Luyện Ngục Trùng Sinh

Chương 18: Chương 18: Kế hoạch mới




Khác với buổi sáng, bây giờ thay vì ngồi ung dung trên ghế thì lúc này Thiên đang nằm bẹp trên bàn than thân trách phận. Có ai ngờ được rằng kế hoạch tỉ mỉ và hoàn hảo đến như thế lại bị đổ bể vì treo ngược bản đồ đâu cơ chứ. Đúng là ông trời… không, hệ thống trêu người mà, cũng may mà “thanh niên nghiêm túc” kia cẩn thận đưa nhóm đi thám thính trước, chứ không đến ngày ăn trộm mà chui vào cái phòng kia thì cả lũ chắc cũng chỉ biết đâm đầu vào tủ điện mà tự tử. Sáng nai dậy thì Hạ đã thông báo cho cả nhóm, hôm qua anh đã thức để tính toán tính khả thi của việc chỉnh lại đường hầm đến đúng mục tiêu. Vì treo ngược bản đồ, nên thay vì đào đường hầm đến góc dưới bên trái thì nhóm của hắn lại đào đến phòng điện tổng- góc trên bên phải; nếu muốn đào đến địa điểm chính xác thì cả nhóm phải đào thêm một đoạn hầm có chiều dài gần bằng với chiều dài của ngân hàng. Nếu cả nhóm bỏ công sức ra đào thì cũng phải mất đến hơn mười ngày thì mới đến được kho chứa tiền, và tất nhiên là sẽ lỡ mất khoảng thời gian vàng để trộm cắp trong kế hoạch.

- Thế nên là kế hoạch đào lại hầm gần như là bất khả thi - Hạ kết lại bằng một câu chắc nịch sau khi phân tích một tràng dài cho hai người nghe.

Thiên nghe xong thì thở dài thườn thượt, vậy là cả đống kế hoạch được lên tỉ mỉ bởi tay Mạc Tà kia đã trở thành công cốc. Cứ tưởng màn này dễ ăn ai ngờ nó lại khoai đến như thế này, giờ thì cả nhóm phải tự lên kế hoạch tác chiến khác chứ chẳng còn trông chờ được vào ai nữa. Nghĩ một lát thì Thiên giơ tay lên phát biểu:

- Nếu chúng ta cứ theo đường hầm cũ, thâm nhập vào ngân hàng rồi lén lún đến kho để trộm tiền thì sao?

- Quá nguy hiểm - Hạ lắc đầu phản bác rồi nói thêm: Hai địa điểm nằm gần như là trái ngược nhau, nếu muốn đi từ phòng cấp điện đến phòng chứa tiền thì hầu như phải đi hết nửa vòng quanh ngân hàng, quá dễ bị phát hiện cũng như quá khó để chạy trốn.

- Vậy nếu chúng ta cắt hết nguồn điện rồi nhân lúc hỗn loạn đột nhập vào thì sao? - Thiên tiếp tục hỏi.

- Theo em thì nếu cắt điện thì thợ điện sẽ đến phòng cấp điện đầu tiên, như thế thì hầu như là đường thoát của chúng ta sẽ bằng không - Lần này đến lượt Thiên Vy phản bác.

Hạ gật đầu đồng ý với Vy sau khi nghe cô nói, rồi anh nói thêm:

- Hơn nữa ngoài việc không để bị phát hiện thì còn một vấn đề nữa, đó là mật khẩu. Nếu mà may mắn, các cánh cửa từ phòng điện đến nhà kho không cần xác minh danh tính hoặc mật khẩu; thì chúng ta vẫn phải đối mặt với chiếc chìa dùng mật khẩu số của kho chứa tiền. Có thể nhân vật tên Mạc Tà kia biết mật khẩu, nhưng không lấy gì là chắc chắn việc ngân hàng có đổi mật khẩu không, dù gì họ cũng đã đuổi một người cấp cao đi nên đổi khóa mật khẩu của các cửa cũng là việc hiển nhiên.

Thiên thở dài ngao ngán, giờ đào hầm không đào được, trộm cũng không trộm được, tất cả dường như đã rơi vào bế tắc. Khi thấy Hạ tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ gì đó, Thiên mới tò mò hỏi:

- Anh bạn đang nghĩ gì vậy, có cách mới rồi à?

- Ừm, tôi nghĩ ra một cách. Nhưng mà hơi cực đoan chút.

- Giờ có cách là được rồi, quan tâm cực đoan hay cực điểm làm gì. Cứ nói cho mọi người nghe thử xem nào đội trưởng- Thiên có chút sốt ruột giục Hạ.

- À, thì cách này cũng đơn giản thôi. Ngay từ hôm đầu mọi người cũng đã bàn về nó rồi đấy. Cướp ngân hàng.

- CƯỚP NG N HÀNG! - Thiên hét lớn, nhưng thấy mình hơi quá lố nên hắn hạ giọng xuống nói với Hạ: Cái kế hoạch đấy còn nguy hiểm hơn kế hoạch tôi vừa nêu, hơn nữa chính anh cũng không đồng ý với kế hoạch đấy ngay từ đầu còn gì?

