Ly Dị, Tuyệt Vọng Và Dễ Thương

Chương 24: Chương 24




Chase đấu tranh cưỡng lại khao khát muốn chạy theo Lacy buộc nàng phải thú thật lòng mình. Nàng tưởng anh đã đi rồi nên nàng khóc, như thế có nghĩa nàng có quan tâm đến anh, dù nàng có muốn hay không. Nhưng anh đã không chạy theo nàng.

Nhắm nghiền hai mắt, anh cố làm dịu đi cơn hoảng loạn vẫn đang lung bùng trong ngực. Năm phút trước, anh đã định vào nhà lấy hết đồ tùy thân và đi ngay. Nhưng sau đó anh bừng tỉnh; anh có bỏ đi cũng không ngăn cho Zeke quay trở lại. Và nếu hắn quay lại và Lacy, với khả năng không biết nói dối của mình, sẽ không thể làm hắn tin là nàng chưa từng gặp Chase, lúc đó rất có thể Zeke sẽ làm hại nàng. Đi hay ở, Chase cũng đã đặt Lacy vào vòng nguy hiểm mất rồi. Tuy nhiên, nếu anh ở lại thì ít nhất anh cũng có mặt để kịp thời che chở cho nàng.

Vậy nên anh sẽ ở lại. Nhưng anh phải tỉnh táo. Anh không thể hứa hẹn gì với nàng. Quỷ thần ơi, chắc chắn là không. Chuyện giữa anh và nàng không phải là qua đường, nhưng rồi nó sẽ đi đến đâu chứ? Anh có gì để cho nàng đâu?

Nếu không có cách gì lật ngược thế cờ thì anh, Chase Kelly, sẽ buộc phải chạy trốn hoặc ra đầu thú. Đầu thú rồi sau đó anh chắc chắn sẽ phải đi tù. Dù tính đường nào, anh cũng không thể để Lacy khổ lụy vì mình.

Vậy nên bây giờ, dù có muốn bộc bạch tình cảm thật của mình với nàng đến thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không thể - không thể làm thế cho đến khi biết được tương lai sẽ mang đến những gì.

Gần một giờ đồng hồ sau, khi Lacy vẫn còn nằm thao thức thì Chase nhẹ nhàng nằm xuống ngay cạnh nàng. Nàng không nói, anh cũng lặng thinh. Tiếng đồng hồ kêu tích tắc nghe sao chậm chạp như thể sắp hết pin vậy. Nàng hít vào thật sâu và ngửi thấy mùi cơ thể anh – mùi khí trời bên ngoài của gió và cây cỏ. Nhịp thở của anh hòa theo nhịp thở của nàng làm dấy lên trong căn phòng tối một cảm giác chờ đợi kỳ lạ về những gì sắp xảy ra. Không chỉ sắp xảy ra trong năm phút tới, mà là chờ đợi đoán trước về bước tiếp theo trong quan hệ giữa hai người.

Nàng nghe tiếng anh xoay người nằm nghiêng. Mặt nệm khẽ xoay chuyển khiến tim nàng chùng xuống. Rồi sẽ chóng thôi anh sẽ đi khỏi đây. Sẽ không còn ai làm nệm của nàng lún xuống như bây giờ nữa. Tất nhiên, Fabio và ba con mèo vẫn nằm bên nàng nhưng sẽ không có gì thay thế được anh.

“Không ngủ được à?” anh hỏi.

“Vâng,” nàng lúng búng nhưng vẫn hạ quyết tâm là nàng sẽ không khóc hoặc không cầu xin anh đừng bao giờ bỏ rơi mình. Nàng lao đầu vào chuyện này vẫn biết là chẳng phải chuyện lâu dài, một bài học về tình dục không gắn bó. Và Chase Kelly chắc chắn đã giảng dạy phần tình dục thật xuất sắc. Chỉ có cái phần không gắn bó mới là trục trặc.

“Anh cũng không ngủ được.” Anh cọ đầu mũi vào má nàng. “Em có nghĩ ra được trò gì” – đầu lưỡi anh thò vào tai nàng “bất cứ trò gì giúp ta ngủ được không?”

