Tim Lacy chùng xuống, sa đâu đấy quanh bàng quang của nàng, nàng cũng phải đi tiểu nữa. “Mất một phút pha trà thôi. Ông có biết là uống trà rất có lợi cho sức khoẻ không? Tôi có đọc thấy …” Trời ạ, tên này có dán tem độc ác khắp cả người vậy mà nàng đang lại mời hắn uống trà. Lạy trời cho hắn biến đi giùm.
Hắn dợm bước ra cửa, còn nàng thầm cám ơn thánh thần trên cao phù hộ.
“Nếu cô có nghe thấy hay trông thấy bất cứ điều gì bất thường, gọi ngay cho tôi,” hắn bảo, giọng lạnh tanh.
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ gọi ngay mà." Ngay khi Thần Chết bắt ngươi phải nhắm mắt đời đời. Khi cửa vừa đóng lại sau lưng hắn, hai đầu gối Lacy bủn rủn. Nàng thả Fabio rồi vào phòng khách ngồi phịch xuống ghế sofa và nhắm nghiền mặt hai tay ôm mặt. Khi chuông điện thoại reo, nàng giật nảy cả người.
"Chào Lacy. Eric gọi đây." Tiếng loa phát ra lời nhắn. "Anh thấy em đến hẹn ra lấy thuốc trị ve chó, nên anh tính mang qua cho em luôn. Với lại, Anh định mời em đi ăn tối. Anh biết một nhà hàng Ý rất ngon nhé. Để anh làm rõ luôn, phải anh đang mời em hẹn hò đây. Anh biết em từ chối anh cả triệu lần rồi, nhưng người ta nói là đẹp trai không bằng chai mặt mà. Thôi, gọi lại cho anh nhé ."
Lacy mặt kệ Eric và thực hành bài tập hít thở nhằm đưa nhịp tim về mức bình thường. Hình ảnh cặp mắt độc ác sắc lạnh của Zeke Duncun lấp đầy tim trí nàng, rồi sau đó suy nghĩ trở mặt kéo nàng quay lại phòng ngủ, lúc Chase kéo hai đùi nàng dang rộng và...
Ôi thiên địa thánh thần, nàng vừa được tận hưởng một trận mây mưa tuyệt vời nhất đời mình mà lại không chứa đựng hết tất cả. Chỉ một vấn đề nho nhỏ còn tồn tại. Dường như Chase tin chắc rằng hai người chỉ mới bắt đầu lượt chơi đầu tiên - và anh chắc mẩm lượt tiếp theo đến lượt anh dùng gậy đánh bóng.
Điều thực sự làm Lacy lo sợ là chính nàng không chắc rằng anh đã lầm. Nếu chỉ mới gần gũi mà không đi trọn cuộc hành trình nhưng cảm giác đã trên cả tuyệt vời rồi thế thì khi nàng mời anh sát cánh cùng nàng cảm giác sẽ còn đỉnh điểm đến mức nào nữa? Ừm, lúc trước nàng đã được trông thấy anh trong màn hình phát bóng, anh sở hữu sức mạnh lẫn sự chính xác đáng ngưỡng mộ. Những ý nghĩ lại đưa nàng hồi tưởng đến giây phút thăng hoa thỏa mãn, và bụng dưới của nàng thắt lại.
Thế rồi, một suy nghĩ khác chợt đến trong đầu nàng. Cái khoảnh khắc thoáng qua ki ý nghĩ Chase Kelly sẽ bỏ đi khiến nàng nghẹn thở ấy. Cứ làm như là nàng có quan tâm đến anh vậy ... cứ làm như là ...
Không đời nào! Nàng không quan tâm đến anh. không thể thế được.
~~~~~~~~~~~~
Zeke nghiến răng, gục đầu xuống vô lăng. Nhức đầu. Mẹ kiếp, đầu hắn đau như búa bổ rồi thêm khúc tràng giang đại hải kia nữa chứ ... hắn nổ máy xe, nhưng trước khi cho xe chạy ra ngõ, Zeke lấy cuốn xổ ghi lại địa chỉ căn nhà. Con nhỏ hắn vừa gặp rõ ràng đầu óc rỗng tuếch, đáng lẽ phải là tóc vàng hoe mới phải, nhưng nỗi nghi ngờ rấm rứt trong hắn chưa tan biến hẳn. Để sau rồi hắn sẽ quay lại.
