Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 593: Chương 593: Tranh khúc (3)






- Nhi tử? Nguyên lai ngươi chính là phụ thân của Mạc Á, Mạc Cát đúng không. Các ngươi cũng nên thay đổi cách nói đi, kỳ thật những chuyện này không nên trách chúng ta, là chính các ngươi không có việc gì làm đi trêu chọc chúng ta.

Diệp Lãng tuyệt không khẩn trương, bởi vì thái độ của hắn, Lý Nguyệt cũng không khẩn trương chút nào.

Khẩn trương có làm được cái gì chứ, dù sao kết quả vẫn giống nhau, không bằng cùng hắn tác chiến với nhau, có chết cũng chết cùng một chỗ, như thế sẽ có bạn, kỳ thật đây cũng là một chuyện không tệ.

- Chúng ta gây chuyện...

Thời điểm này không ai biết Mạc Cát đang nói gì, đột nhiên có người đến đưa tin, bọn họ đã nhận được tin tức, tin tức về Minh Nguyệt Lâu, tin tức này được những người chưa chết truyền về.

Sau khi nhận được tin tức, hình như Mạc Cát buông lỏng một hơi, xem ra trong tin tức, hình như có một tin tức tốt, nhưng xem một hồi, sắc mặt của hắn biến thành màu đen.

- Nguyên lai là cháu gái của Lý Đại Nguyên Soái Lý Nguyệt tiểu thư, còn có Diệp gia Thập Tam thiếu gia Diệp Lãng công tử, không biết các ngươi có ý gì, tại sao lại tới đây gây rối?

Thân phận của Lý Nguyệt và Diệp Lãng đều thuộc loại mẫn cảm, nhất là Lý Nguyệt, Diệp Lãng ở chỗ này cũng không gì, dù sao hắn cũng đã thoát ly Tường Không, mà Lý Nguyệt thì không giống, nàng là cháu gái của Lý Đại Nguyên Soái, mà Lý Đại Nguyên Soái hiện tại rất bất mãn với Tham Lang quân đoàn, đã từng nhiều lần muốn trừng trị Tham Lang quân đoàn.

Mà đồng thời, Mạc Cát cũng biết Triệu Nhã Nhu cũng không ưa thích hắn, nếu có cơ hội nhất định sẽ tiêu diệt hắn.

Cho nên, Lý Nguyệt tới nơi này đã làm cho Mạc Cát hoài nghi, hoài nghi cố tính tới đây phá hoại, sau đó làm cho Triệu Nhã Nhu cùng Lý gia tới đây thu thập hắn.

- Diệp Lãng vừa rồi đã nói, là các ngươi trêu chọc chúng ta, chúng ta chỉ là đi ngang qua, không có ý t chọc các ngươi.

Lý Nguyệt nói.

- Nếu như các ngươi chỉ đi ngang qua, tại sao phải đi về hướng này, các ngươi biết rõ nơi này chính là vị trí củaTham Lang trong quân đoàn chúng ta.

Mạc Cát có chút khinh thường nói, hắn cảm thấy Lý Nguyệt đang nói dối, là loại người nói dối không chớp mắt.

Lý Nguyệt ngừng một chút, nói ra:

- Đây chỉ là một trùng hợp, chúng ta vừa vặn phải đi hướng tây bắc!

Lại nói, đúng là trùng hợp, trước khi nàng không nghĩ qua vấn đề này, lộ tuyến của mình vừa vận phải đi qua vị trí của Tham Lang trong quân đoàn.

- Chỉ sợ không phải là một trùng hợp! Các ngươi muốn đi đâu?

Mạc Cát lạnh lùng hỏi thăm.

- Chúng ta đi đâu không cần nói cho ngươi biết, ngươi chỉ cần biết rằng chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, đó là tất cả những gì chúng ta có thể nói, được rồi, mau tránh ra một bên, chúng ta sẽ chứng minh là chúng ta chỉ đi ngang qua thôi.

Diệp Lãng nói tiếp, hắn không muốn nói cho người khác biết mình muốn đi nơi nào, nếu nói ra, sẽ đưa tới phiền toái không cần thiết.

- Chứng minh? Chê cười, ngươi muốn chứng minh ngươi đi ngang qua, không phải là muốn ta thả các ngươi rời đi chứ, ngươi cảm thấy tình huống hiện tại có thể sao?

Mạc Cát cười ha hả, đó là cười trào phúng, trào phúng Diệp Lãng xem hắn như tiểu hài tử, trào phúng Diệp Lãng lừa gạt mình.

Kỳ thật hắn cũng không biết, Diệp Lãng nói là sự thật, hắn trào phúng chỉ là trào phúng bản thân của mình mà thôi!