“Chơi cờ đi. Chơi cờ luôn làm em muốn ngủ.”

“Phải em mới nói là ‘chơi cờ người’ chăng?” Tay anh len lỏi trong áo nàng. Những lời lẽ của anh, tinh nghịch và đầy cám dỗ, khỏa lấp tai nàng. “Món đó thì anh chơi được.”

Đầu ngực nàng phản ứng tức thì, đanh lại ngay khi bàn tay ấm sực của anh vừa dịu dàng lướt qua. Ôi Chúa ơi, nàng yêu bàn tay anh quá. Nàng nhắm mắt và cố không rên lên tiếng. “Hai đứa mình xử sự như một cặp thỏ ấy, anh biết không?”

Chase bật cười. “Em vừa gợi ý một tư thế mới đấy à?”

“Em không biết.” Lacy nằm nghiêng, áp má lên gối mềm để nhìn anh. Dù trong phòng tối, nàng vẫn thấy cặp mắt xanh lục bảo và nụ cười làm nàng tan chảy. “Thỏ yêu nhau thế nào cơ?”

“Theo cách của thỏ chứ sao,” anh thì thầm, hôn lên khóe môi nàng. “Đừng nói với anh là em chưa thử cách của thỏ nhé?” Đoạn anh dịch người ra sau. “Em chờ anh một phút.” Tay anh rút ra khỏi áo nàng và anh nhảy xuống giường.

Nàng nâng hai vai khỏi mặt giường và trông theo anh đi ra khỏi cửa phòng ngủ. “Chờ gì mới được chứ?” nàng hỏi căn phòng vắng lặng.

Chắc anh vừa bật đèn nên nàng thấy ánh sáng ấm áp vừa xua đi bóng tối lạnh lẽo ngoài sảnh. Giây lát sau, nàng nghe thấy âm thanh bên ngoài. Phải chăng anh quyết định tắm nước lạnh thay vì kết thúc những gì anh vừa bắt đầu?

Bất ngờ, anh hiện ra ngay ngưỡng cửa. Không quần áo và... căng cứng. “Đi theo anh nào.”

“Đi đâu?” Quan trọng gì chứ. Nàng sẽ theo anh đến cùng trời cuối đất, dù có phải đi qua sa mạc nóng bỏng hay giẫm lên mặt đất trải vụn thủy tinh. Nàng chống khuỷu tay lên nhìn anh.

Chase chìa tay về phía nàng. “Không phải lúc trước em nói em thích mình yêu nhau dưới vòi sen à?”

“Hình như là có,” giọng nàng nghèn nghẹt vì ham muốn, ánh mắt dừng chết ở phần thân anh cương cứng đang chĩa thẳng lên trần nhà. Một cảm giác trống rỗng, nhức nhối tràn ngập giữa hai chân nàng. Thôi được, nàng đúng là thỏ rồi.

Anh tiến đến bên giường và nắm tay nàng kéo xuống đất. “Em đùa anh đấy à?”

“Em có thể bị thuyết phục mà.” Hăm hở nhảy tưng tưng cả lên thì trông không có gì khêu gợi cả, nên tốt hơn thì chơi trò ranh mãnh khó bắt tí – một con thỏ với tí lương tri. Nàng theo anh vào phòng tắm.

“Để xem anh có thể làm gì để thuyết phục được em nào.” Anh xoay công tắc trên tường phòng tắm và ánh đèn dịu xuống mức lãng mạn. Bước đến gần hơn, anh cho tay xuống eo nàng, nâng vạt áo mỏng manh của nàng và kéo qua đầu.

Mắt anh không rời hai bầu ngực nàng. Anh đưa tay lên, ngậm một ngón tay vào miệng. Ngón tay khi rút ra đã bóng nhẫy và trơn ướt, đến thẳng hai đầu ngực nàng, chậm chạp rê quanh thành những vòng tròn lười biếng. Đầu gối Lacy nhũn ra, nàng phải tựa người vào bồn rửa trong nhà tắm để khỏi ngã.