- Đúng là từ đầu tôi phản đối kế hoạch cướp ngân hàng thật. Nhưng đấy là lúc chúng ta không biết một chút thông tin gì về nó. Còn giờ chúng ta có nguồn tin đáng tin cậy là Mạc Tà rồi có đầy đủ phương tiện cho một vụ cướp, trên hết là chúng ta có một đường thoát thân khi bị bao vây - Hạ nói rồi chỉ về kí hiệu đường hầm trên bản đồ, rồi nói tiếp: Dù sao đây cũng chỉ là ý kiến riêng của tôi thôi, nếu mọi người không đồng ý thì chúng ta có thể nghĩ thêm cách khác được mà.

- Tôi đồng ý với kế hoạch cướp ngân hàng này - Thiên lên tiếng ngay khi Hạ “trưng cầu dân ý”

Hạ có chút ngạc nhiên khi thấy Thiên đồng ý ngay tắp lự như vậy. Nhìn thấy khuôn mặt đầy dấu hỏi chấm của “thanh niên nghiêm túc”, Thiên tự đắc nói:

- Dù gì thì sáng kiến cướp ngân hàng do tôi nêu lên đầu tiên, giờ dại gì mà không đồng ý (:V). - Rồi Thiên chuyển sang giọng trầm nói: Trên hết là tôi chán cái việc thụ động lắm rồi, giờ phải chơi chủ động lên! Cứ theo sắp đặt của cái hệ thống này có khi lọt xuống hố bao giờ cũng không biết.

- Em cũng đồng ý với ý kiến của anh Thiên - Thiên Vy cũng đồng ý.

Hạ thấy độ đồng tình của cả nhóm cao như vậy thì gật đầu nói:

- Nếu tất cả đã nhất trí rồi thì chúng ta hãy… đi ngủ. Để sáng mai tôi sẽ gọi Mạc Tà đến để bàn thêm về kế hoạch chi tiết.

Sáng hôm sau ngay khi vừa nghe thấy Hạ thông báo rằng kế hoạch có vấn đề thì Mạc Tà đã vội vàng chạy đến. Cả nhóm cũng không ngần ngại nói ra việc kế hoạch đổ bể là do … nhìn nhầm bản đồ, nên đường hầm bị chệch khỏi mục tiêu ban đầu tầm vài trăm mét. Ngay khi nghe Thiên kết luận cái kế hoạch cũ giờ chí nên vứt vào sọt rác, Mạc Tà liền uất ức rống lên một tiếng rồi ngã vật ra đất. Thiên tò mò lại gần lay lay người, không thấy tỉnh; hắn chuyển sang tát bốp bốp vào mặt, cũng không thấy tỉnh. “Mịe người kiểu gì mà tâm lý kém thế”, Thiên lầm bầm trong miệng rồi định bê nồi nước phở hắt vào mặt tên béo thì hắn bật dậy. Ngay khi tỉnh lại, Mạc Tà đã rống lên từng chập rồi chỉ vào mặt từng người trong nhóm rồi chửi một hồi. Chửi chán chê, lão mới ngồi sụp xuống đất mà khóc lóc rên tỉ ỉ ôi, dạng dạng như: Lấy đâu ra tiền, lần này chết mất, không có tiền thì bọn XHĐ nó vặt đầu....

Đợi Mạc Tà làm trò con bò chán chê thì Hạ mới lại gần bảo rằng anh có một kế hoạch thay thế, tuy nó có nguy hiểm hơn một chút cơ mà khả năng thành công lại cao không kém gì kế hoạch cũ. Nhưng cả nhóm cần Mạc Tà tham gia vào kế hoạch mới này, không phải là cung cấp công cụ thiết yếu nữa mà phải trực tiếp cùng nhóm hành động. Một là vì nhóm của Thiên quá thiếu nhân sự, hai là những thông tin Mạc Tà cung cấp giờ đã không còn giá trị như trước nên lão phải góp công vào như mọi người mới xứng đáng chia phần. Sau vài phút thẫn thờ thì Mạc Tà cũng quả quyết đứng lên nói:

- Được rồi, kế hoạch này tôi theo. Liều ăn nhiều, giờ các anh muốn tôi giúp gì nào?

Hạ thấy Mạc Tà cuối cùng cũng đã đồng ý thì mỉm cười bắt tay với anh, tiện thể trao cho Mạc Tà một tờ danh sách dài. Mạc Tà nhíu mày đọc tờ danh sách, sau khi đọc đến dòng cuối cùng thì mới lên tiếng:

- Những thứ này tôi có thể lo được. Trừ súng, hàng quốc cấm này không dễ sở hữu với buôn bán đâu anh bạn, vớ vẩn bị công an sờ gáy ngay.

- Nếu không kiếm được súng thì kiếm hàng fake cũng được, chỉ cần nhìn giống và phát ra tiếng nổ thôi, anh kiếm được chứ? - Hạ hỏi dò Mạc Tà.

Sau khi nhận được cái gật đầu từ Mạc Tà, Hạ cuối cùng cũng yên tâm. Anh lấy cớ phải chuẩn bị kế hoạch để đuổi khéo hắn về, hẹn lúc nào chuẩn bị hành động sẽ liên lạc với hắn sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.