Hạng Tiếu Ảnh thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng mẫn tiệp, vừa nghe tiếng phu nhân hô hoán liền xoay người lại đánh bay đơn đao. Mã Lương mắng Phùng
Kinh:"Ngươi bỏ đại đao trên bàn cho chúng đoạt được làm khổ người ta."
Phùng Kinh thập phần chán ngán:"Ngươi có đao sao không qua đó đánh giúp?"
Mã Lương vỗ ngực nói:"Đại trượng phu dù không đương nổi nhưng lẽ nào lại
hèn nhát. Đánh thì đánh." Nói đoạn hắn vung đao chém ra.
Phùng
Kinh ngẩn ra rồi nói:"Ngươi có đao có thể đánh, ta không đao cũng có thể đánh, hai huynh đệ lẽ nào một đánh một nhìn?" Rồi hắn cũng huy quyền
đánh ra.
Lúc này hai bên đánh nhau kiếm ảnh tung hoành, bóng câu
rợp trời, hai người không biết làm cách nào nhúng tay vào. Lý Bố Y
khuyên:"Hai vị nghĩa dũng hơn người nhưng giúp bảo hộ cho hai đứa bé để
phụ mẫu chúng chuyên tâm chống địch càng tốt hơn."
Hạng Tiếu Ảnh
phải gạt thanh đao, tình hình liền xoay chuyển. Hoàng Cửu toàn lực phản
công, đông một câu, tây một câu đều ác độc mạnh mẽ, Hạng Tiếu Ảnh sử ra
ba kiếm liên tiếp, đến kiếm thứ hai thì đã bị chặn lại, phải ngạnh tiếp
với binh khí đối phương. Hoàng Cửu lực tay trầm mãnh làm cho cánh tay
Hạng Tiếu Ảnh tê rần.
Đánh thêm một lát, tiết tấu của Hạng Tiếu
Ảnh đã bị rối loạn, kiếm pháp không còn linh động như trước, cả thân
pháp cũng không còn nhẹ nhàng như cũ.
Hoàng Cửu nắm bắt thời cơ
toàn lực phản kích, một mặt dùng câu muốn móc gãy kiếm đối phương, một
mặt lại gầm thét liên tục trong khi kịch chiến nhằm làm rối loạn tinh
túy của tiết tấu kiếm pháp Hạng Tiếu Ảnh.
Hạng Tiếu Ảnh ngưng
thần ứng chiến, thanh âm hò hét không ngừng của Hoàng Cửu xác thật cũng
có phần làm y phân tâm, nhưng chủ yếu là Hạng Tiếu Ảnh lo lắng cho tình
huống của ái thê Như Tiểu Ý còn hơn của mình, cho nên công lực giảm hẳn, chẳng qua kiếm pháp của y càng sử về sau càng thêm xuất sắc, có thể
phát huy tất cả tinh hoa, giống như một tiếng sáo trong dàn hợp tấu âm
nhạc, tấu đến lâm ly có thể vong thần, tự thành thiên địa, không để ý
đến bên ngoài.
Hoàng Cửu câu pháp tuy lăng lệ nhưng chỉ giữ được bình thủ.
Kiếm pháp của Hạng phu nhân Như Tiểu Ý không giống như kiếm pháp của Cân Dân Sơn phái, chỉ thấy nàng phong tư tuyệt diệu giống như thiên nữ, trong
mười kiếm đã có tới bảy tám kiếm đánh ra từ lưng chừng không trung, còn
ba kiếm khác tư thế như hạc trong gió, như cò trắng bay bổng, như oanh
vàng lướt gió. Mỗi một kiếm đều như mưa rơi trên đỉnh núi, bất chợt rơi
xuống trần gian. Tần Thất chiến đấu cùng nàng hơn ba mươi hiệp biến
thành quỷ dạ xoa đầu tóc tán loạn.
