Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 569: Chương 569: Tu luyện (1)






Trên địa bàn của họ, không người nào dám đối đầu với họ, bằng không dù là thiên hoàng lão tổ cũng phải ăn chút đau khổ, trong hoàn cảnh như vậy, lại xuất hiện tình huống mà bọn họ không thể tưởng tượng nổi.

Một cặp thiếu niên nam nữ lại công nhiên khiêu chiến Tham Lang quân đoàn, ở Mục Dương trấn giết chết một tiểu Đô Thống, sau đó giết chết Nha Tướng đuổi giết bọn họ.

Thời điểm thu được tin tức này, Tham Lang quân đoàn ở khu vực Mục Dương trấn khiếp sợ, bọn họ bắt đầu tìm hiểu tin tức về nơi hạ lạc của hai người này, may mắn là hai người này hình như không có giấu diếm hành tung, hơn nữa còn mang theo một con sư tử rất dễ phân biệt.

Rất nhanh, Tham Lang quân đoàn đã tìm tới hai người, nhưng thật không ngờ, hai thiếu niên nam nữ này lại không có ý tứ khuất phục, tiếp tục "Phản kháng" bọn họ, vì vậy, song phương bắt đầu lâm vào tử cục.

Tham Lang quân đoàn muốn tiêu diệt hai thiếu niên nam nữ này, nhưng kết quả lại làm cho bọn không thể tưởng tượng được, chẳng những bọn họ không thành công, ngược lại lại bị hao binh tổn tướng.

Mà hai thiếu niên nam nữ này đương nhiên là Diệp Lãng và Lý Nguyệt, bọn họ cũng không ngờ chuyện này lại phát triển đến trình độ này, nhưng mà, hình như bọn họ không sợ hãi khi đối mặt, hơn nữa giống như muốn làm kẻ địch của Tham Lang quân đoàn.

Dưới tình huống bình thường thì Lý Nguyệt động thủ, Diệp Lãng chỉ phụ trách công tác hậu cần, ví dụ như động viên Lý Nguyệt, đương nhiên, không chỉ như vậy, nếu Lý Nguyệt không bị người ta đánh chết thì cũng bị hắn làm tức chết.

Diệp Lãng cho rằng làm công tác hậu cần là cực kỳ trọng yếu, nhưng cũng không phải là nhân vật ở một bên xem cuộc vui, hắn còn giúp Lý Nguyệt ngăn cản những vết thương trí mạng, đồng thời còn hỗ trợ trị liệu.

Đoạn đường này, hai người bọn họ không chỉ bị người ta bao vây chặn đánh một lần, tuy mỗi lần như vậy bọn họ đều tìm được đường sống trong chỗ chết, Lý Nguyệt cũng giết không ít người, chính thức trở thành tiểu ma nữ, nhưng chính cô ta cũng thụ không ít tổn thương, trong đó có một lần trọng thương suýt chết.

Nhưng mà, có Diệp Lãng ở bên cạnh, chỉ cần không chết, nhưng cho dù đã chết đi, hắn cũng có biện pháp trị liệu!

Sau mỗi cuộc chiến, thời điểm bồi hồi giữa thời khắc sống và chết, thực lực của Lý Nguyệt cũng tăng lên, nàng đã từ từ tiếp cận hàng ngũ Thiên cấp, còn ẩn ấn sắp đột phá.

Lúc này kỳ thật Lý Nguyệt rất may mắn, đây là cơ hội tu luyện ngàn năm có một của nàng, có không biết bao nhiêu người đều hâm mộ nàng có cơ hội tốt như vậy.

Có một đối tượng đưa tới cửa để tu luyện: Tham Lang quân đoàn, lại có một thần thủ hộ mạnh mẽ là Diệp Lãng, cả hai kết hợp với nhau, thực lực của nàng bắt đầu tăng lên.

Muốn nói những tuyệt thế cao thủ kia, có người bảo hộ bản thân không bị giết chết, lại có cơ hội giãy dụa trong thời khắc sống chết, mà tính đặc thù của Diệp Lãng, không ai có thể thay thế, cũng không có ai có thể bắt chước hắn.

Nhưng mà, trừ nhân tố Diệp Lãng ra, tiềm lực phát triển của Lý Nguyệt cũng rất trọng yếu, nếu là người bình thường, cũng không có cách nào đạt tới độ cao như Lý Nguyệt.

Bởi vì Diệp Lãng luôn ở bên cạnh phụ trợ, cho nên không ai xem trọng hắn bằng Lý Nguyệt, lực chú ý của mọi ngươi đều dồn vào trên người tiểu ma nữ Lý Nguyệt, Diệp Lãng phụ trợ chỉ là thứ yếu.

Đương nhiên, đó chỉ là cách nói tương đối, Tham Lang quân đoàn cũng không phải là phế vật, bọn họ đã sớm nhìn ra tầm quan trọng của Diệp Lãng, bọn họ biết rõ nếu không giết Diệp Lãng, thì tiểu ma nữ Lý Nguyệt sẽ tiếp tục sống sót.

Nhưng mà, muốn giết chết Diệp Lãng, chuyện này còn khó khăn hơn tưởng tượng của bọn họ rất nhiều, còn khó khăn hơn việc giết Lý Nguyệt rất nhiều, điều này đã làm cho bọn họ lâm vào bế tắc.

