Ngoài phòng truyền đến âm thanh mở khóa, Quân Mạc không chú ý nhìn góc màn hình máy tính – 00:24, vội vàng tắt mạng, từ thư phòng ra. Anh đang mở cửa vào, thấy cô chưa ngủ, vô cùng ngạc nhiên nhíu mày: “Sao vẫn chưa ngủ em?” Từ trước đến nay cô vẫn thích ngủ sớm dậy sớm, thường thường khi anh về nhà, phòng ngủ luôn tối đen một mảnh, anh cũng không dám bật đèn sợ đánh thức cô, liền luyện được bản lĩnh rón ra rón rén trong bóng đêm. Quân Mạc thấy sắc mặt anh bình thường – chỉ cần anh uống một chút rượu thôi, sắc mặt cũng đã hơi hơi ửng đỏ – không nhịn được tò mò hỏi:” Tiệc rượu hôm nay sao anh không phải uống à?” Hàn Tự Dương đi đến bên cạnh cô, thấy cô mặc áo ngủ mỏng manh, trong nhà cũng mở điều hòa, nhíu mày nói: “Cả đêm làm gì vậy? Cũng không cảm thấy lạnh à?” Quân Mạc cũng không tự chủ được đưa tay sờ trán, cười nói: “Anh xem, em toát cả mồ hôi rồi này, nóng muốn chết luôn.” Mặt cô quả thật hơi đỏ, mềm mềm giống như da trẻ con vậy. Theo ánh mắt của cô anh vào thư phòng, màn hình máy tính phát ra ánh sáng yếu ớt, không khỏi cất bước đi vào: “Giáo án làm xong rồi hả?” Quân Mạc đột nhiên chặn anh lại, “Anh làm cái gì đấy? Đã muộn thế này còn không đi tắm rửa à?” Hàn Tự Dương đứng lại, nhìn ngón tay mảnh khảnh đang kéo áo mình, không khỏi cười nói: “Nhìn em kìa, sao lại căng thẳng thế hả?” Quân Mạc ngượng ngùng buông tay ra, “Em còn chưa làm xong. Anh đừng nhìn.” Hàn Tự Dương hơi hơi nheo mắt, “Em không muốn đi tới tiệc rượu với anh, nói là muốn chuẩn bị giáo án – vậy buổi tối em làm gì? Nói đi, có việc gì giấu anh phải không?” Anh cẩn thận nhìn ánh mắt cô, Quân Mạc có chút khó chịu, quay mặt sang chỗ khác, hơi hơi hờn dỗi nói:” Em không muốn đi tiệc rượu, em thích ở nhà lên mạng.” Cô xoay người đi vào thư phòng xem máy tính, lưu lại Hàn Tự Dương một người đứng ngơ ngác trong phòng khách, một chút cũng không nghĩ tới đột nhiên cô lại nóng nảy vậy. Chờ anh tắm xong đi ra, trong nhà đã yên lặng không một tiếng động – nhớ tới còn có mấy thư cần trả lời, liền đi vào thư phòng, laptop của Quân Mạc còn chưa đóng, thuận tay mở ra. Nhập địa chỉ e-mail vào thanh địa chỉ, rốt cuộc dùng máy cô không quen, con chuột nhảy sang một url lạ – tốc độ mạng buổi đêm cực nhanh, cũng chưa kịp tắt đã hiện ra, cư nhiên là một trang web kiểm tra IQ. Hàn Tự Dương chậm rãi nhìn xuống, ý cười trên khóe miệng dần tăng, vợ yêu của anh, sau nửa giờ làm xong một bài, 64 điểm, đánh giá màu đỏ rõ ràng – nhược trí. Thảo nảo sắc mặt lại không tốt như vậy, anh nhẹ giọng bật cười, biết cô từ trước đến giờ với logic, danh sách linh tinh các loại vấn đề đều mơ hồ. Trong lúc nhất thời cũng cảm thấy có hứng thú, đơn giản điền đáp án vào, một câu lại một câu làm tiếp xuống dưới – chỉ là mấy vấn đề như sắp xếp thứ tự các số, quay các hộp giấy, hầu như không cần phải nghĩ ngợi gì đã làm xong, ấn vào nút nộp bài, kết quả trắc nghiệm – 147, thiên tài, điểm tối đa là 150. Tay trái nhẹ nhàng xoa thái dương, xử lý xong e-mail, xóa lịch sử vào trang web kiểm tra IQ vừa rồi, xác nhận thành tích vừa rồi bị xóa, lúc này mới đóng máy tính. Đi vào phòng ngủ, chỉ nghe tiếng cô hít thở nhỏ dài, cẩn thận nằm bên cạnh người cô, rèm cửa sổ không kéo kín, ánh sáng mờ hồ xuyên qua, mặt cô gần như chôn vào trong chiếc chăn mềm mại, thân hình cuộn lại một bên giường. Anh đưa tay ôm lấy cô, Quân Mạc ngủ say chẳng biết gì, trở mình ôm lấy tay anh, nhịn không được nhẹ hôn lên mặt cô, cũng an tâm nhắm mắt. Buổi sáng anh dậy sớm hơn cô một chút, theo