Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò

Chương 11: Chương 11




Sự sợ hãi ánh lên trong mắt cô khiến ruột gan Jason thắt lại. “Trả lời đi,” anh nói.

Sue kéo điện thoại ra khỏi ví và kiểm tra số. “Là mẹ tôi. Tôi sẽ gọi lại cho bà.”

Cô nhét điện thoại trở lại túi xách và tập trung vào mẩu giấy trong tay anh. “Có người theo dõi chúng ta đúng không?”

“Tôi không chắc.” Đó là sự thật, điều mà anh chẳng mấy tự hào. Anh cần xem xét cẩn thận hơn mới được, nhưng anh quá bận quan sát cô và chiếc dây áo màu hồng giữ chiếc áo lót khỏi trượt xuống vai cô. “Tôi để ý thấy một chiếc Saturn lúc sớm, vậy nên tôi muốn kiểm tra biển số xe chỉ là một biện pháp phòng hờ thôi.” Anh dứt mắt khỏi dây áo cô và cúi xuống nhìn mẩu giấy. Trong khi vẫn còn ở gần, anh hẳn là sẽ hôn cô lần nữa. Nhưng dường như cô hy vọng thế vậy nên bật người trở lại ghế.

“Tôi chắc chắn là mặt mình sạch rồi nhé,” cô nói nhanh.

Anh thích việc tranh cãi với cô quá. “Xấu hổ quá đi.” Anh cười toe toét. “Tôi gần như còn không được nếm thử món tráng miệng nữa.”

Đôi mắt cô nheo lại. “Tôi đã hỏi là anh có muốn ăn không còn gì.”

“Nhưng tôi có thể nói là em không hề muốn chia sẻ nó.” Thật ra, anh sẽ bắt giữ bất kỳ ai cố gắng giật nó khỏi cô. Cô thực tế gần như đã làm tình với chiếc thìa, chạy lưỡi quanh nó, gây ra một loạt hình ảnh gợi tình nhá lên trong tâm trí anh. Một phụ nữ khác sẽ làm thế và anh thề là cô ta làm vậy một cách cố ý. Nhưng Sue thì không. Cô còn dường như quên luôn rằng anh thậm chí còn đang ở đó nữa.

Anh tự hỏi cô liệu có đánh mất mình trong mọi thứ cô hứng thú hay không. Anh cược rằng khi cô viết cô cũng hoàn toàn chìm đắm trong công việc của mình. Và khi cô làm tình, cô có lẽ sẽ mãnh liệt, tập trung như thế vào lạc thú – sự cho và nhận trong đó.

Ý nghĩ tiếp theo của anh, hoàn toàn bất ngờ, nhảy bổ tới tâm trí anh. Có phải Sue đã làm chuyện đó với tay bác sĩ không? Vài ngày trước, ý nghĩ Sue ngủ với tay bác sĩ chân kia khiến bụng dạ anh nhộn nhạo, nhưng giờ thì ý nghĩ đó găm thẳng vào xương sống anh.

Jason nhớ lại bình luận của Chase rằng cậu ấy tin Sue chưa từng ngủ với tay đó. Jason không tin. Không khi Chase nói rằng họ đã hẹn hò được gần một tháng. Đàn ông chẳng ai trông thấy một phụ nữ quyến rũ như Sue trong một tháng mà lại không muốn nhiều hơn nữa. Quỷ thật, bản thân anh đã ở bên cô chưa đến một ngày và anh đã gần như bùng cháy rồi.

Sue liếm môi. “Tôi có thể chia sẻ mà.” Cô đang nói về món tráng miệng, nhưng tâm trí anh đang bị che phủ bởi ý nghĩ cô cùng tay bác sĩ kia. Anh không muốn chia sẻ Sue – không muốn nghĩ về bất cứ điều gì như việc chia sẻ cô với người đàn ông