Tiết mục phấn khích làm cho thời gian trôi qua rất nhanh, đồng thời cũng dần tiến nhập giai đoạn kết thúc.
Khi kết thúc, khắp hoàng cung dâng lên pháo hoa xinh đẹp, lập tức hấp dẫn tất cả mọi người, cũng hấp dẫn toàn bộ những người có thể nhìn thấy trong hoàng cung, trong Hoàng Thành.
"Triệu Nhã Nhu, pháo hoa này rất đẹp a."
“Ừ, rất đẹp, có điều thời gian xinh đẹp lại quá ngắn!"
"Nếu không phải ngắn ngùi thì sao làm người ta nhớ rõ được, mọi người thường xem nhẹ mất những thứ xinh đẹp dễ dàng nhìn thấy bên cạnh mình nhất!"
"..." Bất tri bất giác, Diệp Lãng bắt đầu nói chuyện cùng Triệu Nhã Nhu, quên mất một chuyện là chúc mừng sinh nhật Triệu Nhã Nhu.
"Ý, ai phóng đèn Khống Minh?"
Trong làn pháo hoa, Diệp Lãng nhìn thấy từng cái từng cái đèn Không Minh bay lên, những đèn Không Minh này rõ ràng hoa lệ hơn của hắn làm nhiều, mà lần này cũng hoa lệ hơn lần trước nhiều.
"Đèn Không Minh... Đây là đèn Khảng Minh mà lần trước ngươi phóng sao?" Triệu Nhã Nhu hỏi.
"Đúng vậy! Lúc đó nhàm chán nên để lại vài cái, không ngờ bọn họ đều phóng cả." Diệp Lãng nhìn vài điểm sáng trên bầu trời đêm nói.
"Đây là đương nhiên, bởi vì bọn nó đều rất đẹp!" Triệu Nhã Nhu nhẹ nhàng nói.
"Đúng rồi, hiện tại ngươi cũng có thể phóng đèn Không Minh, viết hy vọng của mình bỏ vào trong, sau đó cho nó bay lên, lão thiên gia... ách, là nữ thần sẽ thu được nguyện vọng của ngươi, vậy nhất định sẽ được như nguyện. Đáng tiếc bây giờ không có đèn Khống Minh..." Diệp Lãng bộ dạng tiếc hận nói.
"Đèn Khống Minh thì ta có, ta chuẩn bị phóng cùng với ngươi!" Bên cạnh Triệu Nhã Nhu đột nhiên xuất hiện một cái đèn Không Minh lớn và hoa lệ, đây là Trúc Diệp Nhi thiết kế, có thể bay rất cao.
Mà đây chính là trọng tâm đêm này, Triệu Nhã Nhu muốn cùng Diệp Lãng phóng đèn Không Minh này.
"Vậy viết nguyện vọng của kiếp này dán lên trên đi!" Diệp Lãng rất hưng phấn nói, lúc này hắn đã quên hết thảy, chỉ biết chơi đùa.
"Tốt!" Triệu Nhã Nhu gọi người lấy bút lại, bất quá nàng lại không dùng mực nước mà lại dùng nước trong viết, căn bản là không nhìn thấy nhan sắc gì.
Đây là vì nàng không muốn nguyện vọng của mình bị người nhìn thấy, nếu viết cho nữ thần thì nhất định nữ thần có thể nhìn thấy tâm nguyện của mình!
Tâm nguyện của nàng cũng chỉ có nữ nhân và nàng mới biết được!
Diệp Lãng cũng không để ý việc này, chỉ đợi Triệu Nhã Nhu viết xong liền cùng nàng cho đèn Không Minh cất cánh, dưới ngọn đèn, khuôn mặt Triệu Nhã Nhu tràn ngập nụ cười, kia có thể là nụ cười vui vẻ nhất đời nàng!
Bởi giờ khắc này nàng ở cùng một chỗ với Diệp Lãng chúc mùng sinh nhật chính mình, cho phép nguyện vọng của mình cất cánh!
Mà Diệp Lãng lại đang rất hưng phấn nhìn đèn Không Minh bay cao, lộ ra vẻ tươi cười thật sự của mình, nụ cười có thể làm cho người ta cảm thấy rất thân cận kia!
Diệp Lãng cùng Triệu Nhã Nhu cũng không biết hành vi này của hai người, sau này lại hình thành một cái truyền thống. Rất nhiều năm sau, trên đại lục vẫn có một truyền thống về sinh nhật là viết nguyện vọng của mình, dán lên trên đèn Khống Minh rồi cho nó cất cánh bay xa.
Đèn Khống Minh bay càng cao tức là nguyện vọng của họ càng dễ dàng thực hiện!
Triệu Nhã Nhu không biết chuyện nàng làm vốn chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của mình, cuối cùng lại được lịch sù vĩnh viễn ghi lại. Đời sau tất cả mọi người đều biết truyền thuyết giữa nàng và Diệp Lãng bởi mỗi người trong họ đều có sinh nhật.