thói quen nhìn cô với mái tóc rối bù trải trên gối, sau đó pha cà phê, mới thấy cô hai mắt mơ màng từ phòng ngủ đi ra hỏi: “Mấy giờ rồi anh?” Lập tức rối loạn. Hàn Tự Dương gần như thở dài, đem cà phê đổ vào cốc lữ hành vẫn mang theo người cho cô, “Để anh đưa em đi?” “Em không cần!” Quân Mạc vừa kéo túi xách vừa đi ra ngoài. Trong lòng than phiền cái xe của anh quá mức nổi bật đi. Buổi tối. Hàn Tự Dương khó có khi được về nhà sớm như vậy. Quân Mạc thấy anh về, nhịn không được gọi: “Anh qua đây chút.” Anh đứng sau cô, cúi đầu nhìn màn hình máy tính, trang web quen thuộc. “Làm nhanh một lần đi.” Quân Mạc đứng dậy nhường ghế cho anh, “Làm hết sức vào đấy.” Hàn Tự Dương thuận theo ngồi xuống, chậm rãi làm từng câu từng câu một. Quân Mạc cau mày nhìn anh làm xong, xác nhận điểm, thở phào một hơi. “Em đã nói đề trắc nghiệm này có vấn đề mà!” Cô không nhịn được ý cười tràn đầy, “Chồng em thông minh như vậy, làm sao lại chỉ làm được có 60 điểm?” Cô cười rạng rỡ như vậy, Hàn Tự Dương không nhịn được cúi đầu bật cười: “Em làm không?” Quân Mạc nhẹ nhàng cắn môi, liên tục lắc đầu: “Không đâu. Anh làm còn thấp điểm như vậy, em không muốn làm.” Trong mắt cô linh quang chợt hiện, Hàn Tự Dương kéo cô qua, đặt cô ngồi trên gối, ôm thật chặt, “Sao hôm qua lại cáu với anh?” ý cười ấm áp hiện lên trong mắt. Quân Mạc đưa tay ôm cổ anh: “Có đâu nhỉ?” Anh nhàn nhạt cười, nhẹ nhàng hôn xuống. Chuyện Du lịch. “Hàn tổng, đây là quyển tài liệu ngài cần.” Thư ký Tiểu Lâm đem quyển sách giới thiệu du lịch của các quốc gia châu Âu được in cực kỳ tinh mỹ đặt trước mặt Hàn Tự Dương, tò mò nhìn mười ngón tay đang bay trên bàn phím của tổng giám đốc, anh ngẩng đầu hướng cô gật gật: “Cảm ơn.” Lập tức lại chuyên chú làm việc. Tiểu Lâm không khỏi thở dài, quay về văn phòng, một đám con gái bắt đầu vây quanh: “Hàn tổng muốn đi châu Âu à? Lần này phòng thư ký ai đi cùng?” Trần tỷ vừa xin phép nghỉ một tuần, điều này nghĩa là sẽ có một người được nữ thần may mắn ưu ái, có cơ hội được đi cùng Hàn Tự Dương – mặc dù tổng giám đốc trẻ tuổi nhiều tiền này đã kết hôn, hơn nữa lại nổi tiếng trong ngoài công ty là yêu thương vợ con – vợ của anh cũng không nổi bật lắm, hình như từ lúc kết hôn đến giờ còn chưa đến tòa nhà Thụy Minh, nhưng vẫn có người gặp qua cô ấy, thích mặc đồ trắng, không thích trang điểm. Thật ra là cô ấy có đến hay không cũng chẳng vấn đề gì, vì nghe nói Hàn tổng trước đây cũng phải trải qua thiên tân vạn khổ cuối cùng mới tu thành chính quả – “Đường Tăng lấy kinh cũng đến vậy mà thôi”, có một lần Mã tổng giám uống rượu đã nói với đồng nghiệp như vậy. Tiểu Lâm cười xua đám thư ký ra: “Có phải nhầm lẫn gì không nhỉ? Hàn tổng muốn nghỉ phép, đi hai người.” “A” một tiếng, nhóm các cô gái không giấu sự ao ước cùng thất vọng, ầm ào rồi tản ra làm việc. Quân Mạc về nhà, nhìn quyển sách giới thiệu du lịch để trên bàn, hưng phấn kêu một tiếng: “Anh lấy ở đâu ra vậy?” Hàn Tự Dương từ trong phòng đi ra, mỉm cười nhìn cô: “Thích không?” “Anh nhìn này!” Cô đưa lên cho anh nhìn, “Vừa lúc có thể cho sinh viên của em xem trên lớp!” Nói xong cúi đầu chậc chậc khen ngợi: “Hình ảnh thật rõ ràng, so với trên mạng tìm được đẹp hơn nhiều!” – đây là sách giới thiệu du lịch do các quốc gia tự in và phát hành, chất lượng không phải bàn, có tiền cũng chưa chắc đã mua được. Hàn Tự Dương đứng sau cô, mỉm cười nhìn cô lật một tờ lại một tờ của tập sách, “Thích lắm à?” Quân Mạc mệt muốn nằm bò ra được, vì vậy lười biếng dựa về phía