Nguyên lai Tần Thất quần áo
đều bị kiếm đâm thủng, chỉ là thị kinh nghiệm đối địch cực kỳ phong phú, cơ biến vô cùng. Mỗi lần gặp hiểm chiêu đều kịp thời tránh né nhưng
trang sức, y phục không tránh khỏi rách nát.
Trạm Nhược Phi vỗ
tay kêu lớn:"Hay!" Tình cảm ái mộ trong lòng đều lộ ra vẻ mặt, chỉ nghe y nhịn không được nói:"Một bộ Thiên Nữ Kiếm Pháp thật hay, sư muội tiến
bộ rồi!"
Y hô hoán như vậy, Hạng Tiếu Ảnh bóng lưng chợt run lên
giống như bị đánh một đòn vào ngực. Hoàng Cửu thừa cơ xuất chiêu, "vù"
một tiếng cánh tay Hạng Tiếu Ảnh đã có một vết thương nhỏ máu.
Hạng phu nhân Như Tiểu Ý quan sát chung quanh, thấy trượng phu bị thương bất giác xuất thủ chậm lại. Tần Thất móc câu rung lên khóa chặt lấy trường
kiếm của nàng.
Nên biết móc câu là vũ khí loại nào, có thể nói là khắc tinh trong binh khí, cơ thể bị móc trúng tự nhiên da thịt bị khoét đi, còn nếu như binh khí bị móc phải có thể bị giật khỏi tay hoặc bẻ
gãy. Điều này Như Tiểu Ý tất nhiên là biết, một lòng cố gắng rút ra khỏi lưỡi câu nhưng ngân câu của Tần Thất đã móc vỡ một khoảng lớn trên
trường kiếm.
Tiểu Ý bất giác kêu lên, lui về sau mấy bước. Hạng
Tiếu Ảnh nghe thấy tiếng ái thê, trong lòng gấp rút, đùi trái lại bị câu trúng một nhát. Nhưng khi hai người dựa lưng vào nhau, sát na Hạng Tiếu Ảnh liền phấn chấn tinh thần vung kiếm phản công liên tục, bức Hoàng
Cửu phải tay chân luống cuống, tiếp tục tái diễn tình cảnh binh khí chạm nhau rất dễ nghe như tiếng nhạc lúc trước.
Tiểu Ý nghe thấy
tiếng binh khí chạm nhau như thế, trong lòng nhẹ nhõm liên tiếp xuất
kiếm. Chỉ thấy phu phụ Hạng Tiếu Ảnh lúc này cùng nhau tương hỗ, song
kiếm như rồng bay phượng múa, đắc tâm ứng thủ, còn Tần Thất, Hoàng Cửu
thì nhếch nhác vất vả vô cùng.
Hạng Tiếu Ảnh phu phụ hai người
phong thần tuấn lãng trong làn kiếm quang ảo diệu, trông thực xứng đôi
vừa lứa. Trạm Nhược Phi lúc này không vỗ tay cũng chẳng khen hay chỉ
than dài ba tiếng:"Thôi, thôi, thôi."
Phùng Kinh nhịn không được
mắng:"Ngươi kêu cái gì đó, làm cho vợ chồng Hạng đại hiệp phân tâm! Coi
chừng lão tử thu thập ngươi!" Mã Lương cũng không vừa mắt định mắng thêm mấy câu nhưng thấy Trạm Nhược Phi ngơ ngẩn nhìn bóng lưng chuyển động
êm đềm của vợ chồng Hạng Tiếu Ảnh, cả người cơ hồ mất hết sinh mệnh,
tròng mắt đầy tia máu, cả gương mặt cũng đỏ bừng.
Mã Lương thấy y thương tâm như thế cũng không nỡ mắng.
Mắt thấy vợ chồng Hạng Tiếu Ảnh chiếm được thượng phong, đột nhiên một một
cơn gió từ bên ngoài ập vào mang theo mấy giọt nước mưa, xen lẫn trong
tiếng gió còn có tiếng vó ngựa khe khẽ.
