Hắn từng ở trong lòng ngực nam nhân anh tuấn này, hưởng thụ nhiệt tình, thể nhiệt ôm nhau của hai người, khi đó gánh nặng lo âu sợ sệt bị dưỡng phụ xâm phạm trong lòng, rốt cuộc có thể tạm thời buông xuống.
Ánh mắt đầu tiên của Nhan Nghĩa Thịnh chắc chắn nhận ra hắn, bởi vì toàn bộ nhãn thần của Nhan Nghĩa Thịnh đều đã thay đổi, thế nhưng Nhan Nghĩa Thịnh lại lướt qua, lãnh đạm nói: “Lương thúc, ngươi đưa Nhu Thái cùng Thủ Nghĩa trở về trước đi.”
Lâm Nhu Thái sửng sốt một chút, thế nhưng dưới ánh mắt cường thế của phu quân, nàng yếu đuối gật đầu, ôm lấy tiểu hài tử xoay người ly khai.
Ngực Ngân Nguyệt Nha rõ ràng sắp hít thở không thông, nhưng vẫn bày ra bộ dáng tươi cừơi, lần thứ hai ở trong lòng hắn cảm tạ Triệu Thất Xảo đã dạy dỗ, có lẽ nếu là hắn trước đây đã ở nơi này đối với Nhan Nghĩa Thịnh khóc lóc sướt mướt, sau đó làm cho bộ dạng chính mình thảm thương giống như bị chồng ruồng bỏ, thật đáng thương hại.
“Chúc mừng Nhan Thiếu gia hỉ lấy được kiều thê lân nhi.”
Hiện tại, chí ít hắn cũng có đầy đủ bình tỉnh để nói ra một câu chúc mừng, mặc dù sắc mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy, chí ít hắn cũng đã nói ra.
“Ngươi là Ngân Nguyệt Nha sao? Ta nghe nó ngươi rời trang đi? Như thế nào hôm nay lại trở về a?” Thanh âm Nhan Nghĩa Thịnh lãnh đạm, vừa vặn duy trì cử chỉ khách sáo cùng xa lạ, tựa như cùng hắn là người xa lạ không chút quan hệ.
“Ta tìm được thân sinh mẫu thân, mẫu thân nói muốn nhìn xem nơi ta trụ từ bé, cho nên ta trở về ở vài ngày.”
“Mẫu thân?”
Thanh âm Nhan Nghĩa Thịnh cực kỳ cổ quái, thế nhưng ngữ điệu lại mười phần băng lãnh, giống như lãnh nguyệt hàn sương (lạnh lùng), khiến người ta nghe được đều tựa như muốn một dạng đông lạnh.
“Vật liệu may trên người ngươi thật tốt a, loại vải này ở trang lý chúng ta cũng không có được mấy thước, còn có cẩm chức (túi thơm) dệt thực tinh tế, đồ trang sức này cũng đúng là thượng đẳng danh ngọc a.”
Nhan nghĩa Thịnh không đầu không đuôi bắt đầu tán thưởng y phục trên người hắn, Ngân Nguyệt Nha vội vàng lắc đầu giải thích: “Vải là nương ta đặc biệt bảo người làm, nói muốn may quần áo mùa hè, còn cẩm chức này là Hà Hoa dệt cho ta. Ta không biết đây là thượng đẳng danh ngọc, nương muốn ta đeo để trừ tà.”
Hắn nói hồi lâu, sắc mặt Nhan Nghĩa Thịnh vẫn lạnh băng, xem ra không giống như thật tình tán thưởng y phục của hắn, ngược lại tựa như chán ghét cùng giễu cợt.
Ngân Nguyệt Nha hoàn toàn không hiểu vì sao ngay từ đầu hắn đã nhắc tới quần áo trên người mình, lại nghe Nhan Nghĩa Thịnh nói: “Bây giờ người nơi khác cũng thượng ngươi sao?”
“Cái, cái gì?”
“Ta muốn ngươi cách xa Nhu Thái cùng hài tử kia một chút, đó là thê tử của ta, ngươi nghe chưa? Nếu như ngươi đến gần một bước, thương tổn nàng, ta sẽ hủy hoại ngươi, mặc kệ ngươi ở cùng người nào, nguyên do gì cũng giống nhau, ta không cho phép ngươi tổn thương bọn họ.”