Bất quá người đời sau chưa chắc đã biết sau lúc ấy đã xảy ra một ít biến hóa đột ngột!
Khi đèn Khống Minh biến mất khỏi tầm mắt mọi người, sinh nhật Triệu Nhã Nhu cũng đã kết thúc.
"Cám ơn ngươi đã vượt qua sinh nhật đẹp nhất đời này cùng với ta!" Triệu Nhã Nhu nói với Diệp Lãng.
"Cảm tạ ta làm gì? Ta cũng đâu làm gì đâu." Diệp Lãng ngơ ngác nói.
"Đã dù rồi, chỉ cần như vậy đã dù rồi!" Triệu Nhã Nhu ôn nhu cười cười, nhìn khuôn mặt Diệp Lãng. Vào giờ khắc này nàng như trở nên rất ôn nhu, thật giống như một...
Thê tù? Không đúng, hẳn là càng giống một cái muội muội hơn!
Cảm giác này thật sự có điểm kỳ quái, không chỉ những người bên cạnh mà ngay cả Diệp Lãng cũng cảm thấy thật kỳ quái!
"Có phải ngươi đang nghĩ chuyện xấu gì không? Vì sao lại cười đến kỳ quái như vậy?" Diệp Lãng ngơ ngác hỏi.
"Không có, ta không nghĩ đến chuyện xấu gì cả! Ta chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện." Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, cười nói.
"Chuyện gì?" Diệp Lãng hỏi.
"Diệp Lãng, ngươi nói cho ta biết, lỗ tai và đuôi hồ ly của ngươi làm sao gắn lên được vậy?" Triệu Nhã Nhu lãnh đạm hỏi, trên mặt còn lộ vẻ mỉm cười, tựa hồ muốn nói một chuyện thực bình thường.
Cái gì?!
Vừa rồi Hoàng Thượng nói cái gì? Dường như nàng gọi Diệp Lãng, Diệp Lãng ở đây sao? Còn có, gắn lỗ tai và đuối lên? Là đang nói Hồ tộc này sao?
Chẳng lẽ nói thiếu niên Hồ tộc này là Diệp Lãng kia sao? Không, điều này không có khả năng, sao có thể như vậy?
Mọi người bắt đầu suy nghĩ lung tung, mà sắc mặt Lý Nguyệt bắt đầu thay đổi, bọn họ đều muốn biết đáp án, cũng muốn hỏi Triệu Nhã Nhu vì sao lại nói như vậy.
Mà rất nhanh Diệp Lãng nói một câu làm cho tất cả mọi người khẳng định chuyện này, thiếu niên Hồ tộc này xác xác thực thực là Diệp gia Thập Tam thiếu gia kia.
"Cái này à, rất đơn giản, luyện kim thuật của ngươi cũng mạnh như vậy hẳn cũng có thể dùng, chỉ cần..." Diệp Lãng hồi đáp, giống như cũng không phát hiện ra việc mình bị phát hiện, kiên nhẫn giảng giải.
Có thể trì độn đến nước này cũng chỉ có Diệp gia Thập Tam thiếu gia kia!
Lúc này một ít vấn đề làm phức tạp mọi người cũng được giải khai, ví dụ như vì sao Triệu Nhã Nhu lại coi trọng Diệp Lãng như vậy, ví dụ như vì sao thiếu niên Hồ tộc này lại kỳ quái như vậy.
Mà Trúc Diệp Nhi ở bên cạnh cũng hiểu được một chuyện, nàng biết vì sao Diệp Lãng lại mang đến cảm giác như vậy bởi vì bọn họ căn bản là cùng một người, đồng thời cũng hiểu được vì sao Diệp Lãng đột nhiên lại gây sự với mình, đó là vì hắn không muốn cho Triệu Nhã Nhu biết.
Người thân cận với Diệp Lãng rất có thể sẽ bị Triệu Nhã Nhu trả thù, không lâu sau có vài người chứng minh cho điều này, những người thân cận với Diệp Lãng đều bị Triệu Nhã Nhu lấy tội thông đồng với địch bán nước mà xù phạt.
Lý Nguyệt coi như hiểu được vì sao Diệp Lãng lại đi thân cận với những người này, hóa ra là muốn hại những người này, bất quá những người này cũng đúng là phạt đúng tội, không trách ai được!
Giờ khắc này tất cả mọi người đều bắt đầu hành động, một số người lui về sau, một số người đi tới, tiến hành một cái vây kín chỉ thế với Diệp Lãng.
Kỳ thật khi Triệu Nhã Nhu nói ra hai chữ Diệp Lãng này, bọn thị vệ đã bắt đầu biến hóa, Thiết Tĩnh thị vệ vốn muốn tiến lên, bất quá lại bị Triệu Nhã Nhu ngẩm ngăn lại.