Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 134: Chương 134: Thành thị cùng vương quốc (1)






"Tốt lắm, đây là tất cả những tài sản ta có, ngươi tự lo liệu đi!" Diệp Lãng đưa đống khế ước đã ngủ say ra, khế đất, khế ước bán nhà vân vân đều tùy tiện ném ra một bên, làm Thất ca sợ đến mức sử dụng thân thủ cao siêu mà ít khi ra tay của mình thu sạch những thứ kia vào.

"Kim tệ ngân tệ thì ngươi cứ tự giữ lấy mà xài đi, dù sao cũng không nhiều lắm, không đáng giá như những thứ này, cũng không có nhiều tác dụng." Thất ca vô tình nói, hắn cần chính là những tài sản này, không phải thuần túy là cần tiền.

"Có đáng giá bằng những thứ này hay không ta cũng biết, bất quá cũng không ít a!" Diệp Lãng hấp dẫn, muốn Thất ca lại đây cầu hắn, bộ dáng như hiến vật quý vậy.

"Nhiều bao nhiêu, một vạn hay hai vạn?" Thất ca khinh thường nói.

"Gớm, lần đó ta đặt mụ béo thắng, chết tiệt, tự dưng thắng mấy chục vạn kim tệ, vì xả bực tức, ta bảo bọn họ đổi hết thành kim tệ, ta nói cho ngươi biết, kim tệ trong tay ta mà phóng ra có thể đè chết sạch các ngươi." Khóe miệng Diệp Lãng nhếch lên, cũng khinh thường nói.

"Thập Tam, ca sai rồi, ngươi thả hết đống kim tệ đó ra đi, đè chết ta đi!" Hai mắt Thất ca sáng lên nhìn Diệp Lãng.

Mấy chục vạn, cái này vẻn vẹn chỉ là một lần thôi, còn những lần khác nữa, đây không phải nói là tối thiểu có mấy trăm vạn sao?

"Đè chết ngươi Thất tẩu tìm ta đòi mạng thì sao, ta mới không ngu như vậy! Đi thôi, ta về nghỉ ngơi, bị người bám 2 ngày chưa ngủ được chút nào." Diệp Lãng ngáp dài, chuẩn bị trở về lữ điếm ngủ.

"Ngươi muốn đi đâu?" Thất công chúa hỏi.

"Về lữ điếm a, có cái gì không đúng?" Diệp Lãng mơ hồ.

"Đương nhiên không đúng, ngươi đừng quên bây giờ ngươi đã là tiểu quốc vương rồi, nơi này chính là Vương Cung của ngươi, quên đi, hay là gọi là phủ đệ đi, cái này sao giống Vương Cung..." Thất công chúa nhìn đống phòng ốc này, thật sự không muốn gọi nơi này là Vương Cung chút nào.

"Ừ, đúng vậy, bây giờ ta đã là quốc vương ở đây, không, ta không muốn gọi là quốc vương, nơi nhà quê này còn gọi cái gì là vương quốc, chúng ta cũng không cần vương quốc, sau này cải danh thành Cái Gì Thành!" Lúc này Diệp Lãng mới nhớ đến mình thắng được chỗ này rồi, muốn ngủ thì cứ ngủ trong này là được.

"Cái Gì Thành? Tên kiểu gì thế này, vì sao không muốn gọi là vương quốc mà gọi là thành? Như vậy không phải bị người chế trụ sao?" Có người đưa ra nghi vấn.

"Cái Gì Thành là vì ta không nhớ nên gọi nó là gì, cho nên tạm thời dùng tên này thay thế một chút." Diệp Lãng nói, mà cái này cũng rất nhiều người đoán được.

"Về phần ngươi nói là bị người khác chế trụ? Là ai nói thành thị nhất định phải bị quốc gia quản chế? Chúng ta là một thành thị không thuộc về bất cứ quốc gia nào, hết thảy đều là thành chủ định đoạt." Lời Diệp Lãng nói làm ngừoi ta có chút mơ hồ.

"Vậy chẳng phải giống như tiểu quốc vương sao?" Rất nhiều người đều tỏ vẻ không rõ.

"Không giống, một tiểu vương quốc là quốc gia, mà thành thị chính là thành thị! Loại thành thị này có thể không có biên giới, có thể làm rất nhiều người bỏ đi cảm niệm với quốc gia của mình, tự nhiên sẽ rất nhiều người nguyện ý qua thành phố này làm một ít chuyện có tính tự do cao, tỉ như mậu dịch!" Lời Diệp Lãng làm cho nhiều người càng mơ hồ hơn, không rõ lời này có ý gì.

Nhưng mà có vài người lại hiểu được, theo ánh mắt vui sướng của họ có thể nhìn ra họ hiểu lời hắn nói!

"Đúng vậy, chúng ta là thành thị, là một cái thành thị tự do! Bỏ đi vẻ ngoài của quốc gia, bỏ đi quân sự, thành lập một cái thành thị thuần túy lấy kinh doanh làm trọng tâm!" Hai mắt Thất ca sáng lên, bộ dáng nóng lòng muốn thử, tựa hồ muốn nhanh chóng nhìn thấy bộ dạng tương lai của thành phố này.