Câu nói hiểm ác của Nhan Nghĩa Thịnh tràn ngập đe dọa, còn kiềm trụ cổ tay Ngân Nguyệt Nha, không còn ôn nhu chăm sóc giống như trước, làm cho cổ tay hắn truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức phải co rụt thân mình lại, ngày mai chắc chắn sẽ xuất hiện vết bầm lớn.
“Đau, đau quá.”
Hắn đau đến thở dốc, Nhan Nghĩa Thịnh mới mạnh mẽ buông ra, đứng không vững, tay toàn bộ tê dại, cả người vô lực, kia không chỉ là cổ tay đau nhức tạo thành, mà còn có ánh mắt băng lãnh khinh thường, giống như tiễn của Nhan Nghĩa Thịnh đâm vào ngực hắn.
Tựa như hắn trở về những ngày xưa, trước kia ánh mắt người trong thôn cũng khinh miệt hắn, khi gặp hắn sẽ tản ra, không ai bằng lòng cùng hắn nói nhiều dù chỉ một câu.
Chỉ có Nhan Nghĩa Thịnh vẫn sẽ cùng hắn nói chuyện, thế nhưng bây giờ lại bày ra vẻ mặt này cũng là Nhan Nghĩa Thịnh.
Ánh mắt Nhan Nghĩa Thịnh như phun lửa, đồng dạng khinh bỉ nhìn thân thể hắn, liếc nhìn mỗi khối da thịt đều giống như lửa đốt, hắn chán ghét có bao nhiêu mãnh liệt, da thịt liền cảm nhận một loại hỏa chích khó chịu bấy nhiêu.
“Còn có tóc tai rối bù, toàn thân ướt đẫm, không biết xấu hổ làm cho quần áo dán vào da thịt, nhan sắc đầu vú đều lộ ra, ngươi nếu muốn câu dẫn nam nhân liền đến thôn khác đi, nơi này không chào đón ngươi.”
Lần này hắn rốt cuộc hiểu được ý tứ trong lời nói của Nhan Nghĩa Thịnh, hắn nhìn xuống thân thể của mình, hắn chỉ là bị nước xối ướt, hoàn toàn không ngờ đến phương diện này, Hà Hoa nói hắn là nam nhân, ra ngoài đi chút liền khô, hắn cũng không đổi ngoại sam mới.
Thế nhưng hiện tại nhìn chính mình, quần áo dán vào da thịt, so với người trần truồng còn muốn kích thích, lời thóa mạ của Nhan Nghĩa Thịnh nói ra, thật giống như hắn muốn đi câu dẫn nam nhân.
Nhớ lại trước kia mình ở bờ sông tắm, biểu tình của dưỡng phụ khi nhìn thấy cơ thể hắn, khiến cho hắn một trận ác hàn, lời quát mắng của Nhan Nghĩa Thịnh làm một trận hồi ức không vui dấy lên, dường như chính mình giống như lời đồn đãi, câu dẫn dưỡng phụ, khiến dưỡng phụ đối với hắn như si như cuồng.
Hắn vội vàng che lấy ngực, hai điểm nhan sắc thật sự hòan toàn thấy được sao?
Cảm thấy nhục nhã, trong mắt hắn hàm chứa đầy lệ, Nhan Nghĩa Thịnh trước nay luôn ít nói, nhiều lắm cũng chính là lãnh đạm chống đỡ, không để ý đến hắn mà thôi. Chưa từng đối với hắn nói những lới khó nghe như vậy.
“Uy, uy, tân thiếu gia, người như thế nào không đáp trả hắn vài câu?”
Hà Hoa từ bên cạnh chui ra, quần áo nàng không có đổi, bởi vì bị ướt ít, cho nên cũng không thay quần áo.
Xa xa nàng chỉ nghe thấy giọng nam nhân này đả kích, liền cả giận nói: “Phu nhân không có việc gì không cần ta hầu hạ, nàng bảo ta tình thiếu gia trước, nào ngờ đến đây chứng kiến kẻ xấu lọan chửi thiếu gia, thiếu gia cá tính hảo cũng không phải là cho người ta loạn chửi như đống bùn nhão được.”
