Ly Cà Phê Tình Yêu

Chương 15: Chương 15




Say cảm giác của u lam, thiêu đốt đến giọt cuối cùng, mùi hương đậm đà chỉ uống một hơi là cạn sạch, là đã ngấm mùi từ vỏ chanh thơm ngát? Anh nhìn cô từng bước đi tới, bước chân nhẹ nhàng, trong tay là chồng sách lớn – dường như mấy tháng này không nhìn thấy, cô cuối cùng cũng đến gần anh. Bước chân cô hơi chậm lại, anh không để ý chút nào, trên mặt mang ý cười bước qua – Quân mạc thấy tóc anh cắt ngắn hơn chút, lại chỉ khiến cô cảm thấy thật nhẹ nhàng (thanh sảng). Quân Mạc cứng ngắc gật đầu với anh, Hàn Tự Dương liếc nhanh, cô đã nắm gáy sách đến tái nhợt cả ngón tay, ý cười trên khóe miệng càng đậm: “Đã lâu không gặp.” Cô không căng thẳng đến mức phải hỏi những chuyện kiểu như “Sao anh lại ở đây?” hay là “Sao anh biết tôi ở chỗ này?” Câu trả lời sẽ chỉ làm bản thân cảm thấy xấu hổ. Vì vậy cố gắng hết sức làm như bạn bè lâu ngày gặp nhau, chào hỏi bình thường: “Đợi lâu rồi phải không?” Ngữ khí tự nhiên như vậy, giống như bọn họ đã hẹn nhau trước, chẳng qua là mình thong dong đến muộn. Cùng nhau lên lầu, Quân Mạc mở cửa, người đàn ông phía sau hơi nhíu mày – căn phòng nhỏ quá, chỉ bằng phòng của sinh viên là hết cỡ. Sắp xếp sạch sẽ mà đơn giản, dưới bệ cửa sổ là một cái đi văng nhỏ (*) với ga trải giường tràn đầy những đóa hoa nhỏ nhàn nhạt – cũng có không ít sách vở. Anh nhìn chung quanh vẻ mặt rõ ràng lộ ra suy nghĩ chỗ này thật chật, một lúc lâu không nói gì. Quân Mạc hơi ngượng: “Rất nhỏ phải không?” Anh lắc lắc đầu, tựa hồ không muốn nói với cô về đề tài này. Quân Mạc đem đồ cầm trên tay để lên bàn học, cười hỏi: “Anh muốn uống gì?” Trong nhà cô, cái ăn có thể không có nhưng lúc nào cũng có đủ loại đồ uống: trà xanh, hồng trà, nước trái cây, cà phê, trà sữa… Hàn Tự dương đơn giản nói: “Tùy em.” Nhưng vấn đề là, trong nhà không có nước ấm, cô lại phải đi đun. Quân Mạc đem sách vở trên đi văng để qua một bên, mời anh ngồi đã, sau đó đi ra phòng bếp ngoài ban công đun nước. Hàn Tự Dương tiện tay nhặt lên một quyển vở, cuốn tập hơi mỏng, dầy đặc những câu cô bút ký lúc đọc sách. Anh chậm rãi lật xem, ánh mắt dời xuống một hàng, bèn nhíu nhíu mày. “Yêu cùng hận khiến cho đôi mắt của bạn như bị mù màu, bởi vậy bạn không thể nhìn rõ ràng mọi việc. Nếu bạn yêu một người, bạn sẽ không nhìn thấy một số thứ vẫn tồn tại. Không có một cô gái bạn yêu nào mà lại đẹp mọi lúc, bởi vì bạn được chiếu rọi, bạn tưởng tượng ra tình nhân trong mộng của mình, mà tình nhân trong mộng kia là phản chiếu của cô gái bạn đang yêu, cô gái trong đời thực kia chỉ có tác dụng như màn chiếu. Đó là nguyên nhân tại sao tình yêu sớm hay muộn khiến người ta cảm thấy thất vọng, bởi cô gái ấy sao có thể mãi mãi sắm vai trò của cái màn chiếu? Cô là một con người thực, cô có chính kiến, sẽ nói: ‘Em không phải một người trên màn ảnh!’ Cô ấy sẽ thích hợp để làm hình chiếu của bạn trong bao lâu? Sớm hay muộn bạn sẽ cảm thấy cô ất không thích hợp. Lúc mới bắt đầu cô ấy sẽ giả vờ, mà khi mới yêu bạn cũng sẽ nhẹ nhàng, với cô mà nói bạn là một hình chiếu, đối với bạn mà nói, cô cũng chỉ là một hình chiếu mà thôi. Không ai có thể vĩnh viễn sắm vai một diễn viên trên màn ảnh, bởi vì thật sự không thoải mái chút nào, một người như thế nào mới có thể thay đổi để phù hợp với hình mẫu trong mộng của bạn? Cô ấy có cuộc sống đích thực của mình mà tồn tại, mà mục đích chân chính của tồn tại mỗi người là vì bản thân mình.” “Tình yêu sớm hay muộn cũng khiến người ta thất vọng”, cô gạch chân dưới những chữ này bằng một đường lượn sóng, một bên là dấu chấm than, hơi hơi tô đậm hơn. Khóe miệng anh hơi cong lên, hóa ra cô luôn đối xử với tình cảm như thế này sao? Khẽ nâng mắt, nhìn bóng cô trên ban công, hình như vẫn đang tỏ vẻ cố chấp nhìn lại anh. Cô bưng tách đi vào, thấy anh đang cầm tập bút ký của mình, ngạc nhiên vô cùng, đưa trà sữa cho anh, thuận tay cầm lại quyển vở. Còn mình thì ngồi xuống một bên, tiện tay lật lật mấy cái: “Đều là từ trong sách viết ra thôi.” ‘Hôm nay tôi theo bộ phận nhân sự đến, xem chuyện thông báo tuyển dụng thế nào.” Anh mỉm cười nói với cô, tựa như đang giải thích cho thỏa đáng lý do tại sao mình lại ở khu này. “Oh.” Cô cũng giả ngu, kỳ thật trong lòng hiểu rõ – Lấy địa vị của anh còn có thể chú ý đến chuyện thông báo tuyển dụng à? “Gần đây chúng tôi mới chen chân vào lĩnh vực nhà hàng – khách sạn, tháng sau khai trương một khách sạn năm sao.” Anh nửa thật nửa giả nói, “Em đừng nghi ngờ, tôi thật sự đến đây tuyển dụng – mời em: tùy em ra điều kiện. Theo quan sát của tôi, em phù hợp với vị trí quản lý khách sạn.” Quân Mạc nhớ ra, quả thật có khách sạn Dương Quang mấy ngày nay quảng cáo chật đường, “Dương Quang? Dưới danh nghĩa Thụy Minh?” “Cổ phần khống chế thôi.” Hàn Tự Duong nhìn khuôn mặt cô có vẻ đang suy nghĩ, không khỏi cười nói, “Thật sự cân nhắc chứ?” “Có thể, tiền lương có thể cao hơn Nam Đại gấp mấy lần?” Cô nghiêm túc hỏi. “Được.” “Chức vụ gì?” “Em muốn ở bộ phận nào?” Anh chăm chú nhìn vào hai mắt cô, tưa hồ muốn chộp được dù là ý tưởng nhỏ nhất của cô. “Ngày lễ, ngày nghỉ có hưởng lương không?” “Em muốn mấy ngày?” Đáp án so cho cô thật thẳng thắn, dễ dàng không cần nghĩ ngợi, chắc chắn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của cô – Quân Mạc cảm thấy mình cười không nổi nữa. Cô hơi tránh tránh ánh nhìn chăm chú của anh, có chút không tự nhiên ném ra vấn đề cuối cùng: “Đãi ngộ tốt như vậy, sao không tìm tinh anh (ý là người tài) về?” Hàn Tự Dương trầm mặc, đôi mắt vẫn mang theo ý cười như cũ, nhưng hình như đã mất đi độ ấm – lấy quyển vở trong tay cô, chỉ một câu, nhàn nhạt nói: “Tôi không hiểu lắm.” “Uhm, đây là phần giảng giải những chỗ thâm sâu của “Tín tâm minh” (1), gần đây tôi đang đọc quyển này… Cô liếc nhanh qua câu kia, bỗng nhiên không nói được, chỉ có thể nhìn lại anh, từ trước đến giờ vẫn cho rằng anh là người kiên nghị (vững vàng và có nghị lực), nhưng hóa ra trong ý cười của anh… Vẫn chen lẫn cả bất đắc dĩ. Nếu là người khác, cô tự nhiên có thể dễ dàng nói ra đây là quyển thiền tông kinh điển mình thích đọc, là quyển trước khi đi ngủ vẫn hay lật xem – không gì hơn cái này cả. Chẳng qua khi đối mặt với đôi mắt sáng ngời vẫn chăm chú nhìn mình