Anh quỳ xuống, len ngón cái vào dây lưng quần ngủ của nàng và, thật từ tốn, anh kéo cạp quần xuống. Chất vải cotton mềm mại trượt trên da đùi khơi lên cảm giác rạo rực xoáy ngược lên khắp cơ thể nàng. Tay anh lần lượt nắm hai cổ chân nàng nhấc lên và ném chiếc quần ngủ lên trên áo của nàng dưới đất. Anh không đứng dậy. Thay vào đấy, anh chỉ ngước lên tìm ánh mắt nàng, đắm đuối nhìn mãi. Tim nàng bắt đầu đập dồn.

Nàng đứng đó, hoàn toàn trần truồng trong lúc anh quỳ ngay trước mặt nàng. Năm phần trăm trong nàng lấy thế làm ngượng ngùng, còn chín mươi lăm phần trăm còn lại hừng hực lửa đam mê. Có lẽ mới chỉ có chín mươi lăm phần trăm con người nàng là thỏ. Nàng nắm chặt mép kệ trong nhà tắm, lắng nghe tiếng nước chảy rào rào và run rẩy chờ xem anh sẽ làm gì tiếp.

Nhích lên trước một chút, anh áp mặt vào bụng nàng, Lacy thở gấp. Nhưng như thể chẳng vội vàng gì, anh chạm vào mắt cá chân phải của nàng, rồi chạy ngón tay anh dọc lên trên, lên trên nữa, qua bên trong bắp vế, qua đầu gối, và lên nữa, cho đến khi đến bên trong đùi nàng. Sức nóng ẩm ướt dồn ứ giữa hai chân nàng chờ đợi. Thôi được, dứt khoát một trăm phần trăm nàng là thỏ rồi.

Tay anh vẫn nhích lên từ từ. Gần đến ngay nơi đang nhức nhối nhất thì anh thôi không lên trên nữa. Nàng dang rộng hai chân, hy vọng anh hiểu lời mời gọi. Tay anh vẫn không nhúc nhích.

Thay vào đó, anh hôn lên mu nàng. Hôn như hôn lên môi nàng vậy, môi quyện lấy môi rồi... Anh nhích xuống một chút. Đầu lưỡi anh lách vào khe giữa hai môi dưới, lần tìm đỉnh đầu be bé nhạy cảm và búng lưỡi nhẹ qua. Lacy thở dốc, nhắm nghiền mắt và dựa hẳn vào kệ.

“Lacy.” Tiếng anh gọi xuyên qua màn sương mờ ảo của nhục cảm đang chụp xuống người nàng. “Em mở mắt cơ mà, nhớ chưa nào?”

Nàng làm theo anh. Chase ngẩng lên nhìn nàng.

“Nhìn anh này.” Anh lại đánh lưỡi qua nàng thêm hai lần nữa, trong lúc nàng làm đúng như anh bảo, mắt nàng không rời anh khi anh điêu luyện mang đến cảm giác đê mê nàng chưa từng biết đến trong đời. Khi anh ngả đầu ra sau, mắt anh tìm ngay ánh mắt nàng.

“Thế đã đủ thuyết phục chưa?”

Nàng không thể làm gì hơn là khẽ gật đầu.

Anh tủm tỉm cười – nụ cười thật sexy mà lẽ ra phải được cảnh báo: Anh mất nết đấy, nhưng chắc chắn em sẽ phải thích anh.

“Em thích tắm vòi sen bây giờ chưa?” Miệng hỏi thế nhưng anh lại đưa một ngón tay vào trong nàng, tấm thân nàng dịch về phía kệ phòng tắm. Nàng không cần sex dưới vòi sen; làm tình trong nhà tắm là đủ tốt rồi.

Ngón tay anh đi vào trong thêm hai lần nữa, sau đó anh rút hẳn ra ngoài. Anh đứng lên, cầm tay nàng dắt vào bồn tắm, phía sau tấm màn che, nơi hơi nước ấm áp bốc lên như mời mọc đợi chờ.

