Tiếng người đuổi theo càng lúc càng nhỏ
dần, như vậy con tuấn mã của Nam Cung Vân là loại ngựa cực kỳ tốt, tôi
yếu ớt ngồi trước Nam Cung Vân, chuyện xảy ra tối nay dường như đã làm
tinh thần và thể lực cả đời của tôi kiệt quệ, trong lòng không còn thấy
đau đớn, không sợ hãi, không có cảm giác gì cả, bản thân mình không ngờ
lại thoát đi như thế.
Lửa nhiệt trong người đã không còn phát
tác nữa, dược tính đã qua, mí mắt tôi càng lúc càng nặng, không lo lắng
Nam Cung Vân sẽ đem mình đi đâu, có giết mình không, tôi liền mê man
ngủ.
Một giấc mơ thật dài, trong mơ không có
Dịch Phàm, không có Trầm Triệu Thiên, chỉ có cha và mẹ, tôi lại được
sống trong thế giới hiện đại của mình, ngày ngày đến trường học, tan học về nhà, tinh thần luôn thoải mái vui vẻ, ngay cả lúc phải đi thi cũng
làm cho tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đầu óc còn đang vô cùng nặng trĩu, tôi mơ màng cảm thấy có người ôm mình, cho tôi uống nước, là mẹ phải không?
Nhưng sao mẹ lại không nói chuyện với tôi? Mẹ không nghe thấy tôi gọi mẹ sao? Vì sao chỉ ôm tôi thôi? Còn nữa, chiếc giường này cũng được mà,
sao lại đổi gường cho tôi chứ?
Tôi mê man như vậy trong suốt hai ngày,
sau này Nam Cung Vân nói lại tôi mới biết, sở dĩ anh không bỏ mặc tôi,
bởi vì lúc hôn mê tôi luôn gọi mẹ, làm cho anh nhớ tới mẹ mình, thì ra
nham thạch cũng có tình cảm.
Khi tôi tỉnh lại đã là ba ngày sau, mở
mắt ra, ánh sáng tràn ngập làm tôi mất một lúc mới kịp thích ứng, nhưng
tôi ngồi dậy ngay lập tức, Nam Cung Vân đang ngồi sau dùng tay bế tôi,
lưng vẫn thẳng tắp, thấy tôi tỉnh lại, ánh mắt Nam Cung Vân ánh lên vẻ
khác lạ.
Tôi cười gượng, thì ra tôi vẫn còn ở thế
giới này, trong lòng buồn bực vì sao Nam Cung Vân không bỏ mặc tôi lại,
Dịch Phàm và Trầm Triệu Thiên không đuổi theo chúng tôi sao?
“Anh còn đang suy nghĩ xem xử lý tôi thế nào đúng không?” Tôi gượng gạo hỏi.
Nam Cung Vân liếc nhìn tôi một cái, không trả lời. Hừ, đàn ông nơi này người nào cũng ra vẻ lạnh lùng giống nhau
cả sao? Nam Cung Vân im lặng một lúc, đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Vì sao
lại muốn đi theo ta? Cô nương biết ta là người như nào sao?”
Tôi cười khẽ, tên này thật buồn cười, anh ta cho rằng tôi không nhận ra anh ta sao? Cho nên anh ta rất tò mò vì
sao tôi lại lựa chọn muốn đi theo anh ta rồi, tôi phải trả lời anh ta
thế nào đây? Nói cho anh ta biết thực ra tôi là “sủng vật” của Vương
gia, sau khi chán cuộc sống đó rồi liền bỏ trốn, hay nói là Vương gia
không yêu mình, nên mới mình mang đầy thương tích bỏ trốn khỏi nơi đó,
hay là nói cho anh ta biết là thực ra tôi không phải là người ở thời đại này, cho nên đi theo ai, đi đến đâu cũng chẳng làm sao cả? Mấy đáp án
nghĩ ra nhưng không có đáp án nào ổn cả.
