Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 192: Chương 192: Xe đến ắt có đường (1)




"Ừ, được được, 20 vạn lần đầu..."

"20 vạn lần thứ hai..."

"21 vạn!" Bát vương tử khẽ cắn môi, rất gian nan phun ra mấy chữ này, tựa hồ đã đến cực hạn của hắn.

"Thực chán, mới bỏ thêm có 1 vạn! 30 vạn!" Diệp Lãng rõ ràng tăng lên đến 30 vạn. Mặt Bát vương tử trắng bệch, nhưng người khác đều hít một hơi lạnh.

"3... 30 vạn... lần đầu..." Bán đấu giá sư có điểm kích động, giả cả này thật sự rất ngoài dự đoán của mọi người.

"30 vạn lần thứ hai!"

"30 vạn lần thứ ba, thành giao!"

Bát vương tử cuối cùng vẫn không có ra giá tiếp, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha, mà khối Rubik này lấy giá trên trởi 30 vạn rơi vào tay Diệp Lãng!

"Vị tiểu thư này, ngươi tên là gì, ta có thể nhận thức ngươi sao?" Lúc này một cái vương tử lấy tư thái thực tao nhã đên đây, nói với khôi lỗi thiểu nữ.

"Lôi Đế - Mã Khúc, thực cao hứng được biết ngươi!" Khôi lỗi thiếu nữ mĩm cười, rất cao quý tao nhã nói.

"Lôi Đế - Mã Khúc?" Người ở đây nghe thấy cái tên này đều cảm thầy thực xa lạ, hoàn toàn không nhớ nổi có nhân vật số một như vậy!

"Mã Khúc? Chẳng lẽ là gia tộc Mã Khúc kia?" Có người nhớ tới gia tộc Mã Khúc, bất quá chỉ có một sổ nhỏ mà thôi, nhưng người khác thì chưa từng nghe qua nữa là.

"Gia tộc Mã Khúc?"

"Đó là một gia tộc truyền lưu hơn ngàn năm - bọn họ làm việc vẫn rất bí ẩn nên rất ít người biết, bất quá thực lực của họ hẳn sẽ không yếu, dù sao đã truyền lưu hơn ngàn năm rồi cơ mà! Có thể vì họ cảm thầy bí ẩn như vậy rất nhàm chán nên xuất hiện..."

"Hóa ra là vậy, xem ra bọn họ cảm thấy tĩnh mịch..."

“ ”

Tin tưởng qua chuyện lần này, Lôi Đế - Mã Khúc và gia tộc Mã Khúc sẽ nổi danh nhanh chóng trong Long Thành, trở thành một cái đề tài nóng hổi nhất.

Mà đám nhân sĩ thượng lưu đều chạy đến đây, muốn làm quen Lôi Đế tiểu thư một chút.

Tiểu bất điểm này quả thực nhìn không ra nha, lần này tin rằng tám phần có thể tiến vào hoàng cung. Lãnh Huyết Thất nhìn Diệp Lãng, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái

Nàng cảm thấy Diệp Lãng mơ mơ hồ hồ, luôn dựa vào vận khí!

Đúng, chính lả vận khí! Diệp Lãng đến đâu thì vận khí theo đến đấy, điều này thật khó giải thích!

Giống như thứ vừa rồi, cho dù Diệp Lãng không biết giá trị của thứ này hắn cũng sẽ đấu giá vì Lãnh Huyết Thất nói muốn lấy được, mà chỉ cần hắn đã ra tay thì nhất định sẽ huyết chiến đến cùng, có thể tiêu sạch của cải càng tốt

Chẳng qua không phải kỳ diệu như vậy, vẫn cần một ít thực lực chống đỡ để phát huy vận khí này một cách tốt nhất.

Vì vậy nàng lại hỏi: "Biểu muội, vì sao ngươi muốn mua thứ này, nó có giá trị sao?"

"Đúng vậy, Mã Khúc tiểu thư, cho dù là thứ của Vua Hải Tặc Kiệt Khắc nhưng cũng không thể có cái giá này nha, chẳng lẽ ngươi cho rằng Vua Hài Tặc Kiệt Khắc có bảo tàng à? Nhưng mà bảo tàng của hắn chẳng phái đã sớm bị người ta phát hiện sao?" Lúc này lại một vương tử khác đến đây, chào hỏi với khôi lỗi thiếu nữ.

Hơn nữa cùng không phải một cái, còn có một vài quý tộc khác muốn đến đây làm quen tân quý tộc tiểu thư sắp quật khởi này nữa.

Mà lời của vương tử kia cùng là ý tưởng của mọi người, bọn họ cho rằng bảo tàng của Vua Hải Tặc Kiệt Khắc đã bị phát hiện thì không thể lại có một cái bảo tàng nữa cho dù cái này có là manh mối của bảo tàng cũng đã mất đi ý nghía rồi!

Trên thực tế sẽ là như vậy sao?

