Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 320: Chương 320: Xếp hàng (2)






Lúc này nữ nhân kia đã sắp chui đầu vào đất rồi, lúc này nàng đang cảm thấy thật may mắn, nếu mình ra tiếng đả kích nữ hài tử kia thì quả thật xấu hổ chết.

Ngoài nữ nhân này, còn lại không ai phát hiện vấn đề này cả, Chân Tiểu Yên và tiểu Nhị, còn có Diệp Lãng nữa, thoạt nhìn rất giống người bình thường.

Bọn họ đang nghĩ có thể lần chen ngang này là một sai lầm!

"Mụ béo, ngươi quen mấy người này à?" Diệp Lãng nhìn mấy người cao ngạo kia, quay đầu lại hỏi Chân Tiểu Yên, đối với người hắn không biết hắn sẽ hỏi người khác xem có quen không rồi tính.

"Không biết!" Chân Tiểu Yên lắc đầu, tránh ở sau lưng Diệp Lãng, nhìn những người đó lắc đầu nói, nàng cảm thấy những người này không có hảo ý gì với mình.

Nữ đố kỵ, mà nam thì không rõ lắm.

"Ừ, không biết à, vậy thì tốt rồi! Các ngươi chen ngang là không đúng, nhanh rời đi a!" Diệp Lãng nhìn mấy người phía trước nói.

"Hừ, chúng ta đứng chỗ các ngươi chính là vinh quang của các ngươi, đừng không biết tốt xấu!" Một thanh niên hừ lạnh nói ánh mắt liếc ngang bốn mươi lăm độ nhìn xuống Diệp Lãng, rất cao ngạo.

"Cổ của ngươi có vấn đề à? Vậy nhanh đi chữa đi!" Diệp Lãng nhìn thanh niên kia, cảm thấy tội cho cái cổ của hắn.

“...”

Diệp Lãng nhìn thấy mấy ngươi kia trầm mặc, nói: "Sao không nói gì? Các ngươi nhanh lên đi, đừng cho rằng mình có chút thân phận là có thể làm con cua, ngoan ngoãn ra phía sau xếp hàng đi!"

"Hừ!" Mấy người kia khinh thường nhếch đầu lên, bọn họ rất khinh thường những người "cấp thấp" như Diệp Lãng, thậm chí khinh thường nói chuyện nữa.

Đối với cái này, Diệp Lãng cũng rất khinh thường nói chuyện với những người ở đây, hắn la lớn với phía trước: "Qua vài cái Quang Minh Kỵ Sĩ coi, ở đây có người chen ngang này, mang bọn hắn đi đi!"

Mọi người trầm mặc.

"Ha ha, Quang Minh Kỵ Sĩ, ngươi cho ngươi là ai, Quang Minh Kỵ Sĩ có thể để ngươi kêu sao?" Thanh niên cao ngạo kia cười nhạo nói, hắn càng khinh thường Diệp Lãng thêm.

"Vì sao không gọi được? Bọn họ không phải duy trì trật tự sao?" Diệp Lãng có điểm kỳ quái hỏi Quang Minh Kỵ Sĩ vói hắn mà nói rất rẻ bèo, tùy tiện gọi gọi sẽ xuất hiện nên hắn cảm thấy kỳ quái vì sao mình không gọi được.

"Quang Minh Kỵ Sĩ sẽ không xuất hiện ở đây, phải duy trì trật tự cũng không phải trật tự nho nhỏ như vậy!" Thanh niên kia rất khinh thường nói tiếp tục dùng ánh mắt "bốn mươi lăm độ" nhìn Diệp Lãng.

Diệp Lãng cũng không biết Quang Minh Kỵ Sĩ sẽ không làm nhưng việc nhỏ như vậy, tựa như việc duy trì trật tự cho nhưng người vào thành thì cho Thị Vệ Quân cấp dưới làm,

"Ừ, vậy tùy tiện qua vài người đuổi nhưng người này đi coi..." Diệp Lãng nói.

“...”

Mấy người kia trầm mặc, tựa hồ lúc này bọn họ mới phát hiện Diệp Lãng căn bản không để bọn họ vào mắt, nếu làm lớn chuyện lên cũng sẽ bất lợi với mình.

Vốn chuyện chen ngang như vậy cũng là bình thường thôi đại quý tộc đều thích làm chuyện như vậy, người bình thường sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt để bọn hắn chen lên.

Mà nếu có người so đo thì có thể sẽ gây ra một chút mâu thuẫn với Thánh Thành, như vậy sẽ không tốt!

"Tiểu tử, ngươi biết ta là ai không?" Thanh niên kia bắt đầu nhìn thẳng vào Diệp Lãng, góc độ bắt đầu điều chỉnh lại.

"Bên này bên này..." Diệp Lãng tiếp tục ngoắc, hoàn toàn không để ý đến lời của thanh niên kia, cái này mới gọi là khinh thường!

Thanh niên trầm mặc một hồi, sau đó giận dữ nói: "Nói cho ngươi biết! Phụ thân của ta là Hoàng Quang!"