- Ta cảm thấy không có khả năng, nhưng mà, vì muốn tốt cho ngươi, ta đề nghị ngươi không nên ép ta ra tay, bằng không, các ngươi sẽ chết rất thảm!

Diệp Lãng nói rất bình thản.

- Ha ha ha... Ta phải sợ sao, chúng ta có hơn mười vạn người, tại sao sợ hãi, sợ các ngươi là Thập Tam thiếu gia và tiểu ma nữ thôi hay sao?

Mạc Cát cười lớn.

- Ha ha...

Mọi người của Tham Lang quân đoàn đều cười, bọn họ cảm thấy chuyện này đúng là chuyện cười hay nhất, là chuyện đáng chê cười nhất thiên hạ.

Hơn mười vạn người đối phó hai người, lại bị một trong hai người kia uy hiếp, nói rằng mười vạn người sẽ chết thảm, lời này, dù là ở bất cứ đâu, đều sẽ bị người ta chê cười.

Cho dù bọn họ biết rõ Diệp Lãng vừa mới nổ bay tám vạn người, dù là vậy, bởi vì trước đó không cẩn thận, hiện tại bọn họ đang ở trên một bình nguyên, Diệp Lãng có thể làm gì chứ.

- Ha ha ha ha...

Diệp Lãng bắt đầu cười to, hơn nữa cười còn to hơn cả bọn họ.

- Diệp Lãng, ngươi cười cái gì...

Lý Nguyệt ở bên cạnh hỏi.

- Cười bọn họ đang cười, cho nên ta cũng phải cười, ta muốn so tiếng cười với họ xem ai cười lớn hơn, áp đảo khí thế của bọn họ. Ha ha ha...

Sau khi Diệp Lãng trả lời Lý Nguyệt, lại bắt đầu cười.

...

- Tiểu tử, ngươi đang cười cái gì!

Mạc Cát bị âm thanh cảu Diệp Lãng áp đảo, cho nên hắn không tiếp tục nữa, nói rất khó chịu.

Mà ở phía sau hắn, tất cả mọi người của Tham Lang quân đoàn cũng dừng lại!

- Ngươi cười cái gì, ta cười cái đó! Ha ha...

Sau khi Diệp Lãng trả lời, còn tiếp tục cười một hồi, theo lời nói của hắn muốn nói, ta cười còn lâu hơn các ngươi.

- Ta cười ngươi ngốc, cười ngươi ngây thơ!

Mạc Cát lạnh lùng nói.

- Ta cũng cười ngươi ngốc, cười ngươi ngây thơ!

Diệp Lãng dùng lời của Mạc Cát trả lại hắn.

- Ngươi...

Mạc Cát có cảm giác muốn tức điên lên.

- Phốc...

Lý Nguyệt ở bên cạnh cười trộm, thầm nghĩ trong lòng: dám đấu võ mồm với một tên đần, chẳng khác nào tự tìm đường chết, hắn sẽ làm cho các ngươi tức giận mà chết...

- Không cần nhiều lời, lên cho ta, ai có thể giết được tiểu tử này, ta sẽ trọng thưởng!

Mạc Cát không muốn nói tiếp, hắn cảm thấy cần trực tiếp một chút, trực tiếp giết Diệp Lãng.

- Đợi một chút!

Diệp Lãng gầm lên một tiếng.

- Cái gì?

Bọn người Mạc Cát dừng lại một chút.

- Các ngươi thật sự muốn bức ta sao?

Diệp Lãng hỏi thăm, hai tay đặt sau lưng, dùng bộ dáng ngạo nghễ.

...

Lý Nguyệt nhìn thấy bộ dạng của Diệp Lãng như vậy liền muốn cười lên, nàng cảm thấy Diệp Lãng hiện giờ rất buồn cười.

- Là chúng ta bức ngươi, ngươi có thể làm gì, muốn giết chúng ta sao?

Mạc Cát rất khinh thường.

- Ngươi xác định?

Diệp Lãng lại hỏi.

- Xác định!

Lông mi của Mạc Cát nhảy lên.

- Ngươi khẳng định?

Diệp Lãng hỏi lại lần nữa.

- Khẳng định!

Trên trán của Mạc Cát đen lại.

- Ngươi nhất định phải bức ta sao?

Diệp Lãng gầm lên, hình như trong giọng nói của hắn có chút bất đắc dĩ, chuyện như vậy hắn không muốn làm, nhưng hắn lại không thể không làm.

- Được, là ngươi bức ta, tiểu tử, tại sao ngươi lại dong dài như vậy, người đâu, xông lên!

Mạc Cát tức giận quát lên, hắn cảm thấy Diệp Lãng thật phiền phức, tiểu tử này đang giả bộ trang bức.

Đúng, có thể là giả bộ trang bức.