“Chúng ta đi.”
Hắn không chiến mà chạy, càng lộ ra vẻ chột dạ, Hà Hoa ngược lại so với hắn càng thêm có khí phách, kéo tay hắn lại, trừng mắt hướng Nhan Nghĩa Thịnh.
“Mặc quần áo ẩm ướt đi dạo đường cái là ngoạn ý mới phát lên trong thành chúng ta, ngươi nếu không vừa mắt, thì đừng nhìn, ai muốn ngươi trộm nhìn chằm chằm bộ dạng lõa thể xinh xắn của thiếu gia nhà ta, giống như cẩu đói bụng tám trăm năm như nhau, thiếu gia chúng ta chính là một mỹ nhân kiều diễm xinh đẹp, lại còn cho ngươi xem vô ích, ai biết được trong đầu ngươi đối với thiếu gia nhà ta nghĩ chuyện thấp hèn gì.”
“Hừ, ta với hắn? Chuyện thấp hèn bẩn thiểu như vậy ngươi cũng nói ra được.” Nhan Nghĩa Thịnh cười nhạt, quay mặt khinh thường.
“Ta nói ra được là do trong lòng thẳn thắn vô tư, dáng vẻ không giống như ngươi vừa rồi trừng mắt nhìn thiếu gia nhà ta, vẻ mặt sắc ý, tròng mắt loạn phiêu, không biết đã có ý xâm phạm thiếu gia ta bao nhiêu lần, vừa rồi là phu nhân ngươi sao? Chả trách, ta thấy ánh mắt ngươi nhìn nàng giống như xem pho tượng, ánh mắt nhìn thiếu gia nhà ta lại bẩn như đất trên đường.”
Hà Hoa chuyển hướng Ngân Nguyệt Nha nói: “Tân thiếu gia, người này đối với người không có hảo ý, may mắn đây là trên đường cái, nếu như là trong phòng nhỏ, chỉ sợ người đã thiệt thòi lớn.”
“Đừng nói nữa Hà Hoa. Nhan thiếu gia hẳn là sẽ không đối với ta có ý nghĩ đó đâu, hắn với ta ở trong thôn là…” Hắn tạm dừng một chút, “bạn bè, ngươi nói chuyện nên khách sáo một chút.”
“Ta không phải bạn bè với tiện nhân như ngươi.” Nhan Nghĩa Thịnh lập tức phản bác.
“Cái gì thấp hèn? Thiếu gia nhà ta mới không thấp hèn, đê tiện là ngươi! Tân thiếu gia, chúng ta hợp lực mắng hắn, hai người mắng một người nhất định thắng hắn.” ( ối, ta thật iu pé Hoa wá đi, đáng iu ghia =)))
Hà Hoa không chịu yếu thế, vừa muốn tiến lên, lại bị Ngân Nguyệt Nha kéo áo, nàng mắng đến thở hồng hộc, tức giận hướng Ngân Nguyệt Nha nói: “Tân thiếu gia, phu nhân nếu biết ngươi vô dụng thế này, ở đây bị người ta chửi khó nghe như vậy, nàng là người làm mẹ còn mặt mũi gì nữa? Người không để ý đến mình cũng phải vì phu nhân suy nghĩ.”
Nói xong, Ngân Nguyệt Nha rùng mình, hắn không còn là Ngân Nguyệt Nha cơ khổ lênh đênh trước đây nữa, giờ đây có nương thương hắn, còn có Hà Hoa vì hắn mà ra mặt, làm gì đi nữa, hắn cũng là thiếu gia của Triệu gia, bị người ta khinh bỉ cũng là đại biểu cho Triệu Thất Xảo bị coi thường.
Hắn có thể cho phép mình bị thóa mạ, nhưng tuyệt đối không chịu được Triệu Thất Xảo bị châm biếm.
Hắn chuyển hướng Nhan Nghĩa Thịnh, vực dậy thân thể tự ti, sắc mặt hốt hoảng vừa nãy, cũng lộ ra vẻ kiên định hơn.Vì Triệu Thất Xảo hắn không thể vô dụng như thế.
