Luyến Thanh Trung Độc

Chương 7: Chương 7




Bác sĩ đã nói, nếu còn để lâu thêm nữa, bệnh của Dịch Quân Ngạn sẽ còn trầm trọng hơn, có thể dẫn tới viêm phổi.

Viêm phổi là một khái niệm gì đó mà Đằng Tự hoàn toàn mù tịt. Có điều, khi hắn nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh, bản thân có chút không được thoải mái, vì hắn có cảm giác khi người kia đang nói, ánh mắt quét qua hắn có phần chỉ trích trách cứ, nay khi đối diện với Dịch Quân Ngạn sẽ có chút hổ thẹn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải chính cậu ta giấu bệnh không nói cho hắn hay sao? Tại sao ai cũng đổ tội cho hắn là tên đầu sỏ?

Đằng Tự bĩu môi, thâm tâm một lần nữa lại dấy lên chút bực dọc. Mọi thứ trôi qua quá nhanh, lúc này nhìn lên đồng hồ, hắn đau khổ khi phát hiện đã là mười một giờ đêm, sắc mặt của Dịch Quân Ngạn vẫn trắng bệch như trước, cho dù đang được truyền dịch, quả thực vẫn chưa có biến chuyển tích cực nào. Cái miệng kia thì ngoài dự tính, hình như lại đang thì thầm điều gì đó, “Không được… Các ngươi không được làm vậy… Đừng… Đừng mà…” Đủ thứ trên trời dưới biển, đã vài canh giờ trôi qua, chưa hề dừng lại.

Nhìn cậu lông mày nhíu lại, đầu hơi động đậy sang bên trái, Đằng Tự lại cảm thấy một hồi phiền toái.

Cậu nhóc này rốt cuộc đã xong chưa? Vì biết Dịch Quân Ngạn ở Nhật không có người thân, hắn đây là “người quen”, đã hết lòng chăm sóc và giúp đỡ, chẳng lẽ suốt đêm lại phải chịu đựng cậu nỉ non nói những thứ không đâu thế này?

Đằng Tự nhấn nút gọi y tá. Chỉ chốc lát sau, một người phụ nữ với sắc mặt mệt mỏi đi tới, Đằng Tự còn trông thấy cô ta đưa tay quệt nước miếng còn vương trên má.

“Có chuyện gì?” Y tá hỏi gắt.

“Tiêm cho cậu ta một mũi thuốc trấn an tinh thần đi.” Đằng Tự đáp lại cũng chẳng nhẹ nhàng gì.

Cô ta liếc hắn, “Anh là người bình thường chắc cũng có chút kiến thức chứ nhỉ? Cậu ta đâu có bị bệnh liên quan tới tâm thần đâu mà phải tiêm thuốc trấn an? Sao có thể sử dụng một cách bừa bãi như thế được?!”

Đằng Tự trừng mắt, “Vậy cứ để cho cậu ta lải nhải như vậy cho tới hừng đông à?”

Y tá chẳng thèm để ý tới hắn nữa, xoay người đi tới cửa, vỗ vỗ lên má mình mà nói: “Nếu muốn thì đi mượn mấy miếng bông gòn mà nhét vào tai. Bệnh viện đã có quy định, bất kỳ loại thuốc nào đưa vào người bệnh nhân phải có sự đồng ý của bác sĩ.”

Cánh cửa đóng lại, còn bên trong Đằng Tự đang thở gấp vì cáu giận, hai mắt trừng to tựa như muốn bắn ra tia lửa, thế rồi híp chặt lại, vô cùng điên tiết, lồng lộn ruột gan.

“Đừng… Xin… Xin ngươi mà… A a…” Màn đêm dần trở lại trong tĩnh lặng, thứ giọng nỉ non ấy của Dịch Quân Ngạn nay lại càng nghe rõ hơn.

Đằng Tự gãi đầu khiến mái tóc vốn đã chẳng còn ưu nhã lại rối xù, lần thứ N hắn đi tới bên giường bệnh, nhìn xuống khuôn mặt đang chảy mồ hôi lạnh của Dịch Quân Ngạn, bỗng ngẩn người.

Người này… Sẽ không phát sinh thêm thứ bệnh nào kỳ quái đáng sợ nào nữa chứ?

“Cầu xin…” Những thanh âm nhỏ trầm giờ đã dần biến dạng thành gào thét, có lúc lại khàn đục, hình như cậu bị bóng đè, đôi khi gào thét, đôi lúc lại phát ra những âm thanh rên rỉ mà đứt quãng.

Rối cuộc Dịch Quân Ngạn đã mơ tới thứ gì, mà tâm tự lại bất ổn như vậy?

Đằng Tự có chút ngạc nhiên, liền cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt thanh tú đang không ngừng lay động.