-o0o-

Lúc này thời điểm, Lý Nguyệt cũng có suy nghĩ giống như vậy, nàng cảm thấy Diệp Lãng đang cố kéo dài thời gian, cho nên mới làm ra bộ dạng trang bức như vậy.

- Vậy được rồi! Nếu các ngươi đã muốn thế thì đừng nên hối hận.

Diệp Lãng nói, điểm lên người Lý Nguyệt vài cái, phong bế huyệt đạo của nàng.

Lý Nguyệt thấy động tác của Diệp Lãng có chút khó hiểu, nàng cảm thấy mình đã mất đi thính giác một lần nữa, nàng nhìn Diệp Lãng, vẻ mặt nghi hoặc.

Mà vào lúc đó, Lý Nguyệt nhìn thấy Diệp Lãng lấy ra một đàn tranh, muốn làm gì thì không rõ, hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ lúc này, ngươi còn tâm tư đánh đàn sao?

???

Mạc Cát và mười vạn quân của hắn cũng không rõ, bọn họ không biết Diệp Lãng muốn làm gì, xuất ra đàn tranh, chẳng lẽ hắn thật sự muốn đánh đàn sao, ngươi đang muốn đánh đàn cho mình nghe hay đánh đàn cho chúng ta nghe.

Mà lúc này, hơn mười vạn ánh mắt đều nhìn Diệp Lãng, bọn họ nhìn thấy Diệp Lãng ngồi xuống, đem đàn tranh đặt trên một cái kệ, đàn lên vài tiếng, giống như đang tìm lại tâm tình và âm điệu.

- Ha ha, tiểu tử, ngươi có bị điên hay không!

Mạt Cát và mười vạn đại quân bắt đầu cười lên, cử chỉ của Diệp Lãng làm bọn họ cảm thấy buồn cười.

- Ngươi cho rằng, chúng ta sẽ bị âm nhạc của ngươi làm cảm động, sau đó bỏ đồ đao xuống sao? Có phải ngươi nghe câu chuyện về hiệp sĩ quá nhiều, cho nên mới làm như vậy đúng không?

- Ha ha, thật sự quá buồn cười... Tiểu tử này đúng là ngu ngốc...

Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười nhạo Diệp Lãng vang lên bốn phía, nhưng Diệp Lãng đối với chuyện này hoàn toàn không để ý, chỉ lo thử âm, đã lâu rồi hắn không có đánh đàn.

- Diệp Lãng, ngươi đang làm gì thế?

Dù Lý Nguyệt đứng ở bên cạnh không nghe được tiếng cười nhạo, nhưng nàng cũng nhìn thấy, nàng có chút khẩn trương hỏi Diệp Lãng, nhưng mà nàng đã quên, dù Diệp Lãng có trả lời cho nàng, hiện tại nàng cũng nghe không được, bởi vì Diệp Lãng đã phong bế thính giác của nàng.

- Đánh đàn để giết người!

Diệp Lãng trả lời, nhưng hắn cũng quên, Lý Nguyệt hiện tại không nghe được.

- Giết người? Đánh đàn cũng có thể giết người sao?

Lý Nguyệt vậy mà lại "Nghe" được, kỳ thật cũng không phải nàng nghe được, mà nàng nhìn khẩu hình miệng của Diệp lãng mà đoán được hắn đang nói cái gì.

- Ngươi nhìn là được, đầu tiên là một khúc Cao Sơn Lưu Thủy.

Diệp Lãng bắt đầu khảy đàn, khúc dạo đầu giống như nước chảy, có một âm thanh nước chảy róc rách xuất hiện trong lòng mọi người, vào lúc này, giống như tâm linh của bọn họ đã được cọ rửa qua.

Vào lúc này, bọn họ cảm thấy cầm kỹ của Diệp Lãng đúng là siêu phàm nhập thánh, có thể làm cho người ta cảm động, nhưng điều này vẫn chưa đủ.

Nhưng mà, nhưng bọn họ ngay từ đầu đã không biết Diệp Lãng cố ý làm vậy, sau đó sẽ mang đến cho bọn họ một chuyện mà bọn họ không cách nào tưởng tượng được.

Mọi người đều biết, lúc Mỹ phóng tàu vũ trụ để dò xét không gian đã phát ra một khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy, ngày phóng tàu là ngày 22 tháng 8 năm 1977, muốn tìm kiếm tri âm trong vũ trụ mênh mông.

Nhưng khúc nhạc Lưu Thủy này, chính là một đàn khúc, hoàn toàn bất đồng với tranh khúc.

Các Tranh phái ở khắp Trung Quốc đều có lưu truyền khúc Cao Sơn Lưu Thủy của tranh khúc, nhưng khác nhau rất lớn, mà Chiết phái cũng có Cao Sơn Lưu Thủy của mình, biểu diễn rất đa dạng.

