Cuộc chiến tranh sau đó tôi không muốn
nói nhiều, từ khi đại quân Chu quốc đến đây Nam Cung Vân cũng không tham gia cùng, cho nên người chúng tôi tổn thất không nhiều lắm. Dù sao Chu
quốc đã sớm chuẩn bị, hơn nữa hiện giờ Chu Võ đế cũng khổng phải tên hôn quân gì, cho nên Thánh Đức hoàng đế muốn nhất thống giang sơn, chỉ e là lúc ông ta còn sống cũng không thể đạt được.
Chiến tranh được một tháng là chấm dứt,
tôi thật không ngờ lại nhanh như vậy, thì ra là Thánh Đức hoàng đế đột
nhên quy thiên, cho nên Thái tử Hàn Chiêu vội về trở về để kế vị, chiến
tranh liền chấm dứt như vậy.
Tôi vẫn tránh không gặp Hàn Chiêu, loại
người này tốt nhất là đừng chọc vào, sau này nghe nói anh ta rất nhanh
chóng lập hậu, là con gái của Tả tướng quân mà không phải là quận chúa
ngang ngược, tôi vẫn nghĩ là Hàn Chiêu thích quận chúa ngang ngược đó,
giờ tôi mới hiểu, là tôi nhầm rồi.
Thì ra Hàn Chiêu thích hợp làm thái tử, làm hoàng đế hơn Hàn Kinh, bởi vì anh ta có thể làm cho mình vô tình.
Chu Dịch Phàm cũng không gây khó dễ cho
tôi và Nam Cung Vân, anh ta nhanh chóng trở về kinh thành, nghe nói vị
Tiêu Phi kia đã sinh cho anh ta một đứa con, đây là đứa con đầu tiên của anh ta, tôi thấy vui thay cho anh ta, tôi nhớ có người từng nói một
câu: “Thà rằng nắm tay người trước mắt, còn hơn tìm kiếm những điều xa
vời”
Tôi từng muốn hỏi Chu Dịch Phàm về chuyện Trúc Thanh, giữa họ và Hàn Kinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng rồi lại
không dám, tôi sợ, tôi sợ hỏi được ra kết quả mà tôi không mong muốn,
cũng sợ nếu biết được sự thật, trái lại tốt nhất không nên gặp, làm
người, đôi khi cứ giả vờ ngốc là tốt hơn, cho dù chỉ là giả vờ ngốc
thôi.
Không cần phải tiếp tục trốn tránh Hàn
Kinh và Dịch Phàm, tôi và Nam Cung Vân cuối cùng cũng có thế quang minh
chính đại mà sống. Từ ngày uống máu của Mai Tốn Tuyết,cơ thể của tôi quả nhiên khôi phục lại dần dần, không tới một tháng, tôi đã trở lại là
Trương Tĩnh Chi.
Một ngày, Nam Cung Vân ôm tôi từ đằng sau, đột nhiên nói: “Ta rất sợ, Tĩnh Chi.”
Tôi kỳ lạ, bởi tôi không biết Nam Cung Vân còn có thể sợ cái gì.
“Ta sợ ta sẽ từ từ già đi, còn muội vẫn trẻ trung như này, ta thậm chí ích kỷ muốn muội già dần đi cùng ta.” Nam Cung Vân nói.
Cơ thể của tôi từ khi vào thế giới này
không hề thay đổi vẫn là hình dáng của tuổi hai mươi, tuy rằng hiện giờ
tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, nói thật, tôi có chút sợ hãi, tôi sợ nhìn
thấy Nam Cung Vân từ từ già đi, còn tôi là trở thành bất tử.
Sau đó lại có tin tức của Đường Huyên, Vô thượng tán nhân cô ấy đã tìm được. Đường Huyện sai người mang tin tức
đến cho tôi, cô ấy đã tới Bình Huyền rồi, cũng chính là tiểu thành nơi
lần đầu tiên chúng tôi đến thời đại này, cô ấy muốn gặp tôi trước khi đi , vì thế chúng tôi một nhà ba người đi gặp cô ấy.
“Tĩnh Chi, cậu thật sự quyết định ở lại đây sao?” Đường Huyên lại hỏi tôi.
Tôi ngắm nhìn Việt nhi đang chơi đùa cùng Nam Cung Vân, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, tôi muốn trở về cũng không được.”
Đường Huyền nhìn tôi, ánh mắt lại di
chuyển tới người thân của tôi: “Tôi thật hâm mộ cậu, Tĩnh Chi ạ, cậu có
thể tìm được người yêu cậu thật lòng ở thế giới này.”
Tôi mỉm cười, “Chẳng phải cậu cũng có sao?”
Thiệu Dương vẫn đứng bên cạnh Đường Huyên, cho dù biết cô ấy muốn trở về thời đại của mình.
‘Tôi sợ, cậu biết không, Tĩnh Chi, tôi
không thể giống cậu luôn tin tưởng vào tình yêu.” Đường Huyên nói nhỏ,
“Tôi chỉ có thể tin vào chính mình, tôi không thể dựa vào tình yêu của
anh ấy để ở lại nơi này, nếu một ngày nào đó anh ấy không yêu tôi nữa,
tôi còn có gì?”
Tôi không trả lời, đối với tình yêu, ai
cũng không thể đảm bảo, ngay cả tôi cũng vậy, cũng không thể đảm bảo Nam Cung Vân sẽ yêu tôi cả đời.