nãy giờ, cô lại cảm thấy mình đã khám phá ra bí ẩn sâu kín nhất trong tâm hồn – chỉ một câu nói, cô giật mình, hình như cô đã bị bóc trần trước mặt anh. Mà khuôn mặt đó, cô hoảng sợ phát hiện, hóa ra trước đây mình không thấy rõ ràng như vậy bao giờ. Anh đạm nhiên đóng quyển vở lại, để sang một bên, anh mắt dời ra phía cửa sổ, “Em cho là em có thể là làm đến mức ấy?” Quân Mạc lúng túng (nguyên văn: quẫn), cô biết mình không làm được, từ trước đến nay vẫn không làm được, cũng không cần anh phải nhắc cô – những việc anh trải qua đã rõ ràng như vậy, cũng đủ để anh đưa ra kết luận. “Tôi làm không được, nhưng tôi chỉ biết rằng tôi có thể.” Cô lạnh lùng nói, “Ít nhất cũng cho tôi biết sẽ có một kết cục như vậy, coi như là được nhắc nhở đi.” Chút giận dữ nổi lên trong mắt anh nhanh chóng được giấu kín, đột nhiên anh mỉm cười, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống cô: “Nếu không làm được, không cần phải miễn cưỡng chính mình – có thể làm được đến mức thuận theo tự nhiên sao?” Thuận theo tự nhiên, theo tâm ý, không cần miễn cưỡng, không cần chống cự – đó là những điều cô thường xuyên đọc trong sách, cô hơi hơi ngẩng mặt, anh đứng ngược sáng, ngũ quan lập thể như điêu khắc chìm dưới bóng anh. Thuận theo tự nhiên? Bốn chữ đơn giản, cũng không thua gì một quả bom nổ trong đầu cô – cuối cùng cô cũng biết vì sao mình không được tự nhiên, vì sao khi gửi khăn quàng cổ lại mâu thuẫn như vậy, vì sao mình luôn kháng cự theo bản năng – cô nghĩ, lúc này mà còn nói, là già mồm, theo Phật giáo mà nói, đó là “Dục đắc hiện tiền, mạc tồn thuận nghịch”. (2) Tuy anh mang khuôn mặt mỉm cười, nhưng lại dùng thái độ lạnh lùng nói chuyện, trong trẻo mà lạnh như nước băng rót xuống vậy, cô cảm thấy chật vật không chịu nổi, cứ như vậy mà trực tiếp đâm vào tâm khảm, cơ hồ khiến cô vô lực chống đỡ. Cô cứ thế cẩn thận tự hỏi hết thảy, nguyên lại thật sự không thể ngăn chặn được dù chỉ một câu nói đơn giản của anh. Tiếng chuông vang lên như cứu mạng – một tiếng chuông bình thường, cũng bình thường như thái độ làm người của anh – vừa nội liễm vừa quyết đoán. Quân Mạc âm thầm thở dài nhẹ nhõm một tiếng, cô cố ý cúi đầu xuống, không để ý đến ánh mắt bức nhân của anh, chỉ chờ anh nhận điện thoại. Nhưng mà chuông cứ vang, anh vẫn không nghe máy, cũng không tắt âm, Quân Mạc sốt ruột, không nhịn được nâng mắt: “Điện thoại anh reo kìa.” Hàn Tự Dương “Ừ” một tiếng, lơ đễnh: “Tôi biết rồi.” Sau đó tắt máy. Một lát sau, lại có chuông – cuối cùng anh có chút không kiên nhẫn, “Alo.” Quay qua nói: “Tôi ra ban công nói chuyện một lát.” Lúc anh đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa ra ban công, Quân Mạc nhìn bóng anh, anh nhìn phía ngoài cửa sổ, mãi luôn đứng thẳng như vậy, nói mấy câu sau, nhẹ nhàng lắc đầu. Mấy câu nói mơ hồ, tựa như đang từ chối gì đó. Một lát sau, anh đẩy cửa bước vào, sắc mặt không vui, có chút ảo nảo nhu nhu mi tâm, lại dùng giọng điệu thoải mái nói: “Làm thế nào bây giờ, rõ ràng không nói cho ai biết tôi đến đây, thế mà vẫn bị tìm ra rồi.” Miệng anh bất chợt cong lên, cười “Không thể không đi