"Bảo tàng cùa Vua Hải Tặc Kiệt Khắc quả thật là bị phát hiện, bất quá đó chỉ là thứ sau này hắn gom góp mà thôi, cũng không phải là toàn bộ!" Khôi lỗi thiếu nữ mĩm cười, nhẹ nhàng nói

"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc, cùng nhìn về phía Bát vương tử, từ biểu tình của Bát vương tử mọi người có thể nhìn ra hẳn cùng biết chuyện này.

"Đúng vậy! Khi Vua Hải Tặc Kiệt Khắc bước vào tuổi 60, hắn tập trung tất cả chiến lợi phẩm của mình ở một nơi, lộ ra một nơi khác đề người khác không thể phát hiện toàn bộ bảo tàng của mình." Khôi lỗi thiểu nữ chậm rải nói

"Mọi người đều biết truyền kỳ của Vua Hải Tặc Kiệt Khắc. Thời kỳ đỉnh phong của hắn là 40 đến 50 tuổi, đơn giản mà nói, bảo tàng giai đoạn này mới chân chính là bảo tàng, còn bảo tàng thời sau đó thì chỉ có thể gọi là tiểu bảo tàng mà thôi!"

Khôi lôi thiếu nữ tiếp tục nói: "Mà bản đồ của cải bảo tàng này được đặt trong cái Rubik này, từ khi khối Rubik này xuất hiện ta đã đoán ra rồi!"

“ ”

Lúc này tất cả mọi người trầm mặc, tất cả mọi người không nghĩ tới còn có một cái tin tức như vậy, chả trách Bát vương tử lại đi cướp đoạt thứ này, hóa ra hẳn biết việc này.

"Vậy ngươi có biết cách đến đó không? Có đủ nhân thủ không?" Có người hỏi.

Kỷ thật đây cùng là lý do mà Bát vương tử buông tha cho, hắn lo lắng đến việc này, tầm bảo thì phải tiêu phí rất nhiều nhân lực vật lực, hơn nữa rất dễ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, so với xuất ra 30 vạn mua một cái cơ hội mơ hồ thì còn không bằng nắm 30 vạn trong tay làm việc khác.

"Không biết..." Diệp Lãng không thèm để ý trả lời, hắn căn bản không có suy nghĩ đến vấn đề này, hẳn chỉ thuần túy lả tiêu tiền mà thôi

Trong đống vật phàm cất chứa của hắn có rất nhiều thứ có giá trị nhưng vẫn chưa sử dụng tới.

Mọi người trảm mặc, bọn họ phát hiện ra Lôi Đế tiểu thư này tựa hồ có chút mơ hồ, thế nhưng lại không nghĩ đến cái này, mơ hồ đến nỗi có chút đáng yêu, có điểm thích Lôi Đế tiểu thư này.

"Được rồi được rồi, chuyện này đến đây thôi, nhanh chóng tiếp tục tràng đấu giá tiếp theo đi!" Diệp Lãng nói, trước mắt với hắn mà nói thì chuyện này đã qua, tốt nhất là bắt đầu tràng tiếp theo.

"Tốt, đợi hết đạt đấu giá này rồi tính!"

Lời Diệp Lãng nhắc nhở mọi người biết bây giờ nên tham dự đấu giá chứ không phải là lúc nói đến chuyện khác.

Cứ như vậy mà đợt bán đấu giá này tiếp tục được tiến hành, từng cái một được đưa ra, Diệp Lãng cũng đấu được mấy cái, nổi bật vô cùng, vốn nghĩ đến hẳn là không có chuyện tình gì phát sinh nữa nhưng không nghĩ tới lại vì một kiện đồ chơi nhỏ mà khôi lỗi thiếu nữ lại dừng ở đấu giá.

Chẳng qua lần này lại làm Lãnh Huyết Thất cảm thấy thực sốt một vì nó hoàn toàn phá hư cục diện vừa được thành lập, bởi vì người hắn cạnh tranh chính là tiểu công chúa siêu cấp đáng yêu kia.

Đây là một cái vòng cổ rất nhỏ, có được một viên Lam Bảo Thạch thế gian hiếm có, tạo hình rất tinh xảo, xuất ra từ một Châu Báo Sư truyền kỳ, không chỉ có giá trị riêng của nó rất cao mà giá trị cất chứa cùng không kém.

Loại đồ vặt này tự nhiên nữ hài tử sẽ rất thích, bất quá vì tiểu công chúa kia ra giá nên người cạnh tranh không phải rất nhiều, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn thì vật này coi như đã có chủ.

Mà lúc này, việc ngoài ý muốn đã xảy ra, Diệp Lãng đột nhiên lại ra giá, làm cho toàn trường sửng sót, bất quá ngẫm lại cùng thấy không có gì lạ, có thể tiểu thư mỹ lệ này cũng thích a, Lam Bảo Thạch vòng cổ này đeo trên người nàng nhất định sẽ rất đẹp.