Dòng nước ấm mơn trớn cổ nàng lúc Lacy nhìn anh đeo bao cao su. Xong xuôi, anh tìm bánh xà phòng thoa khắp ngực nàng và cả ngực anh nữa. Sau đó, anh đặt tay lên vai nàng ép nàng sát vào tường. Hơi nước chưa hâm nóng kịp lớp gạch men trắng ốp tường khiến lưng nàng lành lạnh, nhưng không hiểu sao cái lạnh chỉ làm cho mọi thứ thêm khiêu khích.

“n ái dưới vòi sen sẽ rất là... đáng nhớ,” Chase bảo. “Có hai tư thế phù hợp nhất.” Anh đưa tay xuống nắm hai chân nàng và nhấc bổng nàng khỏi mặt bồn tắm tráng men. Anh đè người mình vào nàng để giữ nàng áp sát vào tường.

Da ngực anh trơn trượt chà lên hai gò bổng đào căng tràn sức sống và làm hai đầu ngực nàng đã rắn lại càng cứng hơn.

Anh nhích lên một chút để đưa nàng vào đúng vị trí trước. Anh hơi chùn đầu gối và hất hông lên. Thanh gươm sắc ngọt rắn chắc của anh thọc sâu. Sâu. Sâu hơn nữa. Cảm giác nóng bỏng, ngọt ngào về anh làm nàng quàng hai chân mình quanh eo anh mà quằn quại. Nàng rên lên nho nhỏ hòa với tiếng gầm gừ khe khẽ thoát ra từ lồng ngực anh. Hai cánh tay anh đỡ dưới cánh tay nàng góp phần giữ nàng áp chặt vào tường. Sau đó, anh bắt đầu ấn thúc nhịp nhàng. Vào. Ra.

Cao hơn. Nàng lên cao hơn mãi...

Nàng nghe tiếng anh thở gấp hơn, gấp gáp thành tiếng, cảm nhận sức mạnh anh xả tràn. Nàng buông theo.

Mụ mẫm trong nhịp chuyển động, trong cơn cực khoái đảo điên, Lacy không buồn gượng lại khi Chase trượt chân té. Anh ôm chặt nàng trong nỗ lực nhằm chở che cho nàng khi cả hai cùng mất thăng bằng. Anh ngã ngồi đánh “thịch” xuống bồn tắm đầy nước. Nàng rơi xuống ngồi xoạc trên người anh.

Nàng ngẩng mặt ra khỏi khuôn ngực dính đầy bọt sữa tắm của anh.

“Có sao không?” Cả hai cùng cất lời.

Lacy thở dồn, cơn đạt đỉnh thiên đường kia vẫn còn làm cho nàng run rẩy. Nhưng anh đã trượt ra ngoài tự lúc nào.

Nàng lại thêm một lần siết hai đùi lại khi sóng tình dịu đi, rồi nàng đổi tư thế tránh đè đầu gối lên bụng dưới của anh. “Em không sao.” Nước ấm từ vòi sen phun lên lưng nàng. “Lẽ ra ta không nên... Anh chắc là có sao không đấy?” Nàng nhìn lên vết thương trên vai anh. Đáng ra nàng phải dừng chuyện này lại chứ; cơ thể anh chưa thật lành lặn để mà...”

“Chắc mà.” Cố nén đau, anh cười gượng. “Ngoại trừ mảng tím bầm to tướng ở mông, thế thôi.”

Đến lúc đó thì Lacy phải cười sặc sụa. “Thì anh cũng bảo yêu nhau dưới vòi sen là rất đáng nhớ cơ mà.”

Thốt nhiên anh cũng bật cười theo. Lacy không rõ hai người ngồi đó bao lâu – trần truồng, thoải dài trong bồn tắm, vòi sen tưới nước ấm lên da lên thịt, và cả hai cùng cười vật vã. Nhưng chừng đó cũng đủ cho nàng nhận ra rằng chẳng có bao nhiêu thời gian ở bên Chase Kelly là đủ cả. Nàng muốn anh mãi mãi bên nàng.