“Nhan thiếu gia, tiến vào thôn luôn luôn là khách, người ở Nhan gia thôn tài thế đại, có thể nói là nhân vật trọng yếu nhất trong Nhan gia thôn, ta và ngươi cũng từng là hữu hảo, xuất khẩu đả thương người, chẳng lẽ đây là ngài đại biểu cho đạo đãi khách ở Nhan gia thôn sao?” Hắn so y phục chính mình, thái độ kiên định mà tự nhiên: “Ta cùng với gia quyến ở bờ sông hí thủy (nghịch nước), đùa ngoạn bị ướt quần áo, dù hành vi giống tiểu hài tử, nhưng chỉ là ướt quần áo, phải nhận những lời chửi rủa vô lễ của ngài sao? Vậy người khác trong thôn hí thủy, không phải cũng là vì câu dẫn nam nhân mới đem quần áo làm ướt à?”
Mấy lời không nặng, mà lại đành trúng yếu điểm, Hà Hoa tán thưởng kêu to: “Đúng, đúng vậy, thiếu gia, hắn chính tìm đến gây chuyện.”
“Hừ, nói được đạo lý rõ ràng, thế nhưng thiên lý công đạo ở tại lòng người, người khác không biết, trời đất cũng biết, hiện tại ngươi ra vẻ đạo mạo, thời gian sau, mọi người sẽ biết ngươi là dạng sài lang hổ báo gì, xin khuyên tiểu cô nương bên cạnh ngươi không hiểu sự tình, lại yêu đạo nghĩa, người này lòng lang dạ sói, không phải người tốt, ngươi vẫn là nên giữ trong sạch của mình thì hơn.”
Hà Hoa càng nghe càng thêm giận không thể dập, hóa ra hắn ám chỉ cái đó, thiếu gia nhà nàng hữu lễ đoan chính, mắt sẽ không loạn nhìn nữ quyến, càng đừng nói là mạo phạm đến ai, còn bị những tỳ nữ khác cười nói, thiếu gia nhà nàng nhất định không biết việc đời bằng không chính là một cái đầu gỗ nghiêm chỉnh.
“Xem dạng người của ngươi vậy mà nói lời hôi không chịu nổi! Thiếu gia nhà ta nếu muốn nữ nhân lại còn thiếu nữ nhân sao? Triệu gia chúng ta muốn thiếu phu nhân, cô nương toàn thành xếp một vòng còn rất nhiều, rất nhiều, không tới phiên Hà Hoa ta, càng không tới phiên miệng thối của ngươi nói”
Nghiêm mặt, Nhan Nghĩa Thịnh thâm sâu nhìn Hà Hoa, trong mắt không có sinh khí như bị mạo phạm, chỉ có sâu sắc thương cảm, phảng phất trên người nàng gặp được bóng dáng chính mình, một mặt đáng tiếc cùng thương hại.
“Ngươi… từng rất giống ta”
Bỏ lại câu nói không đầu không đuôi, làm cho Hà Hoa càng sinh khí, loạn mắng: “Ai giống ngươi, ngươi miệng thối tự nói những lời này, tám kiếp cũng không giống ngươi.”
Nhan Nghĩa Thịnh giậm chân lên bật thềm ly khai, chỉ còn hắn cùng Hà Hoa ở trong gió đêm, thân hình lạnh lẽo nhìn bóng dáng nam nhân càng lúc càng xa, mà Hà Hoa tức giận chửi loạn, lời nói cũng đồng thời tiêu tán trong gió đêm.
Sau buổi chiều nghịch nước, Triệu Thất Xảo sai người đem phòng nhỏ của Ngân Nguyệt Nha chỉnh lý một phen, hạ nhân ngủ ở sài phòng, họ ở phòng trong.
“Thực ghê tởm! Phu nhân. Nam nhân đó ghê tởm muốn chết. Là tân thiếu gia tâm tính thiện lương, đối với hắn khách khí, không cùng hắn so đo. Bất quá chỉ là quần áo ẩm ướt đi lại trong thôn thế thôi, đã bị hắn nói tồi tệ như vậy, còn mắng tân thiếu gia thật khó nghe, hại ta thật muốn đánh hắn a.”