Hắn vừa lái xe vừa bấm số của bệnh viện gọi cho phòng chăm sóc đặc biệt. "Vâng, tôi là sĩ quan cảnh sát Duncun đây. Xin cho biết bác cáo về tình trạng của bệnh nhân Stokes."
"Anh ấy vẫn thế," cô y tá trả lời. “Khả năng sống sót vẫn cao, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ vừa đến và có bảo đảm với bà Stokes là tình trạng này không nằm ngoài dự đoán."
"Cám ơn cô." Zeke vờ lịch sự và hy vọng cơn thịnh nộ không thể hiện rõ trong giọng nói của hắn. "À, tôi còn muốn hỏi chuyện này nữa. Cô có thấy người của đội tôi cử đến ở đó không?"
"Có một người ngồi trực suốt đấy ạ. Ông có cần tôi cho ông số điện thoại của phòng chờ không?"
"Không." Zeke nhấn nút tắt máy. Đã đến lúc hắn phải tìm hiểu xem mấy tay trong đội mưu tính chuyện quái gì rồi.
~~~~~~~~~~~~
Lacy nghe tiếng cửa phòng ngủ kẹt mở rồi đóng sầm lại. Giọng nói đầy tức tối của Chase oang ang khi anh đi ngang qua sảnh. "Chuyện vừa rồi điên quá! Em có biết làm thế là điên rồ đến mức nào không?"
Phải. Khá là điên rồ. Nếu trong bữa điểm tâm sáng nay, nàng nhất định yêu cầu anh đi khỏi đây thì bây giờ nàng đã không lâm vào hoàn cảnh này. Nàng sẽ không biết lưỡi và ngón tay anh điệu nghệ ra sao. Bên trong nàng sẽ không mềm nhũn khi nghĩ đến lúc được cùng anh đi đến tận cùng đam mê.
Anh ngồi xuống cạnh nàng. "Em không sao chứ ?" Nỗi lo lắng đã làm dịu đi vẻ thịnh nộ trong đôi mắt xanh của anh.
"Em không sao." Nàng đứng bật dậy trước khi anh chạm vào người nàng. "Em có mấy việc phải làm. Lập hóa đơn, tính toán với đủ thứ. Anh cứ lấy băng đĩa ra xem tự nhiên nhé." Nàng mở ngăn tủ cất băng đĩa ra. Sau đó nàng bỏ đi xuống cuối sảnh, mở cửa phòng làm việc và khóa trái cửa lại. Nếu trong nhà có sẵn búa và đinh, nàng sẳn sàng đem ra dùng để niêm phòng cửa luôn. Không phải để ngăn anh ở ngoài đấy, mà là để giữ cho mình ở mãi trong này.
Chase nhìn theo nàng khuất dạng sau cánh cửa phòng làm việc. Anh biết nàng đang chạy trốn anh. Một phần trong anh muốn đuổi theo nàng, cái phần đang phản ứng với nhịp hông đang lắc nhẹ, ngúng ngẩy của nàng. Nhưng phần còn lại khuyên anh cứ để nàng đi đi. Anh còn có tình huống hoặc-đương-đầu-hoặc-trốn-chạy của riêng mình đang cuồng nộ trong anh.
Vài phút đứng chờ trong phòng ngủ của Lacy là những giây phút dưới địa ngục cùng hỏa ngục ngùn ngụt bốc cao. Anh chỉ muốn lao nhanh ra ngoài, giã Zeke thành cám, moi ra câu trả lời từ hắn. Rất có thể anh sẽ làm thế nếu không sợ phương hại đến Lacy. Rồi ý nghĩ khả năng Zeke sẽ dễ dàng hãm hại nàng đến thế nào khiến lửa địa ngục càng bốc cao thêm.
