Mùa đông chậm rãi trôi qua, thời tiết mỗi ngày càng lúc càng ấm áp, động vật trong núi cũng dần nhiều lên, cây
cối cũng bắt đầu đầm chồi nảy lộc, dòng suối nhỏ trong rừng cũng đã đã
tan tuyết, ngày đêm chảy róc rách, cuối cùng mùa xuân lần đầu tiên tôi
đến thế giới này đã tới.
Tôi và Nam Cung Vân sống trong tiểu viện
vô cùng tiêu dao tự tại, không có áp lực, không cần phải đi học, cũng
không cần phải đi thi, khi kiểm tra cũng không cần phải chứng minh tư
cách, tuy không có điện thì hơi không quen nhưng cũng may tôi đến thế
giới này cũng khá lâu, nên sớm cũng hình thành thói quen. Tôi thực sự
cũng không phải nữ cường nhân gì, nhưng bởi vì tôi nhận ra được làm vợ
Nam Cung Vân là thành công lớn nhất trong đời tôi, cho nên đối diện với
cuộc sống mỗi ngày đơn điệu như vậy cũng không thấy nhàm chán.
Buổi sáng, Nam Cung Vân ra ngoài luyện
kiếm, tôi thì từ trước tới nay đã không có hứng thú với võ công rồi,
ngoại trừ một lần Trầm Triệu Thiên dạy tôi bộ kiếm pháp đó thì tôi không học thêm gì nữa, cho nên tôi không cần phải dậy sớm để cùng Nam Cung
Vân luyện kiếm.
Đang nằm trong chăn ấm áp mơ màng ngủ,
tôi cảm nhận được hơi lạnh tràn vào, không nghĩ cũng biết là anh chàng
Nam Cung Vân rồi, cứ mỗi buổi sáng đều dùng thủ đoạn này trêu trọc tôi,
mang theo hơi lạnh từ bên ngoài vào rồi cứ thế mà hôn tôi, tôi mơ màng
đẩy đầu anh ra, miệng rên rỉ: “Please, đổi thủ đoạn khác đi, không có gì đổi mới hay sao?”
Nam Cung Vân cười khẽ, hất chăn ra, tôi
lại kéo chăn chùm kín mít, cuộn tròn lại, sống chết cũng không chịu ra
khỏi chăn, tôi nhắm mắt lại kêu: “Em không dậy đâu, nhất định không dậy. Có chết cũng không dậy.”
Tôi cứ chơi trò xấu tính như vậy, Nam
Cung Vân cũng không gọi nữa mà đi múc nước tắm, nghe tiếng nước dội ào
ào, cơn buồn ngủ của tôi liền tan biến, tôi nhoài người ra xem Nam Cung
Vân đang chà lưng, dáng người thật hết biết nói, lưng thẳng tắp vô cùng
khêu gợi, hai chân thon dài, tuy buổi tối nào cũng nhìn thấy Nam Cung
Vân trần truồng, nhưng cảm giác nhìn thấy vào ban ngày khác hẳn với việc nhìn thấy vào buổi tối, hơn nữa lại là cảm giác rình mỹ nam tắm nữa,
tôi bị kích thích đến nuốt nước bọt ừng ực, chỉ còn thiếu mỗi nước là
lao thẳng ra thôi.
Nam Cung Vân hình như nghe thấy tiếng tôi nước nuốt bọt ừng ực, liền quay lại nhìn tôi, vẻ mặt vô cùng đắc ý, làm tôi nghi ngờ chắc hơn hai mươi năm trước đây anh cười quá ít, nên bây
giờ phải cười bổ sung.
