Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 565: Chương 565: Tiền thuốc men (3)






Nhưng tọa kỵ của thiếu niên này là một con sư tử, hiện tại có thể khẳng định đây không phải là con sư tử bình thường, nếu là sư tử bình thường, có thể linh hoạt như vậy sao? Có thể trong tình cảnh bị nhiều người vây đánh như vậy lại có thể nhẹ nhàng tránh thoát, nó có thể bình thường sao?

Đây tuyệt đối không phải bình thường!

Bắt con sư tử này đã quá sức, còn phải ứng phó với công kích sắc bén của thiếu niên trên người nó, lại càng cố sức thêm. Thời gian qua đi, người vây bắt càng ngày càng ít, bởi vì những người kia bị công kích của thiếu niên làm tổn thương, đang nằm trên mặt đất, hoặc là trên vách tường.

- Con sư tử này của Diệp Lãng cũng không tệ, phối hợp với tiễn thuật của hắn, đây tuyệt đối là tồn tại đáng sợ.

Lý Nguyệt nhìn thấy cảnh trước mặt, trong nội tâm nói thầm.

- Đến ngươi rồi!

Lý Nguyệt đã giết đến tên tiểu Đô Thống trước mặt, toàn thân nàng nhuốm máu, sát khí mười phần.

- Không nên, không nên giết ta!

Tiểu Đô Thống kinh hoảng hô lên, hắn bị sát khí của Lý Nguyệt hù dọa.

...

Lý Nguyệt không nói gì, trực tiếp dùng một kiếm đâm xuyên qua yết hầu của tên tiểu Đô Thống, máu tươi bắn ra.

- Tiểu Đô Thống chết rồi, tiểu Đô Thống chết...

Sau khi nhìn thấy tên tiểu Đô Thống chết đi, những binh lính kia bắt đầu ném bỏ binh khí áo giáp, không dám đối kháng với bọn người Diệp Lãng nữa, bọn họ bị hù dọa vỡ mật, âm thanh kêu la trên mặt đất, làm cho bọn họ càng thêm sợ hãi.

- Các ngươi nên tìm tiền thuốc men trên người của tên tiểu Đô Thống, sau này con mắt phải sáng một chút, đừng để gặp phải tiểu ma nữ như tỷ tỷ của ta.

Diệp Lãng lưu lại câu cuối cùng, sau đó cùng Lý Nguyệt cưỡi lên người sư tử rời đi.

Lý Nguyệt nghe Diệp Lãng nói thế, chỉ là tức giận liếc nhìn, sau đó không để ý tới Diệp Lãng.

Những binh sĩ đang kêu rên kia cũng nhìn, mà những người đứng xung quanh cũng nhìn, đều bị những lời của Diệp Lãng làm xấu hổ, bọn họ cảm thấy hắn so với tiểu ma nữ, hình như còn đáng sợ hơn một chút, bởi vì đại bộ phận binh sĩ bị thương là do hắn gây ra.

Nhưng mà, may mắn là tỷ đệ tiểu ma nữ đã hạ thủ lưu tình, đại bộ phận những binh sĩ này chỉ bị trọng thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nhất là những người bị thương với làn tên, cũng không có người chết, chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian ngắn là khỏi hẳn.

- Ba!

Trong phủ đệ Nha Tướng trong Mục Dương trấn, trong thư phòng, một trung niên nhân vỗ một cái mạnh lên một cái án, mọi người nhìn biểu hiện trên mặt của hắn, biết hắn vỗ án là vì hắn rất giận.

- Các ngươi nói, hai thiếu niên nam nữ hai mươi tuổi, lại có thể đánh tan hơn bốn trăm người các ngươi, lại còn bị người ta giết chết tiểu Đô Thống của các ngươi?

- Vâng...

Tên tiểu binh trước mặt không dám thở mạnh, khúm núm đáp lời.

- Phế vật, các ngươi đều là phế vật sao? Bình thường khi huấn luyện các ngươi đã làm gì, Tham Lang quân đoàn chúng ta nuôi đám phế vật các ngươi làm gì! Hơn bốn trăm người, lại bị hai người đánh tan, mà người ta lại hạ thủ lưu tình, cho nên mới bảo lưu cái mạng nhỏ của các ngươi.

Trung niên nhân kia vẫn còn tức giận.

...

Tiểu binh không dám nói lời nào, bảo trì trầm mặc.

- Có biết tại sao xảy ra xung đột này hay không?

Trung niên nhân kia hỏi.

- Không biết, phía dưới đều nói là do tiểu ma nữ chém đứt tay chân hơn mười huynh đệ, cho nên tiểu Đô Thống mới ra mặt.