Anh đứng lên, đi tới đi lui quanh ghế sofa và thấy mình như thú bị nhốt trong lồng với cảm giác hoàn toàn vô dụng và bất lực. Phần đàn ông của anh nhói lên như thể muốn phản đối tính từ cuối cùng anh vừa nghĩ đến. Anh phải hành động, phải suy nghĩ cho ra. Phải có lý do Zeke mới hành xử như thế.
Cũng phải có lý do cho việc mỗi ý nghĩ rằng Lacy sẽ bị hãm hại không thôi đã tạc cả một suối đau đớn trong tâm hồn anh. Lý do tại sao những cảm xúc ấy lại khiến anh nhớ đến một lần khác nữa.
Chuông điện thoại lại reo. Chase tiếp tục đi đi lại lại trong lúc hệ thống loa điện thoại phát đi giọng nói người gọi đến.
"Chào em, Lacy. Lại là Eric đây. Anh ... thôi được, anh xin thú thật là anh không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Anh hy vọng lần này em trả lời điện thoại của anh. Nhà hàng anh định mời em đến có món tôm sốt hải sản ngon chưa từng thấy. Còn món tráng miệng ở đó thì thật là tội lỗi. Xin em hãy nhận lời đồng ý đi với anh nhé. Em nếm trãi tội lỗi cùng anh. Thậm chí chúng ta có thể ăn chung với nhau đấy."
Hai hàm Chase nghiến chặt. Chắc chắn phải có lý do giải thích cho việc anh chỉ muốn quẳng tay nhân viên FedEx tên Hunky lên-giường-với anh vào sa mạc Sahara và lý do vì sao ý nghĩ Lacy sẽ cùng Eric nếm mùi tội lỗi làm toàn thân anh nóng run đến nỗi có cảm giác như hai bàn chân trần của anh sẽ để lại vết cháy xém trên nền nhà lát gỗ. Cái cảm xúc nôn nao, quá-giống-với-ghen-tuông này nhất định phải biến đi.
Chỉ là nôn nóng vì chưa có được thôi mà, anh tự nhủ. Một khi đã đoạt được nàng rồi, tình trạng hoang mang này sẽ tan biến. Nhưng quỷ tha ma bắt anh đi, nếu ngay bây giờ anh không mua được một hộp bao cao su.
*******
Một tiếng sau, Zeke rời ngăn làm việc của mình đến gõ cửa phòng đồn trưởng. "Mời vào."
Zeke vừa huýt vai mở cửa thì lập tức huyết áp của hắn tăng vọt khi hắn thấy Jason Dodd đang ngồi gần bàn sếp. Zeke khẽ gật đầu chào cả hai nhưng Dodd làm như không nhận thấy cử chỉ chào hỏi ấy.
"Có tin gì của Stokes không ?" Zeke hỏi.
"Không." Đồn trưởng hết nhìn Zeke - lại nhìn Dodd, đánh giá, cân nhắc.
Tay Zeke nắm quả nấm cửa chặt hơn nữa. "Cũng không tìm thấy gì ngoài hồ ư?" hắn đưa mắt nhìu Dodd. Tay này không nhìn lảng đi chỗ khác để tránh kiểu buộc tội không lời của Zeke.
"Tôi tưởng hôm nay anh vừa đến đó cơ mà," đồn trưởng lên tiếng.
"Tôi có rà soát khu vực xung quanh vì nghĩ rất có thể Kelly dùng vũ lực đột nhập trái phép vào nhà dân ở đó."
"Chase Kelly sẽ không làm thế đâu." Dodd nói ngay. “Cậu ấy càng không dùng súng để sát hại Stokes".
Zeke chĩa ngay mũi dùi sang Dodd. "Thế ai đã bắn anh ấy ?" Hắn muốn biết Dodd đã nói gì với đồn trưởng những gì. Thà biết ngay còn hơn đoán mò .
Dodd dựa hẳn lưng vào ghế xoay khiến chiếc ghế kẹt lên khe khẽ. "Chắc ta phải đợi đến khi anh ấy tỉnh lại và nói hết sự thật thôi."