Cao Sơn Lưu Thủy là một tác phẩm có trong Thần Kỳ Bí Pháp của Chu Nguyên Chương, phong cách thoải mái nhẹ nhàng, giai điệu, nhịp điệu du dương trôi chảy, phong cách thanh nhã tươi mát, âm vận phong cách cổ xưa trang nhã, ý cảnh sâu xa.

Những chuyện này nhiều người đều biết rõ, nhưng nhiều người cũng không biết điều ẩn giấu trong đó, bản Thần Kỳ Bí Pháp này được Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương biên soạn lại từ một quyển cầm phổ cổ xưa, nhưng trên thực tế quyển cầm phổ này lại chính là một quyển bí kíp võ công.

Nhưng mà, hắn không biết đây là một cuốn bí kíp, cũng không trách hắn không biết, bởi vì hắn chỉ biết đó là cầm phổ, mà cách vận dụng công pháp trong đó như thế nào cũng không được ghi lại.

Diệp Lãng lúc còn ở trong Võ Lâm Bảo khố đã có được toàn bộ bản bí kíp này, hắn cũng học toàn bộ, đây là dạng công pháp gì mà cần phải đánh đàn?

Diệp Lãng rất nhanh sẽ làm cho người đời minh bạch về điều này, đây là một công pháp rất đáng sợ.

- Giết hắn!

Dù có Lưu Thủy chảy trong tâm linh cũng không thể tẩy đi tâm tính giết chóc của Mạc Cát và binh lính, bọn họ chần chờ trong một lúc, vẫn đưa ra quyết định giết Diệp Lãng, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía Diệp Lãng.

Mà đúng lúc này, đột nhiên tranh khúc của Diệp Lãng có biến hóa, từ Lưu Thủy tinh tế tỉ mỉ biến thành Cao Sơn hùng vĩ, mà âm thanh của hùng vĩ cứng cáp gõ vào tâm linh người nghe.

Vào lúc này, đột nhiên bọn họ cảm thấy huyết dịch sôi trào, bọn họ kỳ quái, chẳng lẽ tiểu tử này đang cổ vũ mình?

Nhưng rất nhanh, bọn họ liền phát hiện chuyện không đúng, bởi vì huyết dịch sôi trào vẫn còn, còn tiếp tục tăng lên, thân thể của họ không thể thừa nhận.

Đúng vậy, công pháp này chính là Âm Ba Công, là công pháp đối phó quần công mạnh nhất trong Võ Lâm Bảo Khố, dù là thiên quân vạn mã cũng phải đều có thể diệt sát.

Mà trong loại công pháp này, đều ghi lại người trúng phải âm công đều chết rất thê thảm, không phải thất khiếu chảy máu mà chết, thì cũng biến thành ngu ngốc, hoặc bị điếc vĩnh viễn.

Đó chỉ là người có chút công lực, nếu như có thể luyện đến cảnh giới cao nhất, kết cục duy nhất là chết.

Âm Ba Công, cảnh giới cao nhất không phải là dùng âm thanh giết người, cũng không phải sinh ra sóng âm, mà là lợi dụng không khí chấn động, dẫn đến cộng hưởng với thân thể, dùng nó để giết địch.

Đương nhiên, nếu là người có công lực siêu tuyệt, hoặc có biện pháp đặc thù ngăn cản, cũng sẽ tránh được, nhưng mà, chuyện đó không phải là người bình thường có thể làm được.

Nhưng mà, lúc này Diệp Lãng đang lợi dụng âm thanh, hắn không muốn làm quá tuyệt, cho dù là thế, hơn mười vạn đại quân trước mặt cũng không có bao nhiêu người có thể ngăn cản được.

- Mọi người cẩn thận, che lỗ tai lại, đừng có nghe tiểu tử này đánh đàn.

Mạc Cát kinh hãi, hét lớn một tiếng.

- Là Tranh, không phải là Cầm!

Diệp Lãng cười cười, sau đó tốc độ của mười ngón tay nhanh thêm, tranh khúc phát ra càng ngày càng hoàn mỹ, càng thêm có lực.

Mà điều này cũng đại biểu, Âm Ba Công của hắn sẽ có thêm lực công kích rất mạnh.

- Phốc!

Có không ít binh sĩ thổ huyết, đang thống khổ che lỗ tai lại.

???

Thời điểm Lý Nguyệt nhìn thấy tình huống này, có chút ngoài ý muốn, nàng không rõ những binh lính này tại sao lại làm thế, vì sao đột nhiên lại thổ huyết, trên mặt của họ hiện giờ rất thống khổ.

-o0o-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.