Hà Hoa vừa về tới bên người Triệu Thất Xảo, liền nói chuyện lúc chạng vạng, nói đến nước miếng tung bay, vừa nói vừa thở hồng hộc, càng nói càng tức giận.
Còn Ngân Nguyệt Nha chỉ ngậm miệng ngồi bên cạnh. Suy nghĩ tới đứa trẻ bao bọc trong tay Lâm Nhu Thái. Còn có Nhan Nghĩa Thịnh đặc biệt ra ngoài mang theo y phục chỉ vì lo lắng cho hài tử. Nghĩ tới đó, hắn liền muốn ngất xỉu.
Rõ ràng thời tiết nóng bức, hài tử làm sao có thể nhiễm phong hàn. Thế nhưng Nhan Nghĩa Thịnh cực kỳ quan tâm như vậy, càng tỏ ra đứa nhỏ này chính là ái tử của Nhan Nghĩa Thịnh, cũng là do nương tử hắn vô cùng thương yêu sinh ra.
“Nam tử mà ngươi phát sinh xung đột là ai a, Nguyệt Nha?”
Triệu Thất Xảo nghe Hà Hoa oán trách xong đột nhiên chuyển hướng sang Ngân Nguyệt Nha đang ngu người kia (=)) đột nhiêu ta muốn edit thành câu này, thứ lỗi a~), hồn quay trở lại, hắn thành thật trả lời.
“Nơi này là Nhan gia thôn, Nhan gia ở nơi đây là thế gia vọng tộc, cực kỳ giàu có, cũng cực kỳ có thế lực, vị kia là tân thiếu gia của Nhan gia, gọi là Nhan Nghĩa Thịnh.”
“Vậy làm sao có thể vô lễ với ngươi, Nguyệt Nha?”
“Nương, trước kia ta ở nơi nay vạn phần nghèo khổ, ngừơi thường nói chuyện với ta cũng không quá mức khách khí. Hà Hoa nói chuyện có chút khoa trương thôi.”
“Ta không có khoa trương, phu nhân. Ánh mắt hắn nhìn thiếu gia cực kỳ cổ quái, nhưng mỗi lời nói ra lại thập phần khó nghe, muốn ta lập lại ta còn sợ bẩn miệng.”
Hà Hoa phản bác. Triệu Thất Xảo nghe xong cũng không nói thêm cái gì, phất tay muốn Hà Hoa im lặng. Nàng tức giận phùng má lên thôi không nói nữa.
“Nguyệt Nha, ngươi là con cháu Triệu gia, nếu như có chỗ nào không đúng cũng nên là ta giáo huấn ngươi chứ không cần ngoại nhân nhục mạ. Ngày mai tự ta biết tính toán, Hà Hoa, ngươi cũng lui xuống đi.”
Hà Hoa không vừa lòng bĩu môi, nhưng là mệnh lệnh của Triệu Thất Xảo, nàng không dám làm trái, đành phải gật đầu ly khai.
Ngân Nguyệt Nha lờ mờ trở về phóng, sau đó nằm xuống liền ngủ. Ngủ thiếp đi nên phiền não gì cũng không có, hắn hay dùng phương pháp hay nhất này để vượt qua những ngày tháng gian nan.
Vừa tảng sáng, Triệu Thất Xảo nói muốn đi dạo trong thôn một chút, toàn thân nàng cẩm y một bộ quý khí, người tuy đã có tuổi, nhưng vẫn thướt tha thùy mị. Ở bên cạnh ước chừng có mười tỳ nữ xinh đẹp, tất cả đều vui vẻ cười duyên không ngớt, làm cho người trong thôn chăm chú ngắm nhìn.
Đoàn nữ nhân này đi qua chỗ nào, hương phấn, mùi hoa quấn lấy chỗ đó. Đẹp tựa như hoa thần đi du ngọan, người trong thôn chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, đều dùng ánh mắt kinh ngạc để nhìn.
Đi ở trên đường qua một khúc rẽ, lại qua tiếp một khúc rẽ, Ngân Nguyệt Nha mới phát hiện có chút bất thường, bởi vì cuối đường này chỉ có một gian đại trạch.
“Nương”. Hắn nao núng khẽ gọi.
“Hà Hoa, bái thiếp có mang theo không?”