Sáng hôm sau, Lacy tỉnh dậy trước và nằm ngắm Chase đang say giấc nồng. Chúa ơi, Người đã tạo nên sự hoàn hảo nơi người đàn ông này. Khi Lacy say sưa ngắm anh – vành tai anh, cái rốn tròn tròn trên bụng anh – nàng nhận thấy mình đang nghĩ đến điều cấm kỵ: tưởng tượng một bé trai có vành tai và cặp môi giống anh, còn sống mũi giống nàng. Hoặc một bé gái mắt xanh màu ngọc lục bảo sáng lấp lánh giống anh và những lọn tóc xoăn giống nàng.

Lacy không thể phủ nhận nàng thích có con với anh lắm lắm. Nhưng bây giờ chuyện này là không thể. Lối thoát duy nhất để nàng thoát khỏi chuyện này mà không phải đeo nhẫn cưới là Chase thực chất không phải mẫu đàn ông của hôn nhân. Nhưng thậm chí nếu anh có như thế thật, nàng vẫn còn muốn làm anh đổi ý nữa là.

Nàng khẽ khàng rời phòng ngủ và đến cửa phòng tắm với niềm hạnh phúc tràn đầy. Nàng dừng bước để mặc ký ức buổi tắm đêm qua xâm chiếm tâm não mình điên đảo, cùng một thoáng ngượng ngùng, rồi nàng vào bếp chuẩn bị bữa điểm tâm. Đã đến lúc nàng phải chứng minh rằng anh không phải người duy nhất biết nấu nướng.

Nàng làm bánh bông lan cà phê phủ bơ. Đầu óc lâng lâng vì nỗi hân hoan khi khát khao nhục thể dồn nén được thỏa mãn, nàng dùng hết trứng trong tủ lạnh vào tô lớn. Sau đó, nàng xào sơ hành tây, ớt chuông và nấm dự định sẽ chế biến với trứng lúc anh ngủ dậy. Nàng lục qua tủ đông, lôi ra dâu tây, rắc chút đường lên đó rồi để ra ngoài rã đông.

Không thấy động tĩnh gì từ Chase, Lacy len lén vào phòng ngủ nhìn anh hồi lâu. Chase vẫn ngủ say, và nàng quyết định để anh ngủ cho đẫy giấc. Nàng ra phòng khách, mở tivi nhưng tắt tiếng rồi ngồi xuống sofa. Nàng lật qua cuốn tạp chí, dừng lại ở vài trang để ngắm nghĩa mấy kiểu tóc mới – toàn kiểu rất hợp cho cô dâu trong ngày cưới. Lại nữa! Thật là vô vọng quá đi. Cái kiểu làm tình gì mà cứ hễ ân ái xong là dẫn nàng thẳng vào cơn cuồng đám cưới ấy nhỉ?

Mấy phút sau, nàng nhìn lên xem bản tin thời sự và hình ảnh minh họa cho tin mới nhất hiện trên màn hình tivi to tướng. Nàng với lấy remote và tăng âm lượng tivi.

Nữ phóng viên truyền hình đang đứng trước dòng sông. Tóc cô ta bới cao, và Lacy thầm hình dung kiểu tóc ấy trong tấm voan trùm đầu của cô dâu. Giật mình nhận ra mình không lắng nghe gì cả, Lacy bắt mình tập trung vào lời bình luận của cô gái tóc vàng.

Nữ phóng viên tiếp tục gọi, Lacy cố gắng nghe cho hiểu:

“... ngay đây, tại hồ Canvas này.”

Lacy ngồi thẳng lên. Họ đang nói đến vụ của Chase.

“Chúng tôi vừa được thông báo,” cô phóng viên nói tiếp, “rằng xác của Chase Kelly, thanh tra cảnh sát thuộc sở cảnh sát Houston, đã được tìm thấy.”

***********

Zeke đứng trên vũng bùn quan sát mấy người trên thuyền khiêng cái xác lên. Lúc nãy hắn đang trên đường đến nhà con-điên-thích-uống-trà thì nghe tin có người nhìn thấy một cái xác của người chết trôi.