Thấy Nam Cung Vân quay đầu lại, tôi vội
tạo dáng vẻ quyến rũ, hai mắt khép hờ – chủ yếu là vì chưa tỉnh ngủ hẳn
nên không mở ra được, lấy tay chống đầu, nằm nghiêng người trên giường,
tay kia thì kéo chăn xuống nửa người làm lộ ra bộ ngực căng tròn, sau đó hít thở thật mạnh, co chân hơi cao một chút làm cho đường cong cơ thể
càng lộ rõ, haizz, mỗi tội là cái chăn dày quá, dù tôi cố gắng đến mấy
thì cũng chẳng hở hang được là bao.
Thấy Nam Cung Vân chẳng có phản ứng gì,
tôi liền từ bỏ việc quyến rũ anh, thở phào một hơi, vừa rồi suýt nữa thì nghẹt thở, tôi hừ một tiếng, sau đó quay người lại tiếp tục giấc ngủ
đang dở dang, đột nhiên cảm nhận được hơi lạnh từ phía lưng, Nam Cung
Vân mình trần chui vào chăn, trên người vẫn còn ẩm ướt, anh không ngừng
kích thích tôi, còn tôi thì cố trốn vào tận góc nhưng cuối cùng vẫn
không thoát khỏi “ma trảo” của Nam Cung Vân…
Cho đến lúc tôi thoát khỏi “ma trảo” của
Nam Cung Vân thì bụng đã đói meo, tôi đứng lên tìm quần áo đáng thương
của mình, Nam Cung Vân ôm choàng lấy thắt lưng tôi.
“Đại ca, anhh buông tay ra đi, anh định để vợ anh chết đói sao!”
Nam Cung Vân mỉm cười nói khàn khàn vào tai tôi: ‘”Sao vậy, ăn như thế vẫn còn chưa no sao?”
Tôi rùng mình, trời ạ, đây có phải là
thích khách thuần khiết trước không? Một Nam Cung Vân khi nói câu “ta
thích muội” mặt đỏ tía tai đây sao? Ông trời ơi, có phải là lỗi của tôi
không? Là tôi làm hư anh sao?
Tôi làm ra vẻ nhìn Nam Cung Vân như quái
vật, hỏi: “Nam Cung Vân, ai là Nam Cung Vân vậy? Nam Cung Vân lạnh lùng
của em đâu rồi? Người đang trên giường với người lúc không ở trên giường sao khác nhau vậy? Anh thật là quá quyến rũ mà!”
“Quyến rũ?” Nam Cung Vân híp mắt, mặt sát vào tôi, tôi cuống quýt lui về sau giữ khoảng cách an toàn, nói: “Đại
ca, anh không ở trên giường thì là đầu gỗ, ở trên giường thì…”
“Thì sao?” Nam Cung Vân tò mò, giữ cánh tay tôi lại.
“Thì là…là… anh còn không biết sao?” Tôi
tỉnh bơ mặt rồi mặc quần áo vào, ‘Lúc anh ở trên giường giống như…”, sau đó dừng lại một chút rồi lui ra sau một quãng, gian trá cười nhìn Nam
Cung Vân, “giống đãng phu!”
Nam Cung Vân chậm rãi mở to mắt, sau đó…
Không cho anh cơ hội, cô nãi nãi tôi liền bỏ chạy ra ngoài, ăn uống là quan trọng nhất, tôi không chán tiếp tục
cùng Nam Cung Vân trên giường, nhưng không thể để mình đói bụng được!
Bận rộn ở nhà bếp cũng là một niềm vui.
Không ngờ tôi cũng có thể nấu cơm được,
hàng ngày Nam Cung Vân mua thức ăn từ dưới chân núi về, tôi thì làm các
món cho Nam Cung Vân thưởng thức, cân nặng của Nam Cung Vân tăng lên vù
vù, Nam Cung Vân cũng biết thế nên ban ngày thường chăm chỉ luyện kiếm,
buổi tối tinh thần phấn chấn gây sức ép cho tôi, làm hại tôi cứ đến tối
nhìn thấy ánh mắt của Nam Cung Vân là run rẩy cả người, ánh mắt kia
không phải là người mà, rõ ràng là ánh mắt của sói, màu xanh biếc.