xã giao, tôi đi trước.” Anh cầm áo khoác và chìa khóa, cầm lấy nắm cửa, đẩy ra phía trước lại dừng lại một chút. Quân Mạc đứng lên… Tự nhiên cô cảm thấy tim mình đập thật nhanh, biết anh đang chờ gì, lại không lưu loát mở miệng: “Vậy anh đi nha.” Thân mình Hàn Tự Dương ngưng lại trong chốc lát, quay đầu nhìn cô – lần đầu tiên trên khuôn mặt không che giấu chút nào biểu tình thất vọng, tựa hồ vụt qua một tia mệt mỏi. Nhưng chỉ sau một lúc, gật đầu, liền khôi phục như thường. Anh cố gắng hết sức bình tĩnh đưa lưng về phía cô, nhưng lại nhẹ nhàng tựa vào cánh cửa lạnh như băng, một lúc lâu không cử động. Người qua lại ký túc xá của các giáo viên trẻ rất nhiều, phần lớn là vì đủ loại sự vụ đến tìm các thầy cô – đều ghé mắt, một người đàn ông xuất sắc như vậy, lại đang lẳng lặng dựa vào cửa, đôi mắt nửa khép. Một nữ sinh rụt rè đến bên cạnh anh: “Vị tiên sinh này, anh tìm cô giáo Lý sao?” Là sinh viên đến tìm Quân Mạc trao đổi về luận văn tốt nghiệp – Quân Mạc không đủ thâm niên (nguyên văn: tư cách) để hướng dẫn luận văn cho sinh viên, nhưng lại luôn có học sinh đến tìm cô trao đổi, xin ý kiến. Hàn Tự Dương lắc đầu: “Không phải, thật xin lỗi.” Rất nhanh, anh rời khỏi, đi xuống cầu thang. Hai nữ sinh kia nhìn theo bóng anh thật lâu – gặp được một người đàn ông đáng nhìn như vậy, không khỏi có chút hưng phấn, le lưỡi, dường như không cần nói cũng hiểu, hai người nhìn nhau cười, rồi mới xoay người gõ cửa. Khi hai người vào nhà, sắc mặc Quân Mạc đã bình thường, trên đi văng sách vở được thu dọn cực kỳ ngăn nắp, sạch sẽ. Nữ sinh vừa nói chuyện với Hàn Tự Dương không nhịn được nói: “Cô à, lúc nãy chúng em nhìn thấy một anh rất đẹp trai ngoài cửa phòng cô nhé!” (mê giai đẹp chả kém gì mình >.<) “Uh.” Quân Mạc hơi hoảng. “Tựa vào cửa rất lâu mà không nhúc nhích, bọn em còn tưởng là tìm cô.” Trong thanh âm trẻ trung của cô bé còn pha thêm vài tia ái muội, lại không nén được ý cười. Quân Mạc chưa bao giờ nhìn thấy hình ảnh anh mất đi sức sống – cô chưa từng thấy, nhưng cô có thể tưởng tượng ra – khóe miệng hơi hơi nhếch lên, mệt mỏi vô hạn. Đột nhiên cô cảm thấy kinh hồn táng đảm, trong nháy mắt, nhanh chóng ra quyết định, vì vậy vội vàng nói với học sinh: “Các em chờ mình một chút.” Liền lao xuống lầu. Cô không chắc chắn, vẫn không kịp thở chạy xuống, bỗng nhiên không thể thốt lên lời – hóa ra anh thật sự chưa đi, xe anh vẫn còn ở đây, từ xa cô đã thấy anh tựa lưng vào ghế, cực kỳ chăm chú nhìn lối ra phía hành lang – một tia sáng cực nhạt hiện trên đôi mắt phiêu lượng của anh khi thấy cô xuất hiện. Hàn Tự Dương nhìn cô thở dốc, thắt lưng hơi khom khom, đứng phía xa, đột nhiên anh nghĩ rằng tất thảy mọi đợi chờ đều có ý nghĩa, dù trong bút ký của cô có ghi câu nói kia khiến anh đau triệt nội tâm, trên thực tế muốn cô đáp lại mọi hy vọng của anh không khó, miễn là thuyết phục được cô cố gắng vì anh là được – đơn giản như vậy thôi – trước sau như một, anh có thể cho cô tin tưởng và thời gian. Di động lại vang, Trần tỷ tẫn trách (làm hết trách nhiệm) nhắc nhở, buồn phiền tháo pin ra, anh thật muốn thử xem – dù trong