Hạng Tiếu Ảnh, Như Tiểu Ý, Hoàng Cửu, Tần Thất đều dừng tay.
Tiếng vó ngựa càng lúc càng lớn nhanh chóng lại gần. Trên mặt Hoàng Cửu, Tần Thất đều lộ nét cười quỷ dị.
Trạm Nhược Phi trầm giọng quát:"Còn chờ gì nữa? Nhanh giết chúng đi!"
Hạng Tiếu Ảnh, Như Tiểu Ý cùng quát lên, song kiếm vung lên. Hoàng Cửu, Tần
Thất gắng sức chống đỡ một lúc. Cơn gió xoáy đó đã vượt qua rừng cây,
cuốn lấy cát bụi từ trên cây quét thẳng vào trong miếu!
Nhất thời cát bụi tung bay, đất đá trên các cây cột cũ kỹ của cổ miếu rơi ào ào
xuống làm cho người ta không mở mắt nổi, khắp người dính đầy bụi bặm.
Hai đứa nhỏ đều nấp sau lưng Thái Bá, rúc vào lòng thầy bói.
Ngay lúc này, một kỵ sĩ lao vào theo cơn gió!
Thiết kỵ thần tuấn phóng thẳng vào trong miếu, chỉ thấy người ngồi trên ngựa
áo tơi tung bay giống như tấm lưới giăng ra, cản gió thổi vào người,
ngược lại giúp y tránh được cát bay vào mặt. Sát na mọi người thị tuyến
còn mơ hồ, người này thắt lưng khẽ rung phóng ra một đạo hồng quang.
Hồng quang này là một điểm ánh sáng đen kịt đồng thời chém tới Hạng Tiếu Ảnh và Tiểu Ý!
Lúc này gió lớn đập vào mặt không phải là sức
người có thể chống chọi, người kia quay lưng về hướng gió mà tiến vào tự nhiên đã chiếm hết địa lợi. Một chiêu đánh cả hai này thực sự chưa từng thấy trong mười một đại môn phái. Ngay lúc đó, một người bay lên,
"đinh" một tiếng, một thanh trúc mỏng manh yếu ớt va vào trên binh khí
đang lóe lên hồng ảnh bạch mang, một qua một lại giao thủ hết năm chiêu, hồng ảnh bạch mang thủy chung không thoát khỏi thanh trúc. "Hô" một
tiếng, người sử trúc can lộn ngược người quay lại bảo hộ hai đứa trẻ,
mỉm cười an nhiên giống như là chưa hề động thủ.
Kỵ sĩ mặc áo tơi kéo mạnh dây cương, liệt mã hí dài dừng lại, người ngồi trên ngựa dùng
binh khí chỉ Lý Bố Y quát hỏi:"Ngươi là ai?"
Giờ đây gió đã ngừng thổi, Hạng thị phu phụ có thể nhìn thấy rõ ràng binh khí người kia sử
dụng, có thể nói là cực kỳ đặc biệt. Nó có hình dạng như một ngọn nến đỏ to bằng cánh tay trẻ con, dài hơn trường kiếm một chút, chỉ là hai mặt
trên dưới không phải bo tròn mà là bằng phẳng, phía trên khắc một con
quái thú, phía dưới khắc một con phi cầm, phần đầu "ngọn nến" còn có
"ngọn lửa", bất quá ngọn lửa này cực kỳ sắc nhọn, màu sắc y hệt như lửa
thật.
Đương nhiên "ngọn nến" này tịnh không phải chế tạo bằng
sáp, cũng không biết nó được chế tạo bằng thứ gì mà "thân nến" bằng
phẳng, hai bên mép cực kỳ sắc bén, khi quá chiêu có thể đâm chém ngang
dọc, một khi hạ thủ có thể thuận tay chém chết cả hai người một lúc.
Hạng phu nhân Như Tiểu Ý mặt mày lạnh lùng hỏi:"Là Tiêu Thiết Đường ư?"