Hiện tại tiểu binh không dám nói do chính bọn họ gây chuyện thị phi, đồng thời còn cho hơn hai vạn kim tệ làm tiền thuốc men chứ.

- Hừ! Mặc kệ hai người này là ai, giết người của ta, lại làm tổn thương nhiều người như vậy, vấn đề này không thể bỏ qua như vậy được! Không giết bọn họ, quân uy của Tham Lang quân đoàn quân chúng ta sẽ không còn!

Trung niên nhân lạnh lùng nói:

- Triệu tập đội ngũ, đuổi theo hai nam nữ kia.

- Vâng!

Cứ như vậy, bộ đội tinh duệ nhất của Mục Dương trấn đã xuất phát, đuổi theo giết hai người Diệp Lãng, bọn họ không cầu viện bộ đội của nơi khác, bởi vì bọn họ cảm thấy rất mất mặt, sẽ làm cho người khác chê cười.

Mà bọn họ cũng có lòng tin sẽ bắt được hai người này, bởi vì bọn họ cảm thấy tuổi của hai người không lớn, cường thịnh nhất cũng chỉ đạt Địa cấp sơ giai, dù là hai Địa giai cao thủ bọn họ cũng có lòng tin bắt được.

Bọn là bộ đội tinh duệ nhất, tám võ giả Cửu cấp, dù là trong Tham Lang quân đoàn, cũng không quá kém, dù sao Mục Dương trấn cũng là trọng trấn.

Hai người Diệp Lãng cũng không biết ở đằng sau có người đang truy tung, không biết những người này lại không chịu buông tha, hơn nữa còn phái ra bộ đội tinh duệ, muốn tiến hành giết mình.

Bình thường trong tình huống như vậy, chuyện này cũng không phải do bọn Diệp Lãng khơi mào, đã trả hơn hai vạn kim tệ là tiền thuốc men. Đổi lại là bất cứ quân đội nào cũng sẽ cho chuyện này trôi qua, sẽ không tiếp tục truy cứu, chỉ đem hai người Diệp Lãng vào danh sách người không được hoan nghênh mà thôi.

Cũng bởi vì cách nghĩ này, bọn người Diệp Lãng rất tự nhiên tự tại, sau khi chạy được một đoạn, lại chọn ngay một ngọn núi nhỏ xinh đẹp, tìm một dòng suối nhỏ, cắm trại ở gần đó.

Vết máu trên người của hai người, chủ yếu là từ trên người Lý Nguyệt, Diệp Lãng ở bên cạnh Lý Nguyệt, khi đó sau khi đánh xong liền nhảy lên người sư tử, hai người cùng cưỡi sư tử, cho nên cũng đụng chạm vào nhau.

Những vết máu này đã được Diệp Lãng dùng tinh lọc trận, hai người còn giúp sư tử tẩy trừ rất nhiều thứ dơ bẩn, không cần tắm rửa.

Nhưng lúc này Diệp Lãng lại cởi sạch quần áo, nhảy vào trong dòng suối tắm rửa, đương nhiên, hắn không cởi đồ lót, hắn còn không cởi mở như vậy.

Dù là như vậy, Lý Nguyệt nhìn thấy Diệp Lãng bây giờ, cũng ngượng ngùng dời ánh mắt đi, ngồi bên đống lửa, chuẩn bị nướng đồ vật làm buổi tối.

Vào lúc đó, đột nhiên Lý Nguyệt có một loại ảo giác, thời gian nàng đi cùng với Diệp Lãng, đó là đoạn thời gian mà nàng vĩnh viễn không bao giờ quên.

Nếu như nói, lúc đó Diệp Lãng không lừa gạt mình, mà thực lòng nói với mình như vậy, khi đó thật tốt, đáng tiếc hắn không phải, nhưng mà, cảm giác này thật tốt... Ai! Ta làm sao thế này, chẳng lẽ ta thích tên hỗn đản này? Không, không có khả năng, ta hận hắn! !

- Hừ!

Lý Nguyệt hừ lạnh, dùng sức ném một tảng đá, ném vào trong rừng cây, hù dọa đám chim bay lên.

- Oa, Lý Nguyệt, Lý Nguyệt, mau nhìn, mau nhìn.

Âm thanh của Diệp Lãng từ đằng sau vang lên, làm cho Lý Nguyệt từ trong suy nghĩ tỉnh lại.

- Ngươi có chuyện gì sao?

Lý Nguyệt xụ mặt, muốn làm cho Diệp Lãng khó chịu một chút, nhưng sau khi nàng nhìn Diệp Lãng, miệng nàng mở lớn.

- Cái này... Cái này...

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.