Chắc người nào đó bị kìm nén dục vọng lâu quá hay sao? Sau này tôi mới biết vấn đề là từ chỗ tôi, ai bảo tôi lúc
nào cũng để cho anh “ăn no” đến như vậy chứ!. Thực sự là “ăn” quá no mà!
Tóm lại cuộc sống gia đình của tôi vô cùng ngọt ngào hạnh phúc.
Nam Cung Vân đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, hai tay ôm lấy bụng tôi, “Tĩnh Chi, hát một bài đi.”
“Hả?” Tôi quay lại, “Đại gia, ngài nghe hát xong không có thưởng gì, không thấy ngại hay sao?”
Nam Cung Vân bật cười, tôi nghi ngờ có
phải trước đây tôi bị Nam Cung Vân lừa hay không, tôi nhìn trên, nhìn
dưới, nhìn kỹ để xem đây có phải là Nam Cung Vân này có giống với Nam
Cung Vân lúc đầu tôi quen hay không! Nam Cung Vân trước đây không có nụ
cười xấu xa như vậy! Tôi hơi sợ rồi đây!
Không biết anh lại muốn cái gì, bỏ đi,
tốt hơn hết là ít đắc tội với anh, nếu không thì đến tối người bị thiệt
hại chính là tôi mà thôi.
“Không biết đại gia muốn nghe ca khúc gì?”
Tay vẫn không dừng lại, tôi vẫn đang nghĩ xem bữa trưa nay sẽ làm bánh gì ăn, dù sao trên núi thịt cũng không
phải mua, có Nam Cung Vân ở đây, phía sau nhà được dùng để chăn nuôi.
“Hát về quê hương của muội.” Nam Cung Vân cũng không bắt bẻ.
Thời gian gần đây tôi đã hát cho Nam Cung Vân khá nhiều bài hát, chủ yếu là những bài hát trữ tình, tốt xấu gì
thì trước kia tôi cũng từng được học qua âm luật, trong người cất giấu
không ít tài lẻ, tuy nhiên tôi lại nảy ra mốt ý xấu, định hát một bài
rock cho Nam Cung Vân nghe xem như thế nào? Không biết anh có chịu đựng
nổi không!
Thôi bỏ đi, tốt nhất là không nên hát, sẽ dọa Nam Cung Vân mất, tôi lại lắc lắc đầu.
Nam Cung Vân thấy tôi lắc đầu, đưa tay cù tôi, tôi chỉ còn cách cầu xin, anh chàng này hẹp hòi quá!
“Nam Cung vân, anh hát một bài cho em nghe đi!” Tôi cười gian xảo, tưởng tượng dáng vẻ Nam Cung Nân khi hát thì như nào.
…
Tình yêu càng đậm đà trong tiểu viện nhỏ
bé đó, ngoại trừ cảm giác thời tiết đang ấm dần lên thì cũng không có gì khác biệt, hôm đó Nam Cung Vân kéo tôi ra khỏi tiểu viện, tôi mới phát
hiện ra mùa xuân thực sự đã tới rồi, cây cối đã thay một màu xanh tươi,
trên sườn núi một dài cỏ màu xanh ngắt cùng những loài hoa dại nở rộ,
mùi hương gió mới thoang thoảng làm cho tâm trạng tôi vô cùng thoải mái
chỉ muốn hét thật to.
Nam Cung Vân thấy tôi rất vui vẻ, liền
cười vô cùng hài lòng, sau đó nói muốn dẫn tôi đến một nơi, tôi vô cùng
nóng lòng muốn đến ngay đó, Nam Cung Vân thì lại làm ra vẻ vô cùng bí
mật, nói là phải đến tối mới đi được.
Tôi bĩu môi, làm ra vẻ không thèm để ý
tới thái độ đắc ý thỏa mãn của Nam Cung vân, cố tình không hỏi gì nữa,
muốn đi hay không, cô nãi nãi tôi còn phải xem đã.