"Cậu đang buộc tội đấy à, Dodd? Nếu đúng thế, cậu cứ việc nói thẳng vào mặt tôi đây này."
Dodd đứng ngay dậy khiến chiếc ghế có bánh xe chạy đến tận cuối phòng. "Được lắm. Tôi sẽ nói thẳng vào mặt anh. Tôi sẽ gào to vào cái tai khốn kiếp của anh nếu anh thích, nhé!"
"Ngưng ngay cái trò lố này đi!" Đồn trưởng nhoài qua bàn làm việc và nắm cánh tay Dodd. "Tiên sư các anh. Tôi không biết trò này sẽ diễn ra như thế nào, nhưng từ nay tới đó, tôi không thể để người của tôi gây sự với nhau được."
"Chase Kelly đã gây ra chuyện này." Zeke xỉa ngón tay vào Dodd. "Nếu thằng này nói khác đi thì chắc tại hắn sợ chúng ta sẽ phát hiện ra điều gì khác nữa."
"Giờ thì ai vô cớ buộc tội ai đây ?" Dodd quát lại.
"Ít nhất thì tao nói thẳng vào mặt mày."
"Nếu muốn biết tôi nghĩ gì, sao anh không đến gặp tôi mà hỏi cho ra lẽ? Tôi sẵn lòng gặp anh ngoài kia bàn chút chuyện."
"Tôi đã bảo thôi cơ mà!" Đồn trưởng xen vào giữa hai người. "Trừ khi hai người muốn bị đình chỉ công tác, bằng không hai người đừng xía vào việc của nhau nữa."
Dodd hất tay đồn trưởng và nóng nảy ra khỏi phòng. Zeke đứng nhìn theo anh đi ra và tân dụng cơ hội vào hẳn bên trong hỏi điều hắn đang nôn nóng muốn biết. "Hắn đã nói gì?"
"Cậu ấy chẳng nói gì cả . Chính tôi gọi Dodd vào đấy. Nếu Kelly có tội, thì tôi không tin Dodd lại không mảy may nghi ngờ cậu ấy. Tôi còn biết là IA đang điều tra cậu ấy nữa. Việc của tôi là phải làm sáng tỏ chuyện này."
"Thế Dodd nói sao?"
"Cậu ấy phủ nhận. Có vẻ như Dodd còn tin chắc rằng Kelly không phải người xấu ... Tệ hại nhất là gần đây Kelly có vẻ chểnh mảng, nhưng thật lòng mà nói, tôi chưa bao giờ ..."
“Thế là anh không tin tôi?" Zeke hỏi. "Anh thà tin một thằng gàn dở thích chui đầu vào chỗ chết hơn là tin tôi sao?"
"Tôi không nói là tôi không tin anh. Tôi chỉ muốn nói là ... trời ạ, tôi không biết phải tin cái gì bây giờ. Nhưng hôm nay anh có nói Dodd có dính líu đến vụ mờ ám này, tôi thấy không đúng đâu. Dodd quan tâm đến Kelly, có lẽ là quá quan tâm đến mức không thể thừa nhận rằng Kelly đã trượt dốc. Họ từng là đồng sự với nhau suốt bảy năm ròng và điều này ..."
"Chính vì thế tôi mới nghi Dodd bị biến chất rồi. Là đồng sự với nhau, Kelly làm bậy thì Dodd phải biết chứ."
Đồn trưởng lắc đầu. "Tôi không nghĩ thế." Chợt chân mày ông nhướng lên. "Anh cũng là đồng sự của Kelly. Vậy tại sao anh phải chờ đến khi hắn bắn một người trong đội rồi anh mới bắn hắn?"
Zeke cố nuốt lời buộc tội ấy xuống cái bao tử đang bị loét vì căng thẳng của hắn. "Đừng nói là anh định hùa với Dodd để đổ hết tội lên đầu tôi đấy nhé."
"Tôi chẳng nói gì cả . Nhưng tôi sẽ theo đuổi vụ này đến cùng, Zeke ạ. Tôi hứa với anh đấy. Nếu trong số người dưới quyền tôi có cớm bẩn, tôi sẽ tìm cho ra hắn."