Hà Hoa đắc ý quơ quơ mở ra trên tay một tấm bái thiếp, cao giọng đáp trả. Sáng sớm, phu nhân nói muốn mang theo bái thiếp, nàng không nghĩ nhiều liền mang theo.
“Có mang, phu nhân.”
Hóa ra phu nhân muốn giáo huấn kẻ xấu kia một chút, cho nên mới đặc biệt đến nhà bái phỏng, kẻ xấu đó trước mặt phu nhân tuyệt đối không thể thắng thế.
Trình lên bái thiếp, Nhan gia chỉ là một trang viện nhỏ, làm sao từng xem qua trận chiến lớn như vậy, thủ vệ phi nước đại chạy vào, sau đó liền mở đại môn.
“Triệu phu nhân, thiếu gia cho mời.”
Triệu Thất Xảo, Hà Hoa, tỳ nữ nối đuôi nhau bước vào, nhưng Ngân Nguyệt Nha khi đó bước theo ở phía sau, ở tận phía cuối cùng, thù vệ kia nhận ra hắn, gầm nhẹ một tiếng: “Tiểu tử, không phải ngươi đã rời thôn rồi sao? Sao lại dám tới nơi này, ở đây không phải là chỗ cho người thấp hèn như ngươi đến.”
Triệu Thất xảo quát lên chói tai: “Ngươi đang nói chuyện với ai? Đây là thiếu gia của Triệu gia chúng ta. Mắt chó ngươi mù rồi, còn không mau thối lui cho ta.”
Âm điệu của Triệu Thất Xảo không cao, nhưng lại đầy uy phong, hoàn toàn không thấy được bộ dáng cười ha ha trước đây nữa. Thủ vệ nọ sợ đến mức thối lui ba bước. khom người run rẩy dập đầu xuống đất nói: “Tiểu… tiểu nhân đáng chết, nhất định là ta nhận nhầm người, xin thượng khách thứ lỗi.”
“Hừ”.
Triệu Thất Xảo chính là có tác phong của thế gia vọng tộc, chẳng qua chỉ nhướng mày một cái, cũng đã làm cho hạ nhân cả người phát run, liên tục khom lưng cúi người xin lỗi.
Hà Hoa kéo tay aó của Ngân Nguyệt Nha, muốn hắn đi lên phía trước: “Thiếu gia, người không cần áp trận, người là thiếu gia, vốn dĩ nên cùng phu nhân đi phía trước.”
Hắn không muốn gặp Nhan Nghĩa Thịnh, lại càng không muốn gặp Lâm Nhu Thái, thế nhưng bị ánh mắt của Triệu Thất Xảo và Hà Hoa nhìn, hắn kiên trì đến cùng bước vào địa phương hắn chưa bao giờ bước đến.
Được xưng là Nhan gia đại trạch, từng người trong Nhan gia thôn, nếu may mắn có thể được Nhan gia mời, nhất định về nhà sẽ bàn tán ba ngày ba đêm. Nào là bên trong có bao nhiêu cổ kính, chủ ốc khí thế xa hoa ra sao, hoa trì nhỏ ở tiền đình lại đẹp đến cỡ nào.
Hắn trước kia địa vị hèn mọn đến không mức không thể vào được cánh cửa này. Còn hiện tại, cách không đầy một năm, hắn đã cùng Triệu Thất Xảo vào được đại môn.
Việc đời thay đổi nhanh như gió. Ai lại có thể nghĩ được điều này?
Tựa như Lâm Nhu Thái gả cho Nhan Nghĩa Thịnh, giữa hai người sớm đã có tình cảm, còn có một nam hài đáng yêu thừa tự Nhan gia.
Hắn bước vào bên trong cánh cửa. Cái ao bên trong có vài đóa thủy tiên màu tử hồng (aka bông súng T_T), hai bên trồng nhân nhân lục thảo. tuy nói là cái ao nhưng chẳng qua chỉ là một cái ao nhỏ thế thôi. Dường như thôn nhân đã phóng đại quá lời.