Nhưng đúng là vẫn quá tò mò, trong lòng
tự hỏi nơi Nam Cung Vân định đưa mình đến là chỗ nào, có gì mà bí mật
vậy? Chật vật chờ mãi mới đến tối, ăn cơm chiều xong, tôi sốt ruột thúc
giục Nam Cung Vân nhanh nhanh đưa tôi đi đến đó. Nam Cung Vân thì không
có vẻ gì là nóng vội cả, chậm rãi đi lấy đàn cầm, lấy kiếm rồi mới bước
ra cửa. Chưa có tới.
Nói đến đàn cầm thì không thể không nhắc
đến, sau này tôi mới phát hiện ra thêm con người Nam Cung Vân, anh, anh, anh còn biết đánh đàn chứ! Quá đả kích tôi mà! Bởi vì đó là điều tôi
không bao giờ ngờ tới, Nam Cung Vân là thích khách cơ mà! Nhưng đúng là
Nam Cung Vân biết đánh đàn, lại vô cùng chính xác! Sau đó tôi nghĩ, dù
gì thì người ta cũng xuất thân từ một quan lại thế gia, hơn nữa lúc gia
cảnh suy tàn thì Nam Cung Vân đã mười ba, mười bốn tuổi rồi, đương nhiên trong người phải hội tụ đủ mọi phẩm chất chứ, cho nên trong lòng tôi
liền cân bằng hơn.
Nam Cung Vân đưa tôi đến một ngọn núi,
ánh trăng sáng vô cùng nên đi lại cũng rất dễ dàng, hơn nữa đi dạo trong núi lại có xuân ý dạt dào thế này thật là thú vị, lên núi được một đoạn rồi, con đường nhỏ dần biến mất, tôi cảm giác như mình chưa từng đi đến chỗ này, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là Nam Cung Vân dẫn tôi
đi đâu chứ?
Lại đi một lúc lâu nữa, Nam Cung Vân dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại, ta dắt muội đi.”
“Không đâu.” Tôi lắc đầu, tôi vốn là
người trời sinh nhát gan, nhắm mắt lại rồi bước đi đối với tôi là việc
vô cùng khó khăn, bởi vì tôi luôn sợ sẽ vấp phải cái gì đó ở phía trước, biết đâu là tảng đá thì sao.
Nam Cung Vân thở dài ngao ngán rồi đặt
đàn cầm vào tay tôi. Haizz, anh chàng này thật vô cùng keo kiệt mà,
đường đường là một người đàn ông mà lại đưa đàn để tôi cầm, thật chẳng
ga lăng tí nào. Anh định làm gì? Không đợi tôi há miệng chỉ trích, Nam
Cung Vân đã đưa tay ôm lấy tôi, sau đó nói: “Giờ thì nhắm mắt được
chưa?”
Tôi phì cười, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đừng nói là nhắm mắt, bảo tôi ngủ tôi cũng không sợ.
Tôi nép vào ngực Nam Cung Vân, chỉ ngửi
được mùi hoa càng lúc càng nồng nàn, cứ như là đang bước vào một hoa
viên, vài lần tôi muốn mở mắt ra xem nhưng cố mà kiềm chế lại, mãi sau
mới nghe Nam Cung Vân thì thầm: “Mở mắt ra đi.”
Tôi mở mắt, không thể tin được cảnh vật ở trước mắt.
Trước mắt là một đồi dốc thoai thoải nở
đầy hoa là hoa, tôi cũng không biết là hoa gì, đủ mọi loại hoa, cao
thấp, từng khóm từng khóm hoa, khi gió thổi qua, hoa liền trở mình đong
đưa nhưng những ngọn sóng mang đến làn hương thơm ngọt ngào, tôi chưa
từng được nhìn thấy cảnh vật tuyệt đẹp đến như vậy, thật là một biển hoa đang nằm dưới ánh trăng dịu nhẹ, cảnh đẹp làm người ta mê say, cảnh đẹp làm con người ta quên hết mọi thế tục trên thế gian này.