sau, tựa vào lòng anh kể khổ: “Luận văn của em lại không được rồi, sắp bị giáo sư Tôn bức đến điên mất.” Anh ôm thắt lưng cô, dịu dàng an ủi: “Không cần phải gấp vậy, chẳng phải kỳ sau mới nộp sao? Nếu không ra ngoài cho khuây khỏa chút? Trước tết âm lịch về?” Anh đặc biệt chọn trùng với ngày nghỉ của cô – nửa năm này Quân Mạc cũng không rảnh hơn anh, lại chuẩn bị luận văn thạc sỹ, không thích trang điểm, làn da trắng ngần, hiện tại không làm ở khách sạn, càng không phải trang điểm, vì thế mỗi ngày đều mang đôi mắt gấu mèo qua qua lại lại, thấy mà đau lòng. “Em còn chưa nói với anh!” Quân Mạc tránh cái ôm của anh, khoanh tay ôm mình, “Thầy Tôn nói luận văn của em thiếu tư liệu thực tế, mấy ngày nghỉ này em phải đi thị trấn xx để điều tra thực địa.” Giáo sư đang hướng dẫn Quân Mạc có tiếng nghiêm khắc, lúc đầu việc thực hiện báo cáo của cô cực kỳ không thuận lợi, liên tục phải thay đổi, cuối cùng đến đề tài du lịch tại thị trấn xx mới thành công xóa bỏ tiền lệ mấy đề tài trước. Hàn Tự Dương trầm mặc một hồi, cầm laptop trên bàn giúp cô: “Vậy em đổi đề tài đi? Viết về du lịch văn hóa châu Âu hoặc đại loại vậy được không?” Quân Mạc không thèm quay đầu lại nhìn anh: “Anh điên rồi à? Cái gì gọi là học đi đôi với hành? Em muốn vì nhân dân Trung Quốc phục vụ. Viết về du lịch nước ngoài chẳng phải là cổ vũ thương mại tăng tỷ lệ nhập siêu à?” “Vậy em nghĩ anh và em cầm một đống tài liệu quảng cáo du lịch này về làm gì?” Anh ấn chặt tay cô, nhíu mày nhìn, “Hử?” “Cái gì?” Quân Mạc mơ hồ nhìn anh, có chút không tập trung. “Chiều nay chúng ta ăn gì ấy hả?” “Anh nói là, đi Châu Âu có thể lấy tư liệu thực tế. Giảng viên đi nước ngoài cũng không bị hạn chế chứ.” Anh nhàn nhạt nói với cô, ngày nghỉ của anh quả thật không dễ sắp xếp. “Anh nói là chúng ta đi châu Âu du lịch?” Quân Mạc nhìn tập ảnh, nuốt nước bọt một cái, “Thật à?” Anh mỉm cười trả lời cô: “Anh có nửa tháng nghỉ phép, cùng đợt với kỳ nghỉ đông của em.” “Vây… Em đi hỏi thầy Tôn một chút.” Quân Mạc mặt mày hớn hở, tinh thần lập tức dâng cao. Ngày thứ hai, Tiểu Lâm đang xác nhận nhật trình của ngày hôm đó với Hàn Tự Dương, đột nhiên Hàn Tự Dương ra hiệu cho cô im lặng, chợt tiếp điện thoại, “A lô?”. Thanh âm dịu dàng như vậy, ngoài trừ nói với vợ thì làm gì còn ai. Hàn Tự Dương nghe xong một hồi, không nói gì. “Uh?” Chân mày của anh bắt đầu chau lại. Tiểu Lâm biết, thông thường lúc này tâm trạng Hàn tổng khó chịu, người dưới phải chú ý. Nhưng mà cô sai mất rồi, cô hơi cúi đầu, giả bộ đang nhìn văn kiện, thật ra là lỗ tai đang dựng lên nghe ngóng. “Không cần buồn thế.” Anh thấp giọng an ủi vợ, “Không đi cũng không sao có, có khi còn là cơ hội – anh với em cùng đi trấn xx, không phải đó cũng là cổ trấn vùng sông nước à? Cũng đều là nghỉ phép cả.” Quân Mạc trong điện thoại quả thật có chút khổ sở, cô biết công việc của anh rất bận, kết hôn hơn hai năm, vẫn không thể ra ngoài du lịch – ngày cả tuần trăng mật vì mình chuẩn bị thi nên cũng phải bỏ. Nhưng khi cô hỏi thầy Tôn xem có thể đổi đề tài không – thầy Tôn trợn mắt, kỳ thật thầy rất thích trợ giáo trẻ tuổi tên Quân Mạc này: “Đó không phải là hướng nghiên cứu của em sao? Ưu thế của em là ở nền tảng hiểu biết văn hóa sâu sắc kết hợp với khai phá du lịch.” Cuối cùng còn chốt hạ một câu, “Không được. Nghỉ đông này đem đống tư liệu thực tế sửa sang lại, đầu xuân chúng ta thảo luận tiếp.” Quân Mạc chỉ đành đáp ứng, xoay người gọi cho Hàn Tự Dương, tràn ngập tự trách. Cô như vậy, mình còn có thể