Kéo cao cổ áo tránh cái lạnh cắt da giữa thời tiết trời tháng Hai, hắn như bé con hồi hộp chờ quà Giáng sinh vậy. Mong là xác Chase Kelly. Tỷ lệ ăn may là bao nhiêu đây? Năm mươi – Năm mươi thôi. Kelly không phải người đầu tiên nhảy xuống từ mặt cầu này. Tất nhiên, cái người đầu tiên ấy đã chết ngay tại chỗ.

Hắn sốt ruột vuốt tóc và nheo mắt quan sát những gì đang diễn ra quanh mình. Đằng kia, sĩ qua Candace đang nhìn qua mạn thuyền, như đang nhận dạng cái xác. Thình lình, anh ta vật người sang mạn thuyền bên kia và thế là cả bữa sáng đi tong. Thậm chí tít đằng này, Zeke còn nghe tiếng Candace nôn ọe. “Có phải hắn không vậy?” hắn gọi lớn.

Một người trong nhóm cảnh sát đang xúm lại quanh chiếc thuyền nhìn lên hét trả. “Đúng hắn rồi.”

Zeke phải cắn bên trong má tự ngăn mình không toét miệng ra cười. Tình thế lại xoay chuyển theo hướng có lợi cho hắn vào thật đúng thời điểm. Giờ thì hắn chỉ còn mỗi việc trừ khử Stokes là xong. Biết đâu Nữ thần May mắn sẽ cũng lo chuyện ấy giùm hắn. Biết đâu Stokes chết trên giường bệnh. Phải rồi, điều đó có thể xảy ra lắm chứ.

************

Lacy đánh rơi tờ tạp chí, hơi thở nàng tắc nghẹn, kinh hoàng nhìn lên màn hình. Nàng lập tức rời ghế sofa, chạy vào phòng ngủ, và đẩy cửa mạnh đến nỗi cánh cửa đập ầm ầm vào tường. Chase nháo nhào lao xuống giường, mắt trợn ngược đằng đằng sát khí. “Gì thế?” anh hỏi.

“Họ nói...” Lời nói nghẹn lại trong họng. Nàng với chiếc remote của tivi trong phòng ngủ trên bàn và bấn loạn nhấn nút. Màn hình hiện lên quảng cáo ngũ cốc trộn trái cây khô hiệu Fruity Pebbles.

“Nói gì cơ?” Chase đưa tay lên vuốt ngực, những ngón tay anh lẩn trong đám lông ngực mềm mại.

“Họ nói... đã tìm thấy xác của anh.”

Chase cau mày suy nghĩ rất lung. Lần này thì hai tay anh lần lượt vuốt mặt. “Chắc em nghe lầm hay sao chứ,” anh nói, hai mắt còn sưng mọng vì chưa tỉnh ngủ hẳn.

Lacy những muốn đồng tình với anh ngay. Người ta không thể tìm thấy xác Chase được. Cả thân hình cao lớn gần 1m9 ấy đang đứng cạnh giường, lõa thể đến khêu gợi và hườm hượm hứng tình. Có lẽ nàng nghe lầm thật.Nhưng ngay sau đó, bản tin quay trở lại. Ảnh của Chase choán một góc tivi, phần còn lại dành cho phóng viên đang ngồi trước micro. “Chúng tôi nhận được tin thi thể của thanh tra Chase Kelly sẽ được chuyển sang nhà xác.”

Lacy liếc sang Chase, lúc này đang nhìn trân trối vào màn hình, mắt trợn tròn sửng sốt. Nàng quan sát cục yết hầu trên cổ anh nôn nóng chạy lên chạy xuống.

Mãi sau, anh nhếch mép nặn ra một nụ cười ngái ngủ và quay sang nàng. “Em biết gì không?” Anh đưa tay kia lên vuốt ngực. “Là người chết nhưng anh lại đang cảm thấy thật khỏe đấy.”

Chuông điện thoại reo. Không màng đến khả năng người gọi có thể là mẹ mình, Lacy nhấc vội ống nghe. “Tôi nghe đây.”

“Lacy, tôi Jason đây. Chase... cậu ấy còn ở đó không?” Giọng Jason khản cả đi vì lo lắng, cho nàng thấu hiểu tình bạn thân thiết họ dành cho nhau.