Diệp Lãng nhìn về phía Chân Tiểu Yên hỏi: "Hoàng Quang là ai? Rất ghê gớm sao?" "Hẳn là vậy, nếu không hắn cũng không nói như vậy làm gì!" Chân Tiểu Yên gật đầu, căn cứ lẽ thường phán đoán thì khi nói phụ thân hắn là ai hẳn là một người rất "trâu bò".

"Hoàng Quang là Đại Tướng quân Ngả Lạp Đế Quốc, thống lĩnh mấy chục vạn quân đội rất ngưu! Rất ngưu!" Lúc này có người ở cạnh đó chú thích giúp Diệp Lãng về nhân vật Hoàng Quang.

"Ừ, phía trước, qua nhanh đi..." Diệp Lãng vẫn tiếp tục gọi người lại đây đá những người chen ngang xuống. Với hắn mà nói, cho dù phụ thân của họ là Hoàng Đế cũng vậy thôi.

"Ngươi đừng ồn nữa, phụ thân của ta là Hoàng Đế!" Trong đó có một cái nữ nói thật sự có một lão ba là Hoàng Đế.

"Các ngươi nhanh đuổi mấy người này ra đi, ai lại đi chen ngang vậy, loại hành vi này thực vô sỉ!" Diệp Lãng chỉ vào mấy nam nữ kia, nói với Quang Minh Thị Vệ Quân đã đuổi đến.

Vài cái Quang Minh Thị Vệ Quân nhìn Diệp Lãng, bọn họ ngây ra một chút, rất rõ ràng bọn họ nhận thức Diệp Lãng, bọn họ không rõ sao Diệp Lãng lại xếp hàng ở đây.

Lấy thân phận của Diệp Lãng, tùy tiện có thể vào đây bất cứ lúc nào!

"Các ngươi đến vừa lúc, mấy người này chen ngang lại còn đi nói chúng ta chen ngang nữa! Chúng ta là ai? Phụ thân chúng ta là Đại thần Đại tướng quân Hoàng Đế của đế quốc lại giống như hắn sao?"

Nhiều lúc gặp thời điểm như vậy người ta thường hay ác nhân cáo trạng trước!

"Các ngươi quả thật quá vô si! Giao lại cho các ngươi giải quyết đấy!" Diệp Lãng khách sáo một chút, sau đó nói với mấy Thị Vệ Quân.

Lúc này đám thanh niên nam nữ có điểm muốn bật cười với Diệp Lãng, cảm thấy như một chuyện tiếu lảm rất buồn cười vậy. Bọn họ cho rằng sao những người này lại giúp Diệp Lãng giải quyết mình được, ngược lại mới đúng.

"Đuổi bọn họ đi!" Thị Vệ Quân nói lúc này lời bọn họ có điểm mơ hồ, làm người ta không biết họ đang muốn nói đến ai, cũng tạo thành sự hiểu lầm của mấy thanh niên nam nữ này.

"Đúng vậy, đuổi bọn họ đi! Ai lại đi chen ngang!" Một nữ nhân trong đó chỉ vào ba người Diệp Lãng, bộ dáng rất kiêu ngạo.

Quang Minh Thị Vệ Quân cười lạnh, đi đến chỗ mấy thanh niên nam nữ có lão ba rất "trâu" kia, duỗi tay ý bảo mời bọn họ rời đi.

"??" Mấy thanh niên nam nữ có điểm sững sờ, mơ hồ không hiểu.

"Rốt cuộc là chuyện gì? Ta nói bọn họ mà, sao các ngươi lại đối phó với chúng ta?" Thanh niên kia giận dữ hỏi.

"Nói nhảm, hắn mà phải chen ngang à, ta nói cho ngươi biết, nếu hắn muốn tiến vào Thánh Thành thì căn bản không ai ngăn hắn làm gì, sao phải đến đây chen ngang?" Quang Minh Thị Vệ Quân hừ lạnh nói rất khinh thường nhìn mấy người tuổi trẻ kia.

Nếu nói đây là nơi khác thì ít nhiều cũng cho mấy người này một ít mặt mũi, dù sao đều là con của Hoàng Đế đại thần, hơn nữa còn là Ngả Lạp Đế Quốc, ở đâu cũng rất có mặt mũi.

Có điều đây là Thánh Thành, Thánh Thành là một thế lực hoàn toàn bất đồng với đế quốc vương quốc, bọn họ là một thế lực tôn giáo độc đáo, không cần phải cấp mặt mũi cho ai cả.

"Ta nói công tử à, sao người lại đến đây xếp hàng chứ, không trực tiếp đi vào luôn đi?" Quang Minh Thị Vệ Quân nhìn Diệp Lãng, có điểm bất lực hỏi.

Nếu để người khác biết Diệp Lãng xếp hàng lâu như vậy ở cửa nam thì phỏng chừng mình sẽ bị người ta phun chết, tuy rằng cũng không liên quan gì đến mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.