Nam Cung Vân thấy tôi cười mà không trả
lời, liền tức giận, sắc mặt đen lại, thừa dịp anh ta chưa phát hỏa, tôi
vội nói: “Tôi biết anh là thích khách, nhưng thế thì sao nào? Dù sao
người anh đi ám sát cũng không phải là tôi, cho dù anh có muốn giết tôi, thế thì sao nào? Tôi đi theo anh không phải là càng có lợi cho anh hay
sao? Cần gì phải hỏi tôi lý do này nọ chứ?”
Nam Cung Vân không ngờ tôi lại trả lời như vậy, hơi giật mình một chút. Hai người cùng im lặng.
‘Vì sao anh lại muốn ám sát Vương gia?”
Tôi hỏi, phá vỡ sự yên tĩnh. Thường là với thích khách đi ám sát người
khác, đơn giản chỉ có hai lý do, một là vì tiền, hai là vì báo thù, như
vậy thì Nam Cung Vân thuộc loại nào? Tôi rất hiếu kỳ.
“Làm người nên biết càng ít càng tốt.” Nam Cung Vân lạnh lùng trả lời.
Nhìn vẻ lạnh lùng của Nam Cung Vân, tôi
tức giận, định lên tiếng trách móc vài câu nhưng dù sao anh ta cũng đã
cứu mình, lửa giận liền dịu xuống, nhẹ nhàng nói: “nếu vì tiền, tôi
không có tiền đâu. Nếu vì báo thù, tôi nghĩ anh nên buông tay là tốt
nhất.”
Sắc mặt Nam Cung Vân choáng váng, ánh mắt toát lên sự đề phòng. Anh ta đang nghi ngờ tôi là thuyết khách, thật ra những lời tôi nói không hề vì Dịch Phàm chút nào, mà là muốn tốt cho
anh ta, dù sao Dịch Phàm cũng là Vương gia, không nói đến võ công Dịch
Phàm cao cường đến thế nào, những thị vệ bên người Dịch Phàm cũng không
hề ít, hơn nữa lại có một người là Trầm Triệu Thiên, chỉ bằng một mình
anh ta mà muốn đối phó với Dịch Phàm hay sao? Nhìn ánh mắt đề phòng của
Nam Cung Vân, tôi cười nhạt, nói: “Tôi không phải thuyết khách của Chu
Dịch Phàm, tôi chỉ nghĩ cho anh thôi. Nếu anh vì tiền, cho dù anh có
giết Dịch Phàm, anh có thể an toàn trở về không? Đến lúc đó sẽ không đếm được bao nhiêu thị vệ sẽ tìm tới anh để tính sổ, cho dù lấy được nhiều
vàng bạc thì sao chứ, anh còn không có thời gian để đi hưởng thụ? Nếu
anh giết Dịch Phàm là để trả thù, lại càng không nên, tôi nghĩ người
thân của anh cũng không muốn nhìn thấy anh vì họ mà đi báo thù, bọn họ
chỉ hy vọng thấy anh có một cuộc sống vui vẻ thoải mái.”
Sắc mặt Nam Cung Vân tím đen lại, đôi
lông mày như dựng đứng lên, hai tay nắm chặt bả vai tôi, gằn giọng nói:
“Cô nương không phải người thân của ta, làm sao biết được họ nghĩ gì?
Dùng tính mạng của ta để đổi mười ba linh hồn cả nhà ta được yên nghỉ,
cô nương còn lời nào để nói nữa không?”
Tôi nghẹn lời, tôi không ngờ có nhiều
tính mạng người nhà anh ta như vậy, tuy tôi không được nhìn thấy cha mẹ
mình nữa, nhưng tôi biết ở thời đại khác họ đang sống rất khỏe mạnh,
khác hẳn so với Nam Cung Vân. Nếu đổi tôi là anh ta, tôi còn có thể nhẹ
nhàng nói cái gì mà không cần báo thù như vậy không.
Tôi không biết nên an ủi Nam Cung Vân như nào, mà cho dù tôi có muốn cũng chưa chắc đã lọt tai anh ta. Hai người
không ai nhắc lại chuyện vừa rồi nữa, yên lặng ngồi trên lưng ngựa, Nam
Cung Vân lấy trong túi đồ ra một bộ quần áo cho tôi mặc, tuy hơi rộng
một chút nhưng so với khoác chiếc chăn vào người còn tốt hơn nhiều.