Nhung Diệp Lãng có loại hứng thú này sao? Hiển nhiên là không- hắn nhìn thấy hai mắt Lãnh Huyết Ngũ hơi sáng lên, cũng nhỏ giọng nói hai chữ - rất đẹp! Cũng vì hai chữ này mà Diệp Lăng lập tức ra giá!

Mà Diệp Lãng ra tay thì không giống người thường, lập lức đưa lên 10 vạn...

Tiểu công chúa kia nhìn khôi lỗi thiếu nữ, ánh mắt u oán, có một ít hận ý, giống như bị cướp đi thứ yêu mến nhất vậy. Biểu tình này làm mọi người rất đau lòng, nhất là những huynh đệ tỷ muội yêu thương nàng.

Vì vậy mà họ bắt đầu hận lên Diệp Lãng!

"11 vạn!" Tiểu công chúa cắn răng nổi

"12 vạn!" "13 vạn!"

"14!"

"Tiểu bất điểm, ngươi làm cái gì vậy, ngươi đắc tội mọi người như vậy không phải là chuyện tốt, bây giờ tất cả mọi người đang hận ngươi đấy!" Lãnh Huyết Thất có điểm sốt ruột nói.

"Hận thì hận, từ trước đến giờ, thứ ta muốn mua chưa ai có thể cướp đi!" Diệp Lãng khoát tay, hắn đấu giá thì cho dù là thiên hoàng lão tử cũng không nể mặt, trừ phi hắn không có tiền.

Nhưng mà ai có thể huyết chiến vói hẳn đây? Hắn căn bản không để ý đến tiền, không thèm để ý mình có táng gia bại sản hay không.

"18 vạn!"

"Ta ghét ngươi!" Tiểu còng chúa chảy nước mắt nhìn khôi lỗi thiểu nữ, bộ dáng thương tâm vô cùng làm hận ý của toàn trường lại dâng lên.

"Ta không quen ngươi!" Diệp Lãng thực rõ ràng trả lời.

May mà không phải chính Diệp Lãng mà là khôi lỗi thiếu nữ, nên mọi người chỉ không thích khôi lỗi thiếu nữ mà không hận thù gì đây là chỗ tốt của mỹ nữ nha.

Chẳng qua vì việc này mà tin rằng trong thời gian ngắn, chắc là không có hoàng tộc đến tìm hắn làm gì, ít nhất, cũng không có nguyên nhân đặc thù.

Đối với việc này, Lãnh Huyết Thất càng nghĩ càng giận, cục diện tốt như vậy lại bị một cái vòng cổ phá hủy, hơn nữa không phải là vì Diệp Lãng thích, vẻn vẹn là muốn mua cho Lãnh Huyết Ngũ mà thôi.

Bán đấu giá là nơi dùng tiền nói chuyện, cho dù thân phận cao cũng vô dụng nên tiếp tục vật đấu giá tiếp theo...

"Bây giờ là đồ vặt được chú ý nhất tại đấu giá hội lần này..." Khi bán đấu giá sư nói lời này, ngữ khí có chút cổ quái, đơn giản là thứ được chú ý nhất hôm nay đã không phải là vật này nữa mà là 2 thứ trong tay Lôi Đế tiểu thư kia, cả chính bản thản Lôi Đế tiểu thư nữa

"Thượng Cổ Lôi Thần chi kiếm!"

Trên đài, một thanh cự kiếm tạo hình phong cách cổ xưa ảm đạm không ánh sáng xuất hiện, đây là thứ khiển mọi người cảm thấy hứng thú, đại đa sổ là hướng về phía nó mà đến đây.

Đây là một thanh vũ khí rất hiếm thấy, nó được chế tạo từ thời thượng cổ, dùng thiên ngoại vẫn thạch tạo ra, thân mình có chứa Lôi hệ năng lượng thật đặc thù, hơn nữa muốn khống chế Lôi hệ năng lượng này thì không cần Lôi hệ thiên phú, chỉ cần ma pháp hoặc đấu khí là được.

"Giá quy định, 10 vạn, bắt đầu Ị"

"10 vạn!"

"15 vạn!"

"20 vạn!"

"Tiểu bất điểm, đồ tốt như vậy sao ngươi không ra giá? Chẳng lẽ ngươi không muốn sao?" Lãnh Huyết Thất hỏi

"Muốn thì thật ra có muốn, bất quá là không đem nhiều tiền như vậy, sớm biểt thế sẽ không đưa tiền cho Thất ca." Diệp Lãng thuận miệng nói, hắn biết thanh kiếm này có giá rất cao, chỉ dựa vào tiền của mình thì trên lý luận là không đủ, để nhìn tình huống thực tế xem sao đã.

Mà trên thực tế, Diệp Lãng muốn Thanh kiếm này kỳ thật cũng chỉ muốn tài liệu của nó, nếu hắn đấu giá được thứ này thì hắn nhất định sẽ nấu chảy nó ra...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.