*******
"Anh đang làm gì vậy?" Lacy hỏi khi bước ra khỏi phòng làm việc nhiều tiếng sau đó. Suốt quãng thời gian này nàng đã lắng nghe lấy mặt trái mặt phải cuộc tranh luận của lý trí về việc lôi Chase trở lại phòng ngủ và trao cho anh bản liệt kê tất cả những gì nàng muốn thử: sex dưới vòi sen, sex trên sàn nhà, sex ... Dẹp suy nghĩ ấy ngay đi!
Chase rải một loạt trang giấp tập học trò đầy kín ghi chép lên bàn nước nhà của nàng. Anh nhìn lên, và khi mắt họ gặp nhau, nàng thấy nỗi khát khao tình dục hoang dại phản chiếu trong ấy. Nàng lập tức nhìn xuống đống giấy tờ để cố trấn tĩnh, đồng thời nghĩ đến việc quay ngay vào phòng làm việc.
"Anh đang lật lại vụ này theo trình tự thời gian. Hy vọng anh sẽ tìm ra mảnh ghép bị thiếu trong bản ghép hình này."
"À, ra vậy." Cố tình chọn chỗ cách anh khá xa trên ghế sofa, nàng ý tứ ngồi xuống và nhìn lướt những ghi chép của anh. Trên đầu mỗi trang, anh ghi rõ ngày tháng và bên lề anh liệt kê giờ khắc kèm ghi chú bên cạnh đó. Nàng chăm chú đọc và nhận ra rằng anh vừa liệt kê tất cả, kể cả việc anh dùng điểm tâm ở đâu và ăn trưa với ai.
"Anh có trí nhớ tốt thật đấy." Nàng nghiêng đầu nhìn Chase và thấy sự bực bội hiện trên nét mặt anh. "Em không nghĩ mình sẽ nhớ được nhiều thế này đâu."
"Nếu cố gắng thì em cũng làm được mà. Nhưng việc vẫn chưa mang lại kết quả gì vì anh còn quá nhiều khoảng trống chưa điền đủ đây này." Anh chỉ vào một trang, trang này dường như chẳng có gì ghi trên ấy.
"Có thể anh sẽ nhớ ra nếu em đọc thành tiếng cho anh nghe." Lacy nhặt tờ giấy lên.
Anh nhún vai, Lacy thoải mái dựa vào lưng ghế, hai chân xếp bằng. "Vào ngày thứ Ba, 16 tháng Hai, anh dậy lúc 6 giờ sáng, ghé qua quán Bee uống cà phê. Anh đến cơ quan lúc khoảng 8 giờ sáng." Nàng ngần ngừ và ngước lên nhìn thẳng mắt anh. Chase đang chăm chú ngắm nàng. Ánh mắt anh ngó nàng đăm đăm khiến Lacy chỉ muốn chạy ngay đi - như là, ngay đến phòng ngủ của nàng. "Anh không điền thông tin gì cho cả sáng hôm ấy. Chắc là chẳng có việc gì quan trọng xảy ra cả. Có lẽ anh ngồi lì trong văn phòng và chơi bài trên máy tính."
Chase lắc đầu. "Anh không bây giờ chơi loại game ấy."
Nàng nhìn xuống tờ giấy, rồi ngước nhìn lên anh. "Anh đã ăn trưa tại một restaurant - Mexico." Nàng nguýt. "Anh còn viết trong đây là, 'em hầu bàn dễ thương có cặp mông xinh xắn' nữa này."
Miệng anh cười cười. "Có nhiều thứ không thể quên được."
Nàng nhíu mày. "Phải rồi." Nàng nhìn lướt xuống cuối trang. "Anh cũng chưa có thông tin cho buổi chiều hôm ấy. Nhưng đến tối, Anh ...
Nhanh như cắt, anh giật tờ giấy trên tay nàng. "Thôi em ơi! Cách này không được rồi."