Trong tình huống bình thường, thời điểm có người đối phó Diệp Lãng, Lý Nguyệt sẽ trực tiếp giết người đó, không cho bất cứ người nào có cơ hội đến gần hắn, chỉ biết sẽ không giết được Diệp Lãng nếu có Lý Nguyệt đứng ở trước mặt hắn, rất khó đụng được Diệp Lãng.

Nói cho cùng, trận chiến này ngay từ đầu đã là tử cục.

Hiện tại, đội quân Sói Xám năm sáu ngàn người này, ở trên khu đất hoang này, lại chỉ bao quanh một thiếu niên và một thiếu nữ, đồng thời, còn có một con sư tử hùng tráng.

Thiếu niên và thiếu nữ đang vây quanh một đống lửa, thiêu niên cầm một trường thương trong tay, đang nướng một con thỏ rất mập, dùng trường thương để nướng thỏ.

Thiếu niên này là Diệp Lãng, mà thiếu nữ chính là Lý Nguyệt, tiếng hô lúc trước thì không cần phải nói, chính là nói với bọn họ, nhưng hai người lại gạt bỏ sự tồn tại của đám người kia.

-Yên tĩnh một chút được không, quá ồn ào!

Diệp Lãng đang nướng con thỏ, nhìn hắn rất chuyên chú, thuận miệng nói với đám người đang vây xung quanh bọn họ.

-Trong tay của ta có vũ khí sao?

Lý Nguyệt ngồi xếp bằng một chỗ trên tảng đá lớn, hai tay đang cắn một con gà nướng, miệng lớn cắn xé không có chút hình tượng thiếu nữ nào, trên miệng dính đầy dầu mỡ.

Không phải bản tính của Lý Nguyệt vốn là như vậy, nhưng tình huống hiện tại, là vì nàng vừa mới trải qua một trận chiến sinh tử, lúc ở trong Osk thành, bọn họ cũng bị vây quang một lần.

Bởi vậy, hiện tại nàng cần một ít thịt cá để bổ sung thể lực, để ứng phó chuyện phát sinh kế tiếp, vào lúc đó, nàng chẳng cần phải chú trọng lễ tiết hình tượng làm gì.

-Không có, có thể bọn họ đang nói ta.

Diệp Lãng đáp lời nói.

-Trong tay của ta đang cằm nửa thanh trường thương.

-À!

Lý Nguyệt ứng một tiếng, sau đó tiếp tục ăn con gà nướng, miệng lớn uống một ngùm súp, tiếp tục bổ sung năng lượng, bỏ qua chuyện khác.

-Tiểu ma nữ, quỷ y, rốt cuộc các ngươi là ai, có mục đích gì?

Nhìn thấy đám người Diệp Lãng lại bỏ qua sự tồn tại của mình và nhiều người như vậy, một người giống tướng quân xuất hiện, cũng mở miệng nói với Diệp Lãng, người này đúng là một gã tướng quân, một Tướng Quân có phẩm cấp thấp nhất, nhưng lúc này lại là lãnh đạo tối cao của đội quan Sói Xám.

Quỷ y, chính là danh hiệu của Diệp Lãng mà Tham Lang trong quân đoàn đặt cho, điều này trừ nhân tố y thuật của hắn, còn là vì tên giả Lý Quỷ của hắn.

Diệp Lãng nhiều lần kéo Lý Nguyệt từ địa ngục trở về, lại dùng một thời gian rất ngắn để khôi phục lại như bình thường, y thuật như vậy, ai có thể làm được, bọn họ cảm thấy không có, ít nhất trước khi gặp Diệp Lãng, bọn họ cảm thấy không có.

Hiện tại họ càng ngày càng hoài nghi mục đích của Diệp Lãng và Lý Nguyệt ở chỗ này, không phải chỉ đơn thuần là đi ngang qua, Lý Nguyệt cường hãn và Diệp Lãng y thuật cao minh, làm cho bọn họ cảm thấy vấn đề này không đơn giản.

Hiện tại bọn họ đã không còn hứng thú đi tìm hiểu nguyên nhân gây ra chuyện này, bọn họ cảm thấy nguyên nhân chỉ là cái cớ, không có ý nghĩa gì.

Bọn họ cũng không biết, đây là sai lầm, đúng là bọn người Diệp Lãng đi ngang qua đây, sẽ không tạo thành bất kỳ nguy hiểm gì cho bọn họ, nếu bọn họ hiểu rõ chuyện này, cũng sẽ không xảy ra chuyện của ngày hôm nay, càng không phát sinh nhiều chuyện không mong muốn như vậy.

Chờ đến thời điểm bọn họ biết được, sau này sẽ hối hận, nhưng hiện giờ đã muộn.

-Chúng ta là ai tại sao phải nói với ngươi, các ngươi còn ý kiến gì nữa không?

Diệp Lãng trả lời rất tùy ý.

-Tiểu đệ, cách nghĩ hiện tại của chúng ta và bọn họ khác nhau quá lớn, cho dù ngươi là hoàng đế, lời nói đã không còn ý nghĩa gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.