Nam Cung Vân nhẹ nhàng buông tôi ra rồi
im lặng ngắm nhìn tôi, sau đó cầm tay tôi chậm rãi bước lên sườn núi,
mỗi bước đi của tôi đều vô cùng thận trọng, tôi sợ mình không cẩn thận
sẽ dẫm phải những bông hoa nhỏ bé đó.
Nam Cung Vân thấy dáng vẻ cẩn thận của
tôi liền cười cười, sau đó ngồi xuống, đặt đàn lên đầu gối, rồi ngẩng
lên hỏi tôi: “Ở chỗ này muội có thể hát được chưa?”
Tôi ngẩn ngơ gật đầu, trong núi rất yên
tĩnh, chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của Nam Cung Vân, tôi không dám nói to, sợ âm thanh giọng nói của mình sẽ âm vang trong đêm yên tĩnh này.
“Muội hát ta đánh đàn nhé?” Nam Cung Vân hỏi.
Tôi lại ngây ra gật đầu. Đây là nơi mà
lúc trước Nam Cung Vân nói trên núi cũng có nhiều cảnh đẹp sao? Tôi còn
nhớ lần đó tôi và Nam Cung Vân ngồi dưới cây băng mai, nghe Nam Cung Vân nói sẽ đưa tôi về nhà, anh nói, sau núi nhà anh cũng có rất nhiều cảnh
đẹp cùng rất nhiều loài hoa đẹp, nói tôi nhất định sẽ thích nơi đó.
Tôi nở nụ cười nhìn Nam Cung Vân, trong
lòng tràn ngập sự ngọt ngào, tôi nhắm lại để cảm nhận âm thanh của gió,
âm thanh của hạnh phúc.
Tiếng đàn của Nam Cung Vân vang lên bên tai, tôi nhẹ nhàng cất tiếng hát.
“Gió xuân tràn vào tim em, em nhớ anh!
Nỗi nhớ làm em trằn trọc. Vì sao anh không hiểu hoa rơi có tình, chỉ có
thể ngắm trăng ngoài cửa sổ.”
Nam Cung Vân mỉm cười nhìn tôi, hát theo:
“Ánh trăng cong vút như lông mày của em, nỗi nhớ em càng thêm tràn ngập.
Anh cũng biết nước chảy vô tình, hướng về em một bầu trời khuyết.”
Tôi không hề nghĩ tiếng hát của Nam Cung
Vân lại nghe êm tai đến như vậy, Nam Cung Vân, cảm giác này có tên gọi
là hạnh phúc sao? Từ khóe miệng, ánh mắt đều không giấu được nụ cười.
“Hôm nay đây hai trái tim yêu nhau cùng hạnh phúc sum vầy, kết thành đôi trong đêm hữu tình hoa thắm.
Anh yêu em duy nhất trên đời, hai chúng ta thành đôi uyên ương liền cánh”
…
Tôi và Nam Cung Vân si mê nhìn nhau, rất
lâu rất lâu cũng không ai nói gì, chỉ im lặng nhìn đối phương, trong ánh mắt đã nói lên tất cả, tất cả mọi yêu thương, tất cả mọi thề ước, vạn
vất thế giới đều biến mất, chỉ còn lại hai chúng tôi.
Hạnh phúc đơn giản là thế!
Cho đến khi vang lên tiếng vỗ tay, tôi và Nam Cung Vân mới giật mình bừng tỉnh, tôi hốt hoảng, đêm hôm khuya
khoắt, tại giữa rừng núi thâm sâu, sao lại còn có người khác?
Nam Cung Vân đứng thẳng lên, mặt biến sắc, tay đã đặt lên chuôi kiếm…