làm thế nào được nữa, Hàn Tự Dương đứng lên, đi lại trước cửa sổ sát đất: “Được rồi, đi chỗ nào chẳng được em? Châu Âu anh cũng đi rất nhiều lần rồi, không buồn nữa.” Nhưng lại làm Quân Mạc càng khổ sở: “Vấn đề là em chưa được đi lần nào à…” Hàn Tự Dương dở khóc dở cười, nói thế này hóa ra anh lại thành anh không phải với cô – tự nhiên đưa ra chủ ý đi du lịch, kết quả không đi được, còn khiến cô thêm buồn. Anh nói chuyện càng thấp, giọng càng lúc càng nhỏ nhẹ: “Buổi tối mình ăn gì em?” Quả nhiên là đòn sát thủ, Quân Mạc bèn dời sự chú ý – “Buổi tối anh rảnh à?” Cô không khỏi nghi ngờ. Hàn Tự Dương thấp giọng cười: “Anh đã lừa em bao giờ chưa?” Quả thật không có, dù anh có việc, chỉ cần đã đồng ý với cô, chưa một lần nuốt lời. “Tối nay sáu giờ, anh đến trường đón em.” Quân Mạc cười nói, “Đến lúc ấy nói sau – nếu không anh phải nấu cơm.” “Được.” Anh hoàn toàn đồng ý. Hàn Tự Dương buông điện thoại, thu xếp lại mạch suy nghĩ, “Buổi chiều là mấy giờ?” Tiểu Lâm nghe lại ngẩn người, hoàn hồn thật nhanh: “Hai giờ ở tầng 21 phòng kế hoạch.” “Được rồi.” Hàn Tự Dương lật xem tài liệu, theo lệ thường lịch sự nói “Cám ơn.” Tiểu Lâm vừa mới ra đến cửa, lại bị gọi về, “Buổi tối có việc gì không?” “Có ạ, cùng Dương tổng dùng bữa tối.” “Từ chối giúp tôi.” Anh cũng không ngẩng đầu lên nói, “Để phòng PR xã giao một chút, đừng sơ suất.” “Vâng.” Tiểu Lâm đáp lời. Ra khỏi phòng, cô thở dài một tiếng, khiến một đám nữ sắc tụ tập, “Hóng hớt được gì hả bà?” “Tôi thật sự không muốn nói – mỗi ngày đều bị kích thích như vậy, đi chỗ nào tìm được ông chồng tốt đến thế a?” Một phòng đồng cảm. Chuyện vòng tay “Lý Quân Mạc, đây là cái gì?” Mỗi lần anh gọi đầy đủ cả tên họ mình ra, vai Quân Mạc đều không tự chủ được mà rụt lại, rồi mới dám ngẩng đầu nhìn hai mắt đang tràn lửa giận của anh. Trong đầu cấp tốc lướt qua một lần mấy ý nghĩ liền: Không cẩn thận đánh mất tài liệu của anh?, sinh viên đưa thư tình cho mình bị phát hiện. Rốt cuộc là cái gì? Cô chống tay vào bàn đứng lên, đau đến mức hút vào một ngụm khí lạnh – ban ngày cùng leo núi với sinh viên, rốt cuộc già rồi thân thể yếu ớt, vừa về đến nhà cả người đều đau nhức. Vừa quay đầu, cổ tay bị nắm lại, bắp chân trái bị kéo căng khó chịu, Quân Mạc hơi lảo đảo. Hàn Tự Dương gần như đã quên nguyên nhân khởi binh vấn tội, nhíu mày hỏi cô: “Sao vậy?” “Không có gì.” Quân Mạc nói nhanh, “Anh… Vừa rồi muốn nói với em cái gì?” Anh nhấc cổ tay cô lên, đặt trước mặt cô, vẫn không nhúc nhích nhìn cô. Quân Mạc nghi hoặc nháy mắt mấy cái: “Tay em không có vấn đề gì a, lúc leo núi dùng chân thôi.” Sau đó vội vàng nín bặt, chột dạ nhìn anh một cái – trong ấn tượng của cô anh chỉ tức giận một lần là vì giữa mùa đông cô không nhịn được ăn cốc kem lớn nhất, kết quả về ho hết nguyên tuần. Quả nhiên anh cúi đầu nhìn chân cô, trầm giọng nói: “Đưa anh xem nào.” Chỗ đầu gối nhìn thấy một vết bầm xanh đen ghê người, nhìn xuống chút nữa, còn vài vết trầy da linh tinh vụn vặt, đã dán qua loa mấy miếng urgo. “Không có gì, em xử lý qua rồi.” Cô cẩn thận nói. Hàn Tự Dương nhìn mặt cô đau đớn, cuối cùng không nhịn được đưa tay đỡ. Sau đó nghiêm mặt lại đưa vòng tay bạc ra trước mặt Quân Mạc: “Đây là lần thứ mấy em làm mất rồi?” Quân Mạc bỗng chợt nhớ ra, buổi sáng ra khỏi cửa thì nhớ ra sẽ cùng lớp đi vận động, liền thuận tay tháo vòng xuống cho rảnh tay. “Em sợ làm mất, mới không mang ra ngoài.” Cô lúng túng giải thích. “À, sợ làm mất? Vậy nên để trên tủ giầy luôn hả, nếu anh không nhìn