Đường Huyên vẫn quyết tâm trở về, Vô
thượng tán nhân cũng đồng ý giúp cô ấy trở về, lần đầu tiên tôi thấy cô
ấy nhắc đến tên người nửa tiên này, nói thật, tôi đối với ông ta chẳng
có tình cảm chút nào.
“…Nếu ngươi trở về, trí nhớ của cậu có
thể bị ảnh hưởng, ngươi thật sự có thể bỏ lại hết thảy nơi này được
không?” Ông ta hỏi Đường Huyên, Đường Huyên im lặng một lúc rồi đáp:
“Tôi có thể.”
‘Ta không thể gọi ngươi trở lại được, nếu ngươi hối hận cũng không còn cách nào nữa đâu, ngươi biết không?”
“Tôi biết.”
Tôi như nhìn thấy thân hình của Thiệu
Dương lay động, dù sao anh ta cũng không giữ lại được cô ấy, mặc dù anh
ta yêu Đường Huyên, không để ý tới dung mạo của cô ấy, chỉ yêu cô ấy mà
thôi.
“…Ta cũng không thể đảm bảo sẽ đưa ngươi
trở về chính xác không gian và thời gian, có lẽ khi ngươi trở về phát
hiện không đúng thời đại của ngươi, ngươi vẫn quyết tâm mạo hiểm không?”
Cả người Thiệu Dương thẳng tắp, tôi có thể nhìn thấy tay anh ta nắm chặt lại thành nắm đấm. :Tôi không sợ” Đường Huyên đáp.
Nam Cung Vân ôm chặt tôi, giống như người phải rời khỏi thời đại này không phải là Đường Huyên mà là tôi.
Khi vị bán tiên kia bắt đầu thực hiện,
chúng tôi yên lặng nhìn Đường Huyên, cô ấy nhắm mắt lại ngồi yên, nhưng
trong mắt lại trào ra nước mắt, chảy xuống gò má.
Sau một lúc, không thấy Đường Huyên có biến đổi gì, mọi người đang sửng sốt, đột nhiên nghe tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Ngọc.
Cơ thể của tôi đột nhiên tỏa hào quang chói mắt, rồi từ từ biến mất…
“Tĩnh Chi…” Nam Cung Vân điên cuồng gào thét, muốn ôm tôi thật chặt nhưng lại ôm vào khoảng không.
Tôi hoảng sợ không có phản ứng gì, mắt mở to chỉ nhìn thấy Nam Cung Vân đang điên cuồng, còn tiếng khóc của Việt nhi…
Tôi đã từng hỏi Nam Cung Vân, tôi là một cô gái rất bình thường, rốt cuộc vì sao anh lại yêu tôi?
Nam Cung Vân chỉ cười không trả lời.
Thật ra khi tôi hỏi anh, tôi rất muốn
nghe anh nói rằng vì anh thấy tôi và anh khác biệt, có khí chất, hoặc có thể anh nói là thấy tôi rất xinh đẹp chẳng hạn.
Tôi thừa nhận là tôi có chút hư vinh.
Có thể do tôi hỏi nhiều quá làm anh phải
trả lời, anh nói cho tôi biết anh nhớ rõ trong đêm tuyết, câu hát của
tôi “ai sẽ cùng tôi cùng sinh cùng tử” đã làm cho anh động tâm, rồi sau
đó hình dáng của tôi kéo anh ở trong đống tuyết đã làm anh động tình…
Thì ra, động tâm và động tình rất đơn giản như vậy!
Yêu một người chỉ cần trong nháy mắt, quên một người lại cần cả cuộc đời.
Tôi nghĩ tất cả mọi cái đều đã chấm dứt, nhưng lại không biết chính là sự bắt đầu.
…
Cảm giác được ánh nắng chiếu rọi vào mắt, tôi mở to mắt ra, một khoảng trời màu trắng ngay trước mắt.
Trời màu xanh trong, cỏ màu xanh biếc, bốn phía tràn ngập hương vị của màu cỏ xanh, gió từ từ thổi thới, làn sóng cỏ nhấp nhô.
Đầu tôi choáng váng, nhưng lại không muốn suy nghĩ, không muốn đứng lên, cũng không muốn cố gắng nhớ về bất cứ gì cả.
Giữa lúc mơ màng, tiếng vó ngựa vang đến, tôi ngồi dậy, đưa mắt hướng về nơi có tiếng động truyền đến, một người
một ngựa đến gần, quần áo tung bay, roi ngựa thỉnh thoảng vung lên, giục ngựa chạy như bay…
…Người đó ngồi trên lưng ngựa, thấy tôi
ngây ra ngồi dưới đất, liền xem xét, rồi dùng roi ngựa chỉ vào tôi hỏi:
“Ngươi là một nữ tử, ngồi ở nơi hoang dã này làm gì?”
Tôi ngẩn ra nhìn anh ta, người này nhìn
rất quen, tuy rằng gương mắt rất trẻ tuổi, có chút cuồng ngạo, tuy người này …nhưng sao tôi lại thấy anh ta quen quen nhỉ?
Anh ta thấy tôi ngẩn ra nhìn mình, không
trả lời, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu, vung roi ngựa lên vụt
thẳng vào tôi, tôi vội nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió vun
vút, mở mắt ra đã thấy mình ngồi trong lòng anh ta.
Trong đầu tôi liền nảy ra một ý, tôi
chẳng cân nhắc gì lập tức xé vạt áo trước ngực anh ta, một vết bớt màu
đỏ hiện ngay ra ở trước mắt.
Anh ta sững sờ…
Tôi thì ngây ra…
“Trúc Thanh… Trúc Thanh… Chẳng lẽ tôi thật sự là Trúc Thanh…”