"Thập Tam, ngươi thực là một thiên tài, nếu ngươi nguyện ý nhất định có thể trở thành một quốc vương xưng bá đại lục!" Thất ca và Tam ca đều đánh giá Diệp Lãng rất cao, cũng là đánh giá phát ra từ nội tâm.

"Ta không muốn! Những thứ này đều là vì các ngươi, ta không quen những thứ này, cũng không có hứng thú! Ta vẫn làm bại gia tử của ta thì tốt hơn, đi ngủ, đã lâu không gặp mặt cô gái trong mộng, không biết nàng có giận ta không." Diệp Lãng tiếp tục ngáp, sau đó chọn đại một phòng nào đó, chui vào ngủ.

"Cô gái trong mộng, ngươi nằm mơ à!" Đám người Diệp Lam Vũ, Thất công chúa hoàn toàn không tin.

Mà không ai biết cô gái trong mộng này là có thật, mỗi đêm đều nói chuyện phiếm với Diệp Lãng, chỉ cần Diệp Lãng có thời gian.

"Ê ê, đệ đệ, ngươi đừng chạy loạn, còn chưa chuẩn bị gì cơ mà, trước tiên nên để người ta chuẩn bị cho ngươi một chút đã." Diệp Lam Vũ nhìn Diệp Lãng dần dần đi xa mới nhớ ra, dù sao đây là sản nghiệp vừa tiếp nhận, có rất nhiều thứ cần sửa sang chuẩn bị.

"Tốt lắm, mọi người đều chung tay vào đi, sau này cái thành phố này là một sự khởi đầu mới của chúng ta! Dựa theo truyền thống của Diệp gia chúng ta, nơi này sẽ được gọi là Diệp Thành! Thông tri người của Diệp gia chúng ta ở trong này." Diệp Dực phân phó, để phòng ngừa Diệp Lãng đặt tên bậy, mà cũng không muốn dùng tên Thiên Cửu Thành nên hắn liền đổi một cái tên theo ý mình.

Diệp Thành, nó cũng như Diệp Trạch vậy, là một cái tên thực thông thường, nhưng lại nhất định sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.

Đương nhiên cũng không phải Diệp Dực chưa từng suy nghĩ qua rằng ở đây còn có một số người không phải là người của Diệp gia, nhưng cái thành phố này là Diệp Lãng thắng được, là tài sản của Diệp Lãng, cũng không phải là tất cả mọi người cùng nhau có được nên cũng không cần lo lắng cảm giác của bọn họ.

Hơn nữa, Diệp Dực cũng không biết những người này có còn tiếp tục ở cùng với Diệp gia không, cùng nhau đào vong cũng không có nghĩa là sau này sẽ cùng nhau cố gắng làm chung một việc. Bọn họ cũng có ý nghĩ, có con đường của riêng mình.

Giống như đã nói ở trên, nhóm người này tạm thời ở đây, sau đó phải đi con đường của chính mình, giống như thành phố này chẳng hạn, tương lai ra sao thì không ai biết, nhưng bọn họ có thể tìm được vị trí mới của mình ở những đại quốc khác, đương nhiên sẽ có lựa chọn của riêng mình.

Đương nhiên cũng có một nhóm người lựa chọn ở lại cùng phát triển chung, dốc sức chung tay với đám người Diệp Thành Thiên mở ra một vùng trời mới. Một nhóm người cuối cùng là chán ghét loại tranh đấu này rồi, lựa chọn ẩn cư, nhưng đại bộ phận cũng lựa chọn ở lại trong này, bởi đây sẽ là một cái thành thị tự do, không có tranh đấu.

Cũng vì vậy mà sau này, rất nhiều kỳ nhân dị sĩ đều lựa chọn định cư trong này, bởi hoàn cảnh trong này rất hợp khẩu vị bọn họ, không bị người khác làm phiền cũng không cầm khúm núm, nhìn mặt ai làm việc cả.

Diệp Lãng cứ như vậy, trong lúc lơ đãng sáng tạo ra một cái thành thị truyền kỳ, tuy hắn chỉ đưa ra sáng ý, thậm chí ngay cả công tác sáng tạo hình thức ban đầu của thành thị cũng không đụng vào, bất quá người đời sau vẫn cho rằng hắn là người sáng tạo thành phố này!

Đương nhiên, Thất ca cũng được lưu danh vạn thế, được người đời sau khen ngợi, nói nếu không có hắn cũng không có Diệp Thành, là một thế hệ công thần!

Mà nếu Thất ca biết cách nói của người đời sau, nhất định sẽ chửi ầm lên.

"Đi con mẹ nó công thần, ca làm việc nhiều nhất, lại không có danh vọng cao như tên Thập Tam tiểu tử kia, nữ thần đại nhân à, người cũng quá bất công, sao chuyện tốt nào cũng đưa cho tên Thập Tam tiểu tử kia, cũng không chừa một chút cho Thất ca của hắn!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.