thấy, chỉ sợ đến giờ em cũng không nhớ tới việc mình “sợ làm mất”?” Anh thản nhiên nhắc cô. Đây không phải lần đầu tiên của cô, có hai lần thuận tay đặt ở toilet – nhưng cuối cùng lại đem phòng ngủ lộn đảo long trời lở đất để tìm. Một lần là ở trường – may mắn tan học lớp còn ở lại họp, lớp trưởng đưa trả cô. Cô thiên ân vạn tạ, hận không thể mời học sinh đi ăn cơm, về sau một năm một người nói cho anh – đổi lại nhận được cái trừng mắt lạnh lùng. “Em đi dạy tháo vòng tay ra làm gì?” Một lần Hàn Tự Dương hỏi cô, “Anh thật sự không nghĩ ra.” “A, dạy xong một tay đầy bụi phấn, phải đi rửa tay, kết quả lúc vào dạy tiếp thấy ướt quá, liền tháo ra.” Cô nghĩ giải thích như vậy, anh sẽ không truy cứu. “Em thật sự sợ đánh mất mới tháo xuống – quý như vậy, làm sao em lại không cần được chứ?” Đọc tạp chí thấy cái giá khiến người ta líu lưỡi, vài năm tiền lương của cô à, làm sao cam lòng mà vứt đi chứ. Quân Mạc uổng công giải thích với anh. Ngược lại còn khiến Hàn Tự Dương tức giận cười: “Em cũng cảm thấy nó quý à?” Cô ngẩn người nhìn anh, cuối cùng cũng biết mình nói sai cái gì rồi. Miệng anh vẫn mang theo ý cười, lại cau mày nhìn cô, vì sao trước khi kết hôn lại không biết con người này của cô nhỉ? Khi đó cô giỏi giang nhanh nhẹn, không một mảy may tỏ ra yếu kém. Dường như tất thảy đều thẳng hàng ngay lối, khách hàng tín nhiệm cô cũng nhiều như vậy. Quân Mạc nhanh tay cầm lấy cái vòng lạnh lạnh kia, đáng thương thay đã nằm trên tủ giầy cả một ngày, đeo vào tay: “Em thật sự không bao giờ… vứt lung tung nữa.” Anh thở dài một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng. Lúc trở lại, trong tay còn thêm lọ thuốc tán ứ. Cam chịu ngồi xổm trước mặt cô, “Duỗi chân ra.” Quân Mạc chỉ nhìn thấy mái tóc ngắn đen nhánh, cúi đầu nhẹ nhàng xoa nắn chỗ bầm ứ nơi đầu gối của mình. Lực đạo vừa phải, cẩn thận từng li từng tí. Nhịn không được vòng tay ôm anh, trong lòng chỉ cảm thấy ấm áp. Tư thế của anh vốn xấu hổ, lại bị cô đụng vào tay, rượu thuốc xái ra một ít, ngực áo trắng nhiễm một vết bẩn nhỏ. Nụ cười lại nhếch lên môi, tay buông chai rượu thuốc, cẩn thận vòng tay ôm lấy cô: “Sao vậy?” “Uhm, không có gì.” Quân Mạc cúi đầu nói, “Em đã nói với anh em rất thích anh chưa nhỉ.” Nhưng câu này không phải một câu nghi vấn. Chuyện du lịch 2 Sáng sớm, bởi vì đang là mùa hè, trời đã sáng từ lâu, Hàn Tự Dương vào phòng khách, nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng từ ban công chiếu vào – phòng ngủ luôn bị vài tầng rèm cửa che kín, một tia sáng cũng chẳng thể lọt vào. Trên bàn ngoài phòng khách ba lô cô thường dùng đã sắp xếp chỉnh tề, còn trên mặt đất là va li du lịch cỡ lớn. Anh mở ba lô, tìm ví của cô, mở ngăn giữa, kéo khóa, lộ ra thẻ tín dụng, đã hơn 5 giờ, nhớ tới lần tranh chấp do chuyện này, chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Các thầy cô trong học viện của cô tổ chức đi Hongkong du lịch dịp hè này, cô thật ra cũng không vấn đề gì, dù sao trước đó làm ở khách sạn đã từng đi huấn luyện – chính là mình tư lịch chưa đủ, vẫn nên ngoan ngoãn theo mọi người đi. Trở về nói cho Hàn Tự Dương, anh nghiêng nghiêng liếc cô: “Đi thôi, thích cái gì thì cứ mua về.” – bây giờ không có cái gì mà Đài Loan không có, chỉ là phụ nữ vẫn thích chênh lệch giá, trong lòng anh biết rõ ràng điểm ấy. Quân Mạc lắc đầu nói cũng không muốn mua gì, anh buông tài liệu trong tay, không có ý tốt nhìn cô: “Lúc trước ai nói tiếp đãi tốt đại hộ khách của Thụy Minh này, chí ít có thể mua được một