Bên trong rường cột trạm chỗ, bước vào phòng lớn phía sau, tuy coi như là rộng rãi, nhưng xem ra là thua kém phong thái xa hoa của Triệu gia. Hắn nhìn cánh cửa gỗ cũ, cái bàn lớn đã có vết tích của năm tháng, ghế ngồi tuy là gỗ tử đàn nhưng niên đại cũng đã lâu.
Nơi này chính là thế giới trước kia hắn hoàn toàn không dám đi vào?
Địa phương chật hẹp như vậy, chính là nơi mà hắn đã mộng tưởng có thể bước vào sao? Hắn đã từng nghĩ nếu có thể ở tại nơi này thì tất thảy mọi phiền muộn đều sẽ tan thành mây khói.
“Nơi này thật nhỏ a, phu nhân.”
“Nói chuyện cũng phải xem trước xem sau, Hà Hoa. Ngươi không phép tắc như vậy liền cho thấy Triệu gia ta cũng không có quy cũ.”
Hà Hoa vốn là cố ý chán ghét nhưng Triệu Thất Xảo nói nhẹ vài câu nàng lập tức im miệng, trên mặt vẫn còn ân ẩn đỏ, nàng tuyệt đối không cho phép Triệu Thất Xảo bị người ta cười chê là không biết quản giáo hạ nhân.
Triệu Thất Xảo ngồi xuống, Nhan Nghĩa Thịnh cũng ra gặp mặt, bảo hạ nhân mang trà thơm lên tiếp đãi. Triệu thất Xảo giới thiệu sơ lược bản thân và Ngân Nguyệt Nha nhưng không đề cập đến xích mích ngay hôm qua.
“À, thì ra hắn là công tử nhà người. Hôm qua gặp nhau có chút hiểu lầm, nhưng là quý công tử quả thật cũng có chút sai. Chúng ta ở đây chẳng qua chỉ là địa phương nhỏ, dân phong thuần phát, cho nên ta mới trước mặt nói vài câu nặng, sợ hắn làm gương xấu cho những người trẻ trong thôn, thỉnh Triệu phu nhân đại nhân đại lượng.”
“Hiểu lầm cởi bỏ là tốt rồi. Nguyệt Nha, qua đây gọi Nhan đại ca đi, đã là huynh đệ với nhau cũng xem như là không có khúc mắc.”
“Nhan… Nhan đại ca.”
Thanh âm Ngân Nguyệt Nha sợ hãi, Nhan Nghĩa Thịnh không có nhìn đến hắn, thế nhưng đôi gò má run run, nhãn thần nhìn chăm chú vào Triệu Thất Xảo, làm như không hề thấy Ngân Nguyệt Nha.
“Triệu phu nhân, bái thiếp có viết đến giá gạo, không biết có gì chỉ giáo.”
Hôm qua ta đến đây, sai người đi mua gạo nấu ăn, cảm thấy gạo trắng nơi này đặc biệt nhuyễn hương (thơm), hương vị cũng rất thượng đẳng. Lại nghe người ở nơi này nói mọi việc lớn nhỏ trong thôn đều là do Nhan thiếu gia tác chủ, cho nên mới đặc biệt đến đây tiếp kiến.
Biểu tình trên mặt Nhan Nghĩa Thịnh vốn đang băng lãnh, thế nhưng vừa nhắc đến chuyện gạo, bỗng nhiên hắn lại lộ ra nụ cười nhiệt tình: “ Là do phụ thân ta sau này cải thiện lại gạo trắng. Nhưng vì sản lượng không cao cho nên giá cả không thấp, bởi vậy mới không có buôn bán bên ngoài..”
“Nguyệt Nha, ta muốn cho ngươi học chút chuyện buôn bán, lại gần đây hảo hảo nghe.”
Muốn hắn đến gần, biểu tình của Nhan Nghĩa Thịnh lại nghiêm túc lên. Thế nhưng dù Ngân Nguyệt Nha đến gần, Triệu thất Xảo cũng chỉ nói về chuyện gạo, khoảng cách của ba người rất xa, điều này làm cho thần sắc của Nhan Nghĩa Thịnh dần dần khôi phục lại bình thường.
Nói hai ba canh giờ, lúc đó trời cũng đã đứng bóng, Nhan Nghĩa Thịnh lệnh cho hạ nhân tể kê giết dương, hảo hảo chiêu đãi khách.