Nàng nhìn sang Chase. “Có ạ. Và anh ấy vẫn còn thở đây này.”

Từ đầu dây bên kia tiếng Jason thở hắt ra nghe rõ mồn một. “Vậy hai người đã xem tin mới nhất rồi nhỉ?”

“Ừ.”

“Tôi nói chuyện với cậu ấy được không?”

Nàng trao ống nghe cho Chase. “Jason đấy.”

Lacy quanh quẩn bên anh để lắng nghe, nhưng cả nửa cuộc nói chuyện của họ làm nàng chẳng hiểu gì cả. Khi Chase gác máy, nàng nhìn anh hỏi. “Sao rồi anh?”

“Jason cũng ngạc nhiên không kém mình. Cậu ta sẽ đến nhà xác xem thử có tìm câu trả lời nào hay không.” Chase từ mép giường bên kia đi vòng sang và đặt một cái hôn lên trán nàng. “Em từng mây mưa với người chết bao giờ chưa?” anh cười cười.

Nàng cười đáp lại. “Chưa. Nhưng sau khi biết thế nào là khoái cảm tuyệt vời rồi, em thấy hai người tình duy nhất của em đáng mang ra xử bắn vì tội kỹ năng thiếu sót.”

Anh bật cười. Rồi anh vòng tay dịu dàng kéo nàng sát lại cơ thể không mảnh vải và vẫn còn sống của anh, mà hôn. Lát sau, khi anh rời ra để thở, anh ngẩng đầu hít hà. “Mùi gì thơm quá. Em nấu ăn đấy à?”

Nàng cười gật đầu.

“Nhưng nấu ăn là việc của anh mà.” Anh vuốt nhẹ má nàng.

“Vì anh chết rồi nên em cho anh được nghỉ một ngày!” Nàng ném quần jean cho anh rồi kéo tay anh sang bếp.

Cả ngày hôm đó, họ ngồi chờ điện thoại và xem tivi nhưng tắt tiếng. Chase lại bày những mảnh giấy ghi chép trình tự thời gian ra và anh lập thêm bản liệt kê các chi tiết từ vụ Lakes.

Nếu anh kết hợp hai ghi chép này với nhau, biết đâu anh sẽ tìm được mối liên hệ. Chase cũng đặt kè kè súng bên mình. Nếu Zeke có quay lại, anh sẽ không phải bị động.

Lacy dành không gian cho anh làm việc, chỉ khi thấy cần nàng mới đến bên anh mà thôi. Nàng nấu ăn cho anh, mang thuốc kháng sinh và đồ ăn nhẹ vào cho anh, và hôn anh mỗi khi anh căng thẳng vì công việc.

Sau bữa trưa, Chase vẫn làm việc rất căng. Anh hết xào xáo giấy tờ của vụ này rồi lại quay sang lật giở ghi chép từ vụ kia. Giữa lúc đó, Lacy mang giỏ quần áo bước vào. “Cậu bé to xác ơi, cởi quần ra đi nào.”

Anh ngẩng lên nhìn. Chúa ơi, anh yêu nàng. “Sex, sex, sex. Anh càng trao cho em, em càng đòi thêm nữa. Em không nghĩ được chuyện gì khác ngoài chuyện ấy à?”

Nàng tặc lưỡi. “Anh cởi quần ra để em mang đi giặt cơ mà.”

“Muốn anh cởi quần thì em cũng phải cởi mới được,” Chase mặc cả.

“Không được đâu. Anh đang bận.” Nàng chỉ về đống giấy tờ.

Cách nàng nói chữ bận làm anh thắc mắc liệu không biết nàng có thấy bị bỏ rơi không. À thôi, anh sẽ chữa cháy ngay. “Bận ư? Xem nào, bận đập đầu vào tường... hoặc làm tình với cô nàng khêu gợi nhất bang Texas. Hừm, để nghĩ xem sao.”

Anh gãi đầu. “Thôi được, làm tình thắng rồi.” Anh nhướng mày. “Cởi quần ra đi.”