Người kia ngồi trên lưng ngựa cười ha hả nhưng không trả lời nàng.
Hạng Tiếu Ảnh vòng tay nói với Lý Bố Y:"Việc hôm nay toàn là do tiểu đệ gây
ra, người bị giết là họ Hạng, người giết người cũng là họ Hạng, không có quan hệ gì với mọi người, xin đừng nhúng tay vào."
Y biết người
đến là kình địch, hơn nữa nếu như thực sự phạm vào đại tội sát nhân
phóng hỏa cũng không tránh khỏi quan phủ, cùng lắm là chết thôi. Nhưng
hôm nay đã xuất động Đông Hán, Tây Hán, Nội Hán, Cấm quân, Cẩm y vệ thì
cho dù một việc nhỏ như hạt vừng thì có chạy đến chân trời góc biển cũng không cách nào trốn thoát, dù không chết cũng phạm trọng tội, có bị moi tim móc ruột cũng khó mà tránh khỏi liên lụy đến họ hàng chín đời. Do
đó y tịnh không muốn bất cứ ai rơi vào vũng nước đục này.
Tiêu Thiết Đường ngồi trên lưng ngựa chỉ tay vào Hạng Tiếu Ảnh quát:"Ngươi
sao không chịu chết đi, phải để ta ra tay gian sát lão bà ngươi, chém
con ngươi thành tám khúc thì ngươi mới chịu nhắm mắt sao?"
Hạng
Tiếu Ảnh thân hình chợt động, thanh kiếm xuất ra, thân hình khẽ lắc lư,
tiếp tục phóng ra một kiếm. Mã Lương nghe tên quan đó nói xong, hít một
hơi lạnh nói:"Mẹ nó, bọn ta thà làm cường đạo còn hơn làm chó săn cho
bọn người bên cạnh hoàng đế!"
Phùng Kinh cười khổ nói:"So với bọn chúng thì bọn ta chỉ coi như là thứ giả danh cường đạo thôi."
Hai người nói mấy câu, chỉ thấy kiếm ảnh vây quanh trước sau trái phải Tiêu Thiết Đường như bài sơn đảo hải, vạn núi trập trùng. Hạng Tiếu Ảnh
trước giờ một mực ôn nhu văn nhã, lúc này hiển nhiên là do mấy câu nói
của Tiêu Thiết Đường làm cho y căm hận vô cùng nên toàn lực xuất thủ
không chừa dư địa.
Kiếm pháp của Manh sơn phái tiết tấu biến hóa
liền nhau, nhanh chóng liền lạc nhưng sử đến tận cùng chỉ thấy kiếm mang trong tay Hạng Tiếu Ảnh hươi ra rụt về, lúc như trường xà xuất động,
lúc như mãnh hổ xuất sơn, đến lúc điên cuồng thì phảng phất như rồng
trên trời đánh xuống.
Tiêu Thiết Đường chống đỡ mười mấy chiêu
chỉ thấy đối phương chiêu pháp càng kỳ diệu, càng đánh càng hay, chẳng
ngờ rơi vào thế hạ phong, nhưng y rốt cục vẫn là cao thủ nhất lưu, đối
với lưới kiếm vây quanh đột nhiên tỉnh ngộ biết được là không thể bị
cuốn theo tốc độ xuất thủ của đối phương.
Trong lòng y liền cảm thấy phiền não.
Tiêu Thiết Đường dẫu sao cũng từng kinh qua sóng to gió lớn, y trấn định tâm tình, "xì" một tiếng "ngọn lửa" trên "cây nến" bay nhanh ra xuyên qua
lưới kiếm. Hạng Tiếu Ảnh tránh không kịp, bạch mang cắm vào vai trái.