lòng biết cơ hội xa vời, huống chi cô còn có học sinh đến tìm. Anh xuống xe, mở rộng cửa, bước đến trước mặt cô, mỉm cười nhìn, thủy chung không nói lời nào. Quân Mạc thở một hơi, làn gió đêm lướt qua, đột nhiên cảm thấy thanh tỉnh không ít, lúng ta lúng túng không biết nói gì. Đột nhiên anh nói, giọng điệu đạm nhiên, chầm chậm lại ấm áp như có dòng nước chảy qua, nhẹ nhàng đi vào lòng người: “Anh chưa bao giờ đi, vẫn luôn luôn ở đây chờ em.” Là chờ cô xuống đây hay là chờ cô nói ra? Điều này cũng không quan trọng. Quân Mạc nâng ánh mắt, tựa như lúc ban đầu, ánh mắt trong suốt mà rực rỡ. Lúc cô nói, dường như mọi bất an và bối rối đều biến mất không dấu vết: “Thật xin lỗi. Em nghĩ em nên bắt đầu suy nghĩ về thái độ/tình cảm với anh một lần nữa.” Nghiêm túc như giải quyết việc công vậy, thật làm cho người ta không nhịn được mà buồn cười – kỳ thực Quân Mạc có điều khó nói, cô không biết đối mặt với anh thế nào, sau đó nói ra suy nghĩ của bản thân: “Trước đây, em luôn suy nghĩ quá nhiều, uhm, anh biết đấy…” Anh biết cô vốn dĩ là người hay xấu hổ, lúc này nói ra cũng mất tự nhiên, đột nhiên khiến anh cảm thấy thương tiếc. Vì vậy, anh tiếp lời cô dịu dàng nói: “Anh biết.” Thái độ của cô so với mình dự đoán tốt hơn nhiều – ý cười vẫn ẩn chứa chợt buông ra, trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười rạng rỡ, anh vỗ nhẹ nhẹ lên vai cô, đem theo cả ấm áp và an tâm, tựa hồ giúp cô xác định rõ ràng tâm ý. Quân Mạc không tránh, cô bước tới gần từng bước, chậm rãi nói: “Nhưng mà, em…” Cô thay đổi cách nói, thanh âm rất thấp, “Anh thật sự thích em như vậy sao?” Cô cũng không phải muốn anh trả lời, chỉ là thuận theo câu vừa rồi nói: “Nếu như bây giờ em không thể đối với anh giống như anh đối với em…” Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt anh, tựa như hai hồ nước cách trở xa xôi giao hòa cùng một chỗ, “Làm thế nào bây giờ?” Hàn Tự Dương cười ra tiếng, cực kỳ sung sướng, xoa xoa đầu cô một cái, quan tâm hòa cùng yêu thương: “Anh làm sao bây giờ hả? Anh sẽ không để em cảm thấy áp lực, từ từ đến, có được không?” Cô cắn môi, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh, cuối cùng bật cười, hai mắt sáng như sao, nhếch nhếch miệng mỉm cười, thật lâu sau mới hỏi anh: “Không phải anh muốn đi xã giao à?” Anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ cười: “Đã muộn mất rồi.” Vẫn đi về hướng đỗ xe, Quân Mạc cười nhìn anh đi. “Anh đi đường cẩn thận.” Hàn Tự Dương đã ngồi vào trong xe, vừa nổ máy, nhịn không được quay mặt nhìn cô một cái, trong giây lát chợt nhớ tới một việc, vì thế nhanh nhẹn xuống xe, đứng trước mặt cô một lần nữa. Anh cầm tay cô, nắm lấy cổ tay mảnh mai đã lạnh buốt của cô, đặt vào lòng bàn tay cô một hộp nhỏ. Quân Mạc nghi hoặc nhìn, đang định hỏi anh đã buông cô ra, quay vào xe, nhướng mi cười: “Em cầm đi.” Anh gằn từng tiếng, nói thật chậm và rõ ràng: “Vật này với anh mà nói rất quan trọng.” Khi anh kiên trì, rất ít người có thể cãi lời, Quân Mạc siết chặt cái hộp trong tay mỉm cười vẫy tay nói tạm biệt với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.