Nam Cung Vân không giết tôi, cũng không
bỏ tôi lại, anh ta không nói cho tôi biết lý do, tôi cũng không muốn hỏi vì sao anh ta lại đưa tôi cùng nhau chạy trốn, tôi biết Dịch Phàm và
Trầm Triệu Thiên vẫn tiếp tục truy đuổi chúng tôi, may mắn con ngựa của
Nam Cung Vân là loại ngựa thần tuấn, vài lần đều trốn thoát được sự truy đuổi của bọn họ, hầu như chúng tôi không hề nghỉ ngơi, phần lớn ban
ngày thì trốn, ban đêm mới đi, lúc thì đi theo hướng đông, khi thì chạy
theo hướng tây, nhưng có một phương hướng không hề đổi, tức là sau đó
vẫn đi theo hướng bắc.
Càng đi về phía Bắc thời tiết càng rét
buốt, Nam Cụng Vân có chân khí hộ thân, mặc dù chỉ có một chiếc áo khoác nhưng anh ta không có cảm giác gì, ngược lại tôi đã lạnh đến không thể
chịu nổi.
Từ ngày hôm đó tôi ngồi đằng sau Nam Cung Vân, từ hôm tôi tỉnh lại anh ta không cho tôi ngồi đằng trước nữa, tôi
vòng tay ôm Nam Cung Vân, trên người anh ta tỏa ra hơi ấm làm tôi không
kìm nén được áp sát mình vào anh ta, đến lúc này rồi, những gì gọi là
thẹn thùng xấu hổ của một cô gái tôi đều dẹp sang hết một bên, tôi biết
làm như vậy là không nên nhưng ngay lúc này thì tính mạng mình là quan
trọng hơn cả, tôi chẳng có thời gian nghĩ được nhiều nữa.
Nam Cung Vân thấy tôi ôm càng lúc càng chặt, tức giận nói: “Cô nương có thể đừng ôm chặt như thế có được không?”
“Không được.” Tôi run rẩy trả lời, môi đã lạnh cứng cả vào, tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì một lúc nữa thôi ngay cả nói tôi cũng không nói được nữa rồi.
Nam Cung Vân nghe vậy liền quay lại cau
mày nhìn tôi, lông mày nhíu lại. Tôi yếu ớt cười với anh ta, run run
nói: “Tôi thật sự rất lạnh, tay chân của tôi đã lạnh cóng hết rồi, nếu
anh muốn gỡ tay tôi ra thì mời anh, hiện giờ tôi không thể điều khiển
được nó nữa rồi.”
Nam Cung Vân sửng sốt, liền để ý tới sắc
mặt và giọng nói của tôi khác thường, anh ta nhíu mày, nghiến răng một
cái rồi kéo tôi ra ngồi phía trước, tay ôm lấy tôi.
Ai nói người đàn ông này có trái tim bằng đá? Coi như anh ta cũng không hẳn là người xấu. Anh ta cũng không nhẫn
tâm để tôi chết cóng ở đằng sau, vừa tiếp xúc với sự ấm áp trên người
anh ta, tôi nhẹ nhàng hít thở, dịch người áp sát vào lòng anh ta, ôm
chặt lấy anh ta, có chết cũng không bỏ tay ra.
“Hiện giờ tay của cô nương vẫn còn không
nghe theo sự điều khiển của cô nương hay sao?” Thấy tôi cuộn tròn trong
lòng mình, còn ôm chặt lấy mình, Nam Cung Vân có vẻ cam chịu.
Tôi gật đầu, làm như vậy là hơi xấu tính, nhưng mặt mũi quan trọng lắm sao? Ít nhất hiện giờ nhờ có nhiệt độ trên người anh ta là quan trọng nhất.
“Trừ phi anh mua áo bông cho tôi, nếu không có đánh chết tôi cũng không buông tay.”