chỗ này có con sông nhỏ chạy qua, nếu..." Hiên Viên Băng chỉ vào từng chỗ nói.
“Đây là thiếu một chút sao? Rõ ràng là không có gì cả!" Mọi người nghe Hiên Viên Băng nói trong lòng âm thầm khinh bỉ.
"Đáng tiếc đây không phải ở trong mộng, nếu không ta muốn sửa như thế nào cũng được!" Hiên Viên Băng nói xong liền cười với Diệp Lãng.
Trong giấc mơ, cơ hồ lần nào nàng cũng đổi cảnh tượng, mà cảnh tượng này đều từ nàng thiết kế, qua nhiều năm như vậy nàng đã trở thành cao thủ thiết kế rồi.
Không, phải nói là, trên đại lục này, về thiết kế vẻ ngoài của phòng ốc đã không có ai có thể vượt qua nàng.
"Vậy ngươi cứ đi nằm mơ đi!" Diệp Lãng vô lương tâm nói.
"Đi tìm chết đi!" Hiên Viên Băng tức giận nói, lúc này nàng sợ nhất là người khác bắt nàng tiếp tục nằm mơ, đương nhiên sau này thì khác, bởi lúc đó Diệp Lãng đã chạy loạn khắp nơi, nàng chỉ có thể gặp trong mơ.