cái túi?” Lần đó cùng vợ chồng Ân Bình ăn cơm, Ân Bình uống rượu vẻ mặt hào hứng nói: “Quân Mạc, bà giỏi thật, lúc trước còn nói không có ý đồ gì với Hàn tổng, chỉ là làm tốt công việc mà thôi, còn có tiền mua vài cái túi mới.” Cô hung hăng nhìn Phí Hân Nhiên vài lần – đúng là đàn ông tốt, vợ mình uống nhiều vậy không quản, chỉ biết ngồi đó mà ngây ngô cười. Đành phải mượn cớ, chỉ lúng túng giải thích: “Khi đó phải làm thành phần trí thức cao cấp, cũng chỉ mua một ít đồ xa xỉ cho đủ số.” – kỳ thật cũng không phải thứ gì quá xa xỉ đắt tiền, cô chỉ có mất cái túi có thể coi là hàng hiệu kiểu dáng cũng cơ bản. Hàn Tự Dương đưa thẻ cho cô, cô nhẹ nhàng đẩy ra: “Em thực sự không cần. Anh xem bình thường em cũng không dùng mấy thứ ấy.” Thật ra trong nhà chất đống lễ phục và ví nữ đến mức có thể khiến phụ nữ nhìn mà hai mắt sáng trưng, đều là do khách mời anh đi tham dự tiệc, đôi khi kèm y phục, giầy, túi một bộ đủ cả – một bộ toàn nhãn hiệu khiến kẻ khác thét chói tai, cô lại không đi, vì thế nhiều đồ cứ để đó không dùng. Hàn Tự Dương nắm tay, mỉm cười khuyên cô: “Thế nào, dùng tiền chung không tốt à?” Cô tránh ra, đi lấy cái va li lớn của anh: “Không phải, em cũng có tiền mà.” “Lấy va li lớn như vậy làm gì?” Anh nhíu mày nhìn cô với tay lấy va li, đứng đằng sau cô, dễ dàng giúp cô bỏ xuống. Cô xoay người, thở dài, lấy từ trong túi ra một tờ giấy thật dài: “Anh xem, em phải mua giúp chừng này thứ.” Tựa hồ không muốn anh có cơ hội đưa thẻ cho mình, Quân Mạc xoay người đi tắm. Anh nhớ rõ ràng sáng sớm, đã để thẻ tín dụng vào trong túi, coi như phòng ngừa vạn nhất. Lại nhìn bản báo cáo tài chính, gọi cô rời giường. Quân Mạc rửa mặt chải đầu sạch sẽ, kéo tay anh: “Chúng ta ra ngoài ăn sáng.” Đem hành lý của cô bỏ vào cốp sau, Hàn Tự Dương đem xe đậu trước cửa hàng sữa đậu nành Vĩnh Hòa, cùng cô ăn sữa đậu nành với bánh quẩy. Cô có thói quen kỳ lạ, đem bánh quẩy cắt nhỏ ra, tẩm trong sữa đậu nành, lại dùng chiếc đũa này gắp một miếng, nói như ra lệnh với anh: “Lại đây, há miệng nào.” Anh ngoan ngoãn nghiêng người qua, cam tâm tình nguyện ăn. Nhân viên bán hàng bên cạnh không khỏi mỉm cười. Đến sân bay, xa xa thấy đoàn người, Hàn Tự Dương vừa đưa hành lý ra, Quân Mạc đã đưa tay tiếp lấy, anh chậm chạp trì hoãn, dường như hừ lạnh một tiếng. Quân Mạc hiểu ra, nhìn thoáng qua bốn phía một cái nhanh, hôn nhẹ lên mặt anh, vui vẻ nói: “Em đi đây.” Cô gọi điện nói thứ hai về, trong điện thoại cũng nói: “Anh đừng tới đón em, trường có thuê xe, đưa về tận nhà.” Hàn Tự Dương nghe, hỏi cô: “Du lịch thế nào?” Tiếng cô hơi buồn ngủ: “Mệt chết đi được ấy.” Mệt đến mức quên hỏi anh cho thẻ tín dụng vào ví mình lúc nào. Thật sự là mệt kinh khủng, chính mình cũng thích đi dạo phố, vô câu vô thúc, không định mua thứ gì nhưng lần này đi mang theo cả một list những thứ được nhờ, hai ngày tự do hoạt động, chân đi mà muốn gẫy luôn, mấy thứ đồ trang điểm trông vậy mà nặng, xách nặng thiếu chút nữa rụng tay. Lúc về cô thật muốn hỏi Hàn Tự Dương, đãi ngộ Thụy Minh dành cho Phí Hân Nhiên rất thấp sao? Tại sao Ân Bình lại có thể nhất định phải được hời 200 đồng một chai sữa rửa mặt, mà còn mua đến bốn, năm chai! Vì vậy túi lớn túi nhỏ trở lại khách sạn, hai mắt choáng váng – thật sự là điên cuồng, cái va li du lịch to như vậy, mà không thể đựng hết được sao? Chỉ đành xuống cửa hàng bên dưới mua thêm hai cái túi du lịch nữa – cố gắng đem đồ của mình nhét vào. Thế nên lúc lên máy bay, đều phải nhờ đồng nghiệp giúp đỡ. Nếu