Tái nhợt, lại mang theo thứ mỹ cảm yếu ớt, lấp loáng vài dòng lệ tinh tế, cậu đang khóc, Đằng Tự phải cúi ngắm một lúc lâu mới nhận ra. Làn môi mỏng giờ chuyển xanh thâm mà thô ráp, chắc phần nhiều là do thiếu nước. Hắn khẽ nhíu mày, rồi đứng dậy rót một cốc nước, nhưng không biết phải làm thế nào để đưa vào miệng Dịch Quân Ngạn.

Lát sau, hắn dùng ngón tay chấm chút nước, thế rồi thoa lên nơi xanh trắng trên bờ môi cậu.

Bỗng chẳng hiểu làm sao, khi ngón tay đụng vào phần da mềm mịn, lại giống như chạm phải mạch điện, thứ cảm giác kích thích khẽ tê dại từng tế bào.

“…”

Cái gì? Đằng Tự cúi đầu thấp hơn, để tai mình gần bên môi của Dịch Quân Ngạn, hình như hắn vừa nghe cậu gọi một cái tên quen thuộc.

“… Đằng… Tự…” Giọng trầm, gần giống như đang cầu cứu.

Đăng Tự hết sức ngạc nhiên, bởi vì đây là lần đầu hắn nghe cậu gọi tên hắn mà đằng sau không mang theo hai chữ “tiên sinh”.

Vậy nhưng câu tiếp theo cậu thốt ra, đã khiến hắn hất toàn bộ chén nước lên người Dịch Quân Ngạn, “Em… Em… Thích… Anh”

Không thể tin vào thứ mình vừa nghe thấy, hắn cơ bản là không muốn tin, Đằng Tự chưa từng thất kinh tới vậy. Hắn bất chấp dù Dịch Quân Ngạn nước đang dính đầy người, chỉ biết cắm đầu chạy trốn, mang theo tâm tình rối loạn, Đằng Tự rời khỏi bệnh viện.

***

Về tới nhà, hắn dựa tay lên cánh cửa, cười khẽ.

Hắn sợ cái gì chứ? Hắn kỳ thị loại người như vậy sao? Người đó đem tới cho hắn uy hiếp gì à? Tại sao lại phải chạy thục mạng như muốn thoát chết?

Chỉ là chưa từng có suy nghĩ, cái người luôn vâng vâng dạ dạ ấy, luôn ôn tồn và hòa nhã như một người vô hình ấy, lại là đồng tính… Vậy bên hắn suốt thời gian qua, là loại người mà hắn ghét nhất trên đời!

Nghĩ vậy lại liên tưởng tới những ngày trước đấy, chẳng hay ánh mắt cậu nhìn hắn là thứ hạ lưu dung tục, Đằng Tự bỗng thấy buồn nôn.

Đàn ông với đàn ông… Là một thanh ưu, việc phải tiếp nhận những kịch bản BL đã khiến hắn hiểu về đồng tính, thế nhưng việc hai nam nhân quan hệ với nhau Đằng Tự lại không nắm rõ, chẳng nhẽ cắm thứ đó vào hậu huyệt, việc này thực sự sẽ tạo nên khoái cảm sao? Vui sướng gì khi làm chuyện đó chứ? Chẳng nhẽ họ làm vậy mà không thấy dơ bẩn à?

Đúng là, một trai thẳng được một trai cong theo đuổi là một điều rất đáng tự hào, thế nhưng tự hào cũng đâu có nghĩa là người ấy sẽ thích việc đó đâu, đúng không?

Ngưng! Đằng Tự ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Sao thoáng cái đã liên tưởng tới những vấn đề linh tinh rồi?

Thật là quá mức buồn chán!

Đằng Tự cười khổ, nay biết đại diện của mình là gay, hắn chỉ là không thể tưởng tượng nổi.

Sa thải cậu? Hắn nghĩ. Nếu đã biết bí mật này, hắn sẽ chẳng phải gặp lại cậu nữa, không đúng sao?

Hắn không biết sau này còn có thể dùng ánh mắt nào để nhìn cậu, để đối mặt cậu.

Mỗi ngày hai người như hình với bóng, Dịch Quân Ngạn cũng vì hắn mà làm tất cả, ân cần quan tâm, hết mực chăm sóc.

Hắn mở danh bạ, tìm dãy số của người quản lý bên công ty, Đằng Tự có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn gọi cho gã.

***

Dịch Quân Ngạn sáng hôm sau mang theo tâm tình cảm kích, sáng sớm liền tới ngay trước tòa nhà nơi Đằng Tự ở.

Nghe y tá nói người đưa cậu vào bệnh viện đêm qua là một người đàn ông cao lớn, anh tuấn tiêu sái, qua miêu tả của họ, Dịch Quân Ngạn chắc mẩm là Đằng Tự.

Hắn vẫn còn quan tâm tới cậu sao? Nếu chỉ đơn thuần là người giúp việc, liệu hắn có đưa cậu đến bệnh viện? Hơn nữa ở chính nơi này, Đằng Tự còn chăm sóc cậu suốt đêm.