Nhưng nàng đã kịp đọc những gì viết trên đó. "Nấu bữa tối và làm tình với Jessie." Khi mẩu giấy rời tay nàng, Lacy còn đọc lại thêm một lần nữa. Nàng nhướng mày và cố gắng giải mã cơn ghen ghê gớm như đá tảng đè lên ngực nàng. Sao anh dám ... yêu-không-quan-hệ với nàng trong khi lại đang gắn bó với một người đàn bà khác? Hóa ra Chase Kelly cũng cùng một giuộc với Peter hoặc Brian mà thôi. Duy chỉ có điều, lần này nàng không nằm trong phe bị lừa, lại là thành viên của phe đi lừa. Trời đất, Lacy thấy mình là thứ cặn bả ghê tởm.
Nàng nhấc mắt lên. "Ít ra thì anh cũng có thể bảo cô ta rằng anh chưa tụt quần khi lên giường với tôi."
Anh đặt tờ giấy lên bàn. Đoạn, Anh nhắm mắt, lấy ngón tay kẹp mũi. "Lacy này ..."
Thấy cơn ghen càng ngày càng bốc cao như muốn thiêu đốt lồng ngực, nàng đứng bật dậy đi vào bếp. Lacy mở tủ lạnh và ước nàng có thể chui đầu vào ngăn đá để cơ thể nóng bừng của nàng dịu lại.
Tủ lạnh nói một lèo. "Ăn cá ngừ đi. Nhớ mua ba lít sữa."
"Câm ngay," nàng gắt.
Lacy hết trừng mắt nhìn hũ mayonnaise lại cau có quay sang tuýp mù tạt bày trong tủ. Chưa đầy mấy phút sau, nàng đã nghe tiếng Chase đi vào sau lưng nàng.
"Chuyện không phải như em nghĩ đâu," Anh bảo.
"Vậy em nghĩ gì nhỉ?" nàng hỏi, trong lòng sôi sùng sục, và cầu mong cho anh ta không nhận ra.
"Em nghĩ anh đang gắn bó với cô ấy." Anh tiến đến gần hơn, nàng đóng vội tủ lạnh và bước tránh ra xa.
"Thế không phải sao?" Sự hồ nghi chất đầy trong gọng nói của nàng và nàng hình dung câu chữ mình vừa nói nặng nề rơi thịch xuống nền nhà.
"Không, không hề."
"Anh nấu bữa tối và lên giường với cô ấy thế mà anh lại không gắn bó." Trong một thoáng, nàng tưởng tượng liệu đấy có phải lời Peter dỗ dành cô thư ký hay không: "Anh có vợ nhưng anh không thực sự gắn bó đâu." Và còn Brian: "Phải, anh có đính hôn với cô ấy, nhưng tụi anh chẳng có gì gắn bó cả."
"Đúng vậy . Giữa tụi anh chỉ có thể. Ăn tối và lên giường, thế thôi."
"Và đó là chuyện tình một đêm, đúng không?" nàng hỏi, dù gần như chắc chắn đã thấy cái tên Jessie viết đầy trên nhiều trang ghi chép khác. Liệu đến nước này, anh còn nói dối nàng nữa hay chăng? Tất nhiên là có rồi. Đàn ông toàn dối trá như nhau. Cũng như đàn ông luôn phản bội người đầu gối tay ấp với mình. Nhưng nàng và Chase không hẳn là phản bội. Không hẳn đã ăn nằm với nhau. Không hẳn là thế theo như định nghĩa chính trị của cựu tổng thống Clinton. Có lẽ nàng không thật sự đáng tởm lắm.
Chase hơi sững lại một giây như đang tìm lời giải thích. "Không. Cũng không phải chỉ có một đêm. Tụi anh .. em ạ, kể từ ba tháng trước, tụi anh gặp nhau điều đặn hai lần một tuần. Anh nấu ăn rồi tụi anh ngủ với nhau, thế thôi. Không hề có chuyện gắn bó lâu dài đâu mà."
Lacy há hốc cả mồm. "Anh gặp cô ấy hai lần một tuần mà vẫn cho rằng thế là hai người không gắn bó ư?"
Anh nhíu mày. "Không, anh không nghĩ thế."