không đối mặt với đống lớn đống nhỏ này cô thật sự khóc không ra nước mắt. Hơn hai giờ bay, Quân Mạc cứ ngủ gà ngủ gật. Đến khi xuống máy bay, đã gần 12 giờ rồi, nhóm đồng nghiệp thực sự mệt mỏi, nhưng cũng rất hưng phấn – dù sao cũng đã mua không ít đồ. Lên xe, lái xe hỏi mọi người ở đâu, đến phiên cô, do dự một chút, mở miệng nói tên một đường cách tiểu khu không xa. Vì thế trong đêm tối, dưới ngọn đèn đường màu cam, một cô gái với va li du lịch thật to cùng hai cái túi hai mặt nhìn nhau. Quân Mạc đầu đầy mồ hôi đem một túi đặt lên trên vali, một cái xách lên, nhưng phát hiện ra không làm cách nào mà kéo đi được. Không thì bắt xe đi vậy? Nhưng mà cách nhà có vài cái ngã tư mà gọi xe có phải ngốc không? Huống hồ, cũng có cái xe nào chạy qua đâu? Từng bước từng bước đi được hơn 10m, cô lấy điện thoại di động ra. Đầu kia điện thoại thanh âm rõ ràng, hiển nhiên vẫn chưa ngủ. “Em đang ở đâu?” Quân mạc nhanh chóng báo chỗ mình đứng. Đối phương hung hăng tắt điện thoại. Anh không lái xe, nhưng đi tới chỗ Quân Mạc đứng cũng mất 10 phút. Không nói một lời lấy hết đồ của Quân Mạc, trầm mặc đi phía trước. Quân Mạc lấy lòng đi phía sau: “Để em cầm một túi?” Anh lạnh lùng nói: “Không cần.” Quân Mạc hơi hối hận, thật ra là cô định đùa chút thôi, hôm nay về nhưng lại nói cho anh là ngày mai. Nguyên nhân – anh tất nhiên nghĩ sai rồi, kết hợp với cách cư xử trước kia của cô, khẳng định anh cho rằng cô không nghĩ anh sẽ ra sân bay đón nên mới cố ý nói muộn một ngày – tháng sáu tuyết rơi a, cô chỉ đơn thuần muốn cho anh bất ngờ thôi mà. Về nhà, anh đem các thứ bỏ lại trên sàn nhà, lập tức vào thư phòng. Quân Mạc chỉ có thể lấy trong va li ra một cái túi to, gõ cửa phòng, không có người trả lời – vì vậy nhẹ nhàng mở cửa. Bóng anh lười nhác ngồi, vừa mới tắt máy. Quân Mạc đem túi để trước mặt anh, nhìn sắc mặt, như cười như không. Chỉ có thể nuốt lời giải thích vào bụng, yên lặng tránh ra. Hàn Tự Dương giữ cô lại: “Thế nào, muốn đi nhanh như vậy à? Thế là xin lỗi?”. Có điều có thể khẳng định, Quân Mạc mang theo oan uổng, buồn rầu nói: “Sao anh không thèm nghe em giải thích?” Hàn Tự Dương miễn cưỡng cười cười, cúi đầu hôn cô. Đã tới lễ Giáng sinh, Quân Mạc thích bóng đèn vàng, cô luôn nói ánh đèn như vậy là ấm áp nhất. Hôm nay, ánh đèn đó đang soi bóng hai người, Hàn Tự dương lấy khuỷu tay huých vào cô: “Đi nghe điện thoại.” Quân Mạc buông tay đang vo gạo, một đôi tay ướt sũng, nhất thời không tìm được khăn lau, cười khanh khách, cọ cọ sau lưng Hàn Tự Dương, cười nói: “Vậy em đi nghe nhá.” Anh bất đắc dĩ tránh, nhưng cũng không cố ý tránh, nhẹ nhàng cười, quay qua đổ thịt bò xào vào đĩa. Đợi đến khi mang đồ ăn ra, Quân Mạc đã tắt điện thoại, hỏi: “Cơm mang ra chưa anh?” Hàn Tự Dương gật đầu, bốn món đã dọn ra bàn, cùng với khăn trải bàn hoa trắng, đẹp mắt vừa lòng. “Ai gọi thế? Nói lâu vậy à.” Anh nhíu mày hỏi cô. “Mẹ.” Quân Mạc cười nói, mang theo một tia khiêu khích, tựa hồ chờ mong phản ứng của anh. Quả nhiên, anh thở dài một cái: “Có lẽ mẹ quên anh rồi.” Quân Mạc ngồi xuống bên cạnh anh, gắp một gắp đồ ăn cho anh, biểu tình vô tội, “Em bảo gọi anh ra nghe điện thoại, nhưng mà mẹ nói đừng quấy rầy anh nấu cơm, vậy nên không gọi nữa.” Hàn Tự Dương làm như không có việc gì nói: “Anh quen rồi. Người gặp người thích.” Cô ngồi bên cạnh anh, đột nhiên nói: “Em thích nhất thịt bò anh làm.” Cô đưa nhiều công thức làm thịt bò cho anh nấu nướng, cuối cùng cũng được ăn không biết chán. Cô không nói gì, Hàn