Hạng phu nhân Như Tiểu Ý vung kiếm đến ứng cứu nhưng hai người Hoàng Cửu,
Tần Thất vung câu ngăn trở quấn lấy nàng. Tần Thất cười ha hả nói
"Chồng của ngươi chết trước cũng tốt, tránh phải nhìn thấy ngươi chịu tội sống."
Hoàng Cửu cười quái dị nói:"Đúng vậy. Ta không thích ăn thịt người chết."
Như Tiểu Ý giận đến sắc mặt trắng bệch, kiếm thức đại loạn. Hoàng Cửu, Tần Thất chính là muốn làm cho nàng trở nên như vậy.
Trạm Nhược Phi đứng dậy nắm chặt tay thét:"Sư muội, sư muội. Không được phân tâm..." Phùng Kinh, Mã Lương sớm đã lượm thanh đao dưới đất lên, mỗi
người một đao chém tới Tiêu Thiết Đường.
Tiêu Thiết Đường lạnh
giọng quát một tiếng:"Tìm chết!" Ngọn nến xoay một vòng đánh bay thanh
đao của Mã Lương, một cước đá bay y ra ngoài, giục ngựa tiến tới đạp lên Hạng Tiếu Ảnh.
Hạng Tiếu Ảnh tuy bị thương nhưng thân pháp vẫn
còn linh mẫn, Tiêu Thiết Đường mấy lần giục ngựa vẫn không dẫm trúng y.
Chợt nghe Lý Bố Y lớn tiếng nói:"Đánh vào chân ngựa!" Hạng Tiếu Ảnh nghe thấy liền tỉnh ngộ, Tiêu Thiết Đường nãy giờ cưỡi ngựa trên cao, áo tơi tung bay làm cho y căn bản không nhận chuẩn được bộ vị của Tiêu Thiết
Đường, không bằng trước hết đánh cho vật cưỡi của y ngã xuống, vì vậy
từng chiêu từng kiếm đều nhắm vào tuấn mã mà ra tay.
Tuấn mã rất
có linh tính, bay nhảy vẫy vùng, Hạng Tiếu Ảnh kiếm pháp rất nhanh, Tiêu Thiết Đường giục ngựa tránh né, trong miếu nhỏ hẹp lại có thể khiển
ngựa nhảy lên, xoay vòng, cong vó tránh né hết mọi chiêu công kích của
Hạng Tiếu Ảnh. Không những thế y còn có thể điều khiển ngựa lao tới Hạng Tiếu Ảnh hạ sát thủ.
Tuy là như thế nhưng Tiêu Thiết Đường
thương tiếc ái mã, nhất thời vì chướng ngại vật đầy dẫy trong miếu nên
không giết được Hạng Tiếu Ảnh.
Nhưng Như Tiểu Ý bên này
thì không giống thế. Hoàng Cửu, Tần Thất toàn lực xuất thủ, Như Tiểu Ý
bị tiền hậu giáp kích, công phu khinh thân vô pháp thi triển. Phùng Kinh chém tới lưng Tần Thất một đao, chém đến nửa đường thì lớn tiếng
quát:"Xú bà nương, đừng nói ta đánh không báo trước!"
Rồi y chém thẳng xuống.
Chém được nửa đường, y lại nghĩ thân là nam tử hán đại trượng phu lại hạ thủ với nữ nhân thật là không nên, do đó kìm đao lại, bỗng thấy nơi eo lưng đau rát, vừa muốn ngoác miệng mắng lớn:"Xú bà nương..." Tần Thất khẽ
kêu "ý" một tiếng, xoay chân đá ngược ra sau, đá bay Phùng Kinh ra chỗ
khác.
Kỳ thật may mà Phùng Kinh chém tới nửa đường thì tự nghĩ
hảo hán không giết nữ nhân nên bỗng nhiên dừng tay bằng không Tần Thất
sớm đã chờ y chém tới thì sẽ xoay câu móc lòi ruột y ra. Nhờ Phùng Kinh
cải biến chủ ý kịp thời thu chiêu trái lại may mắn giữ được tính mạng.