"Ồ thế hử? Này, thứ lỗi cho tôi phải hỏi nhé, nhưng tình huống thế này tôi chưa từng đọc thấy trên tạp chí Redbook hoặc Cosmo bao giờ. Theo như cái óc bé bằng hạt đậu của đàn ông các anh thì như thế nào mới đáng là tình cảm gắn bó?" Nàng khoanh tay dứng chờ câu trả lời. Chân nhịp nhịp lên trên sàn nhà.
Một nhịp.
Nàng không nên để ý có bao nhiêu phụ nữ từng đi qua đời anh.
Hai nhịp.
Nàng không có quyền gì để hạch hỏi anh như thế.
Ba nhịp.
Nàng chẳng có lý do gì để tự nhiên thấy như bị tổn thương.
Bốn nhịp.
Nghe như là anh vừa nói thật, dù sự thật kia rất khó nghe. Thậm chí dù sự thật ấy có làm cho anh giống như một gã sở khanh. Nhưng anh đã không nói dối.
Năm nhịp.
Có nên cho anh thêm điểm vì anh đã không nói dối nàng không nhỉ?
Sáu nhịp.
Phải chăng chính nàng cũng muốn ái ân nhưng lại từ chối quan hệ gắn bó?
Bảy nhịp.
Không quan trọng nữa vì Chase Kelly giờ đã thành quá khứ với nàng. Ngay sau khi anh trả lời nàng câu này, nàng sẽ nhất quyết đòi anh mang "gậy vụt bóng" ra khỏi cuộc đời nàng mãi mãi.
Để rồi bỏ lỡ mất phần hay nhất của trận đấu ư? Cô nàng lương tâm quỷ quyệt thì thầm. Cô có thực sự muốn như thế?
Tuy nhiên, ngay lúc này nàng chỉ muốn cho cả cô ta lẫn Chase Kelly ăn tát. "Kìa, anh nói đi chứ. Anh định nghĩa gắn bó là thế nào hử?"
Tám nhịp.
Chín nhịp...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Chase nhìn chân Lacy gõ nhịp lên xuống trên nền nhà. Nhịp lên nhịp xuống. Anh nhìn thấy cơn giận dữ bùng lên trong mắt nàng và tự nhiên anh cũng khá là giận như thế. Dù anh không biết tại sao tự nhiên anh lại cáu lên như vậy.
" 'Gắn bo' có nghĩa hai người tận tụy cùng nhau." Anh đưa tay vuốt mặt. "Khi người ta chia sẻ cuộc đời mình cho nhau. Khi mà người ta thực sự có ý nghĩa với nhau. Khi họ quan tâm. Và chừng ấy không hề có trong quan hệ giữa anh và Jessie."
Và khi ấy cũng là lúc mọi thứ ùa đến đâm thẳng vào anh với sức mạnh của một xe trọng tải lớn: anh đang vướng vào một mối quan hệ thực sự gắn bó mật thiết với Lacy Maguire. Anh mới chỉ biết nàng có hai ngày thế mà giờ anh đứng đây, gắn bó mật thiết ngập đến tận cổ. Suy nghĩ ấy dựng lên hàng loạt lá cờ đỏ báo động của tình cảm: sợ hãi, chối bỏ, và cả niềm hân hoan.
Anh cần chút thời gian để trấn tĩnh - thời gian để đối mặt với những vết bánh xe mà chiếc xe trọng tải hạng nặng của thực tiễn kia đã để lại trong anh - nhưng nét mặt Lacy trông có vẻ muốn anh cuốn gói đi ngay lập tức. Cái cảm giác hoặc-đang-đương-đầu-hoặc-trốn-chạy khi nãy lại quay về giày vò tâm não vốn đã bị cắn nát của Chase.
Anh có thể đứng lại bảo vệ ý kiến của mình, đấu tranh để cho nàng thấy Jessie thật sự không hề quan trọng gì với anh cả. Hoặc anh có thể ra đi khi cơ hội ra đi chín muồi, biến mất trước khi tim anh lạc lối. Anh quay phắc lại, hiên ngang bước ra khỏi cửa bếp, lấy khẩu súng giấu dưới nệm ghế sofa và đi thẳng ra cửa.