Tự Dương ngừng đũa, chăm chú nhìn cô, lúc ăn cơm cô luôn tỏ ra rất hài lòng, giống như lúc anh nấu nướng, cũng thích việc tranh thủ thời gian xem cô vui vẻ ra ra vào vào, làm mấy việc nhỏ. Anh nghĩ cô biết vì sao cô lại thích ăn thịt bò đến vậy. Vẻ mặt Quân Mạc mang theo ý cười, vô thức cắn đũa: “Đó là món thịt bò ngon nhất em từng ăn.” Cô đứng dậy: “Em đi xới cơm, chúng mình ăn xong rồi ra ngoài đi dạo được không?” Ra cửa, Quân Mạc kéo Hàn Tự Dương, hãnh diện: “Sau này lễ Noel chúng ta không cần phải lo lắng đi đâu ăn cơm, phải không?” Anh đưa tay ôm cô, “Đi đâu nào?” Quân Mạc nhìn đồng hồ: “Sớm như vậy à. Mới bảy rưỡi, chúng ta đi dạo phố đã.” Khuôn mặt anh như một chấm nhỏ trong đêm đông, lãnh tuấn lại mang theo nuông chiều khiến người ta có thể tan chảy: “Đi thôi.” Trên đường vẫn nhiều người qua lại, giọng hát phiêu đãng, khiến ta nhớ đến hôm nay quả là một ngày thuộc về ba màu xanh lá, đỏ lửa và tuyết trắng. Mười ngón tay anh nắm chặt lấy tay cô, dường như sợ cô lạc trong đám người. Bọn họ đều không mang găng tay, chạm tay trần vào nhau, cảm thấy ấm áp vô cùng. Quân Mạc kéo anh vào một cửa hàng, không tự chủ dừng bước: “Cái khăn quàng kia vẫn còn bán cơ à?” Hàn Tự Dương nhìn hướng cô chỉ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Uh.” Quân Mạc mỉm cười không nói gì, quay đầu nhìn anh: “Vẫn nên ra ngoài thôi. Máy sưởi làm em nhức đầu quá.” Mặt cô đỏ bừng, vẻ mặt cũng thản nhiên. Bọn họ đi ra ngoại cửa hàng, ngoài quảng trường không còn nhiều người, ước chừng đã đến giờ ăn cơm. “Anh có nhớ lần gọi điện thoại cho em, nói rất nhớ em không?” Anh làm sao có thể không nhớ rõ chứ, chỉ sợ đó là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời anh, tiến thoái lưỡng nan, nhớ rõ như vậy à, lại sợ cô nhìn thấu tâm sự. “Không nhớ rõ.” Anh kéo khăn quàng cổ của cô sát lại, mỉm cười giấu đi hồi ức đó. “Không nhớ rõ hả?” Quân Mạc nhẹ nhàn lặp lại, “Chắc anh vẫn nhớ. Khi đó là lần đầu tiên em cảm thấy cô độc.” Cô nhớ rõ mình ra ban công nhận điện thoại, mà cuối đường chạy là một đôi tình nhân đang ôm nhau. Lại nói thêm một câu: “Lần này đi công tác lâu quá.” Quân Mạc cắn môi, có chút bốc đồng: “Về sau không được vậy nữa.” Anh đứng trước mặt, cúi đầu nhìn cô, lông mi chớp chớ, ánh mắt sáng lên rạng rỡ: “Hôm nay là Giáng sinh, quà của anh đâu?” Quân Mạc cười, tròn mắt nhìn, đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo anh, kiễng chân thật nhanh, chạm nhẹ vào bờ môi anh một cái, sau đó bước ra sau vài bước mỉm cười: “Được chưa?” Lọn tóc đuôi ngựa bị gió thổi sang một bên, nhẹ nhàng rơi xuống một bên vai, “Của em đâu?” Hàn Tự Dương theo sát từng bước, cười như không cười nhìn cô: “Anh không phải là món quà tốt nhất rồi à?” Quân Mạc ủ rũ cúi thấp đầu: “Anh không phải định ngày lễ nào cũng nói câu này đấy chứ?” Nhưng vẫn để anh ôm vào ngực, nghe được tiếng anh nói: “Anh vẫn không quên. Làm sao có thể quên, anh nhớ em như vậy.” Quân Mạc co lại trong lòng anh, khóe miệng không tiếng động cong lên. Một lúc lâu, dù rõ ràng là gió lạnh thấu xương, lại chỉ cảm thấy thật ấm áp. Cuối cùng cô cũng tránh ra, tựa đầu vào vai anh: “Em còn một món quà nữa muốn tặng anh.” Cô ghé đầu vào tai anh nói mấy câu, vừa nhìn người đàn ông trước nay vẫn bình tĩnh thất thần khoảng nửa khắc, sau đó khuôn mặt tuấn lãng không thể che giấu nổi niềm vui. Anh nắm tay cô, chỉ nói: “Sau này trời lạnh, không cho phép em ra ngoài nữa.” Cô để mặc anh nắm, không nói gì, chỉ rạng rỡ cười, như sắc tường vi nở rộ.