Dịch Quân Ngạn trong lòng chợt dâng lên thứ cảm xúc ấm áp ngọt ngào khó tả, cứ như khi bé được mẹ cho chút bột yến mạch vậy.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, giờ chắc Đằng Tự đã dậy, cậu lấy điện thoại di động, lúc này mới chợt nhận ra điện thoại của mình luôn để trong chế độ bận.

Vội vàng mở máy, chuông điện thoại lập tức vang lên. Vừa nhìn thấy điện báo là dãy số của quản lý công ty, tâm trạng bỗng trở nên bất an, linh cảm sẽ có chuyện chẳng lành.

“Xin chào, tôi là Dịch Quân Ngạn.”

“Sao giờ cậu mới mở máy? Người đại diện bằng mọi giá phải mở máy hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, không biết sao?” Ngay lập tức từ đầu dây bên kia truyền qua giọng nói gay gắt của quản lý.

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi.”

Vừa mới lấy lại chút bình tĩnh, quản lý đã bỗng chốc trầm giọng mà nói rằng: “Quân Ngạn, có công việc mới đang tìm cậu, cậu tới ngay một chuyến.”

“Thế nhưng… Tôi còn Đằng Tự tiên…”

“Chuyện đó tới đây sẽ giải quyết!” Quản lý lại bắt đầu bực dọc, “Nói tóm lại, cậu cứ tới đây ngay đi!” Sau đó y cúp máy.

Dịch Quân Ngạn mịt mờ nhìn màn hình di động trong giây lát, một lần nữa xác nhận nơi bãi đỗ không có xe của Đằng Tự, thế rồi mới quay người rời đi.

Xa xa nơi trên kia, có một bóng dáng cao lớn đang lẳng lặng ngắm nhìn dáng người nhỏ bé ấy thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt. Trong lòng bỗng xộc tới thứ xúc cảm cô đơn trống rỗng, nhưng ngay lập tức bị một tràng chuông điện thoại gọi tới làm phiền.

“Xin Chào, Đằng Tự nghe.”

“Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu thực sự muốn sa thải Dịch Quân Ngạn?” Quản lý trẻ tuổi với khẩu khí già dặn thực khiến người ta chán ghét.

“Nếu cậu luyến tiếc thì cứ giữ cậu ta lại làm người đại diện là được rồi.”

“Cái rắm! Cậu đúng là loại xấu xa đáng ghét, cậu có biết tôi phải mất bao lâu để lựa chọn một người khiến cậu hài lòng không? Tôi chẳng hiểu cậu nghĩ gì mà cứ bắt nạt cậu ấy? Cũng chỉ vì cậu ấy không cẩn thận bị cảm chưa nói với cậu, mà cậu tuyệt tình sa thải? Hừ!”

Quản lý xả một bụng bực tức lên đầu hắn, khẩu khí không chút nể nang. Y với Đằng Tự vốn cũng là chỗ thân quen, khi còn đang làm diễn viên đã kết giao huynh đệ, khi ấy cũng chính Quỷ Túc Thuần đã ủng hộ hắn hết mực khi Đằng Tự quyết tâm dấn thân vào giới thanh ưu. Sở dĩ giờ dám nói chuyện với hắn bằng giọng điệu như vậy, chắc chỉ có một người.

“Nếu Thuần tiên sinh đây thế năng tuệ nhãn thức anh tài, vậy mong hãy nhớ cho tôi một điều: Tôi đây sẽ không kể tội của người đó, sẽ phiền cho công việc của cậu ta sau này. Tóm lại là không thể tiếp tục thuê Dịch Quân Ngạn.”

“Không kể tội, lo sợ cho công việc tương lai? Hừ! Cả thiên hạ này Dịch Quân Ngạn chỉ có một! Rồi cậu nên tự lo liệu đi, giờ đương lúc phát triển rầm rộ, bận bù đầu bù cổ, làm sao có thời giờ lựa người cho cậu?”

“…Vậy bình thường chút cũng được.”

Đầu dây bên kia bỗng trầm mặc, sau cuối lại phát ra thứ thanh âm đặc biệt nghiêm túc: “Không suy nghĩ thêm?”

“Không hề.”

“Không còn một con đường sống?”

“Không còn.”

Hai người trò chuyện mà cứ như đang thu xếp cho một lão bà làm thủ tục ly hôn, thế nhưng Đằng Tự lại chẳng cười sao cho nổi, trong lòng hắn vẫn buồn buồn, không biết phải phát tiết ra sao.

Quỷ Túc Thuần thở dài một hơi, tiếp: “Vậy được rồi. Tôi sẽ mau chóng tìm cho cậu một người.”

“A… Chờ chút.” Đằng Tự chợt nhớ tới một việc, vội vàng kêu lên.

“Còn có chuyện gì nữa?”

“Nhớ tìm cho tôi một người… thẳng.” Hắn nói.

“… Đã rõ.”

Manh nha, dường như bản thân cũng mờ mịt về sự chân thực của sự vụ lần này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.