“Không, em không đùa đâu. Em không muốn anh đánh giá em là loại con gái... không ai chịu nổi. Anh còn phải làm việc.”

Anh nhíu mày, trêu nàng. “Cái đang không chịu nổi là của anh, không phải của em.” Anh đứng lên, dềnh dàng cởi nút và kéo khóa quần xuống. Nàng đảo tròn mắt và chịu thua.

Anh đến gần nàng. “Với lại anh không thích bị từ chối đâu.”

Nàng đùa theo, bước sang bên tránh anh và vẫy vẫy ngón tay từ chối, nhưng nụ cười khêu gợi trên môi nàng còn hơn lời mời gọi. Anh giật rổ quần áo trên tay nàng. Quần áo bẩn rơi ra vung vãi. Lacy cười khúc khích chạy theo nhặt rổ. Anh bắt kịp nàng ngoài sảnh và cởi quần nàng ngay đấy, làm tình với nàng ngay đấy – ngay giữa sàn nhà ngoài sảnh cùng bốn con thú cưng ngơ ngác đang nhìn. Ngay cả Samantha cũng đã quen với sự có mặt của anh trong nhà... hoặc có thể con mèo mướp ấy thấy lạ nên chăm chú ngắm nhìn. Chase mặc kệ; lúc này anh chỉ muốn được tận hưởng cùng nàng. Người chết trôi mà được như anh thì không có gì đáng phải phàn nàn cả.

Sau đấy, Lacy giật lấy quần jean của Chase và xỏ chân vào quần len của nàng. Nàng trông hài lòng, dục tình thỏa mãn. “Thật điên rồ! Nhìn xem con gái sẵn sàng làm những gì để anh chàng của mình được mặc quần áo sạch kìa.”

Trần trụi nằm trên nền nhà, Chase xoa xoa hai đầu gối đau rát vì cọ xát xuống nền nhà. Lời nàng nói vang lên trong tâm trí anh. Nàng vừa gọi anh là “anh chàng của mình.” Chase vừa muốn nhảy lên vì vui mừng vừa muốn từ chối không dám nhận.

Sau khi tìm được chiếc quần len anh từng mặc lúc trước, Chase trở lại sofa và đọc lại những ghi chép lần nữa. Anh nôn nóng muốn giải quyết cho xong vụ này, khỉ thật, để anh được làm anh chàng của nàng.

******

“Cậu nói không phải hắn nghĩa là cái quái gì đấy hử?” Zeke quát vào mặt viên cảnh sát từ ban chuyên án giết người thật xui xẻo vì phải đi báo tin cho hắn. “Candace đã nhận diện và xác định là hắn cơ mà. Thằng ấy còn nhìn thẳng vào xác chết rồi mới nói đó là Chase.”

“À, vâng, anh ta đã sai. Tay được vớt từ con sông có lẽ giống Chase Kelly thật, nhưng thực tế đó không phải là hắn. Người này gốc Mỹ la tinh. Không phải Kelly!”

Zeke nhắm nghiền mắt và thấy cả thế giới quanh hắn đang sụp đổ.

“Tụi tôi đang lấy vân tay của xác người chết trôi và có lẽ chúng sẽ cho biết thêm vài điều.”

Vân tay thì cũng chẳng nói cho Zeke những thứ khốn nạn mà hắn chưa biết. Hắn biết rõ rành rành danh tánh nạn nhân được trục vớt ngoài sông kia; chính hắn là người bắn vỡ sọ thằng nhóc đó mà lại.

Zeke quay ngoắt người bỏ đi dọc hành lang.

“Anh đi đâu đấy?” viên thanh tra hỏi với theo. “Tôi đang định hỏi anh mấy câu đấy.”

Zeke không trả lời; hắn không dừng lại. Nhưng hắn biết mình đang đi đâu. Xuống địa ngục chứ còn đi đâu nữa. Nhưng trước hết, hắn phải chắc chắn rằng hắn sẽ không xuống đó một mình. Đầu tiên là Stokes, sau đó đến Kelly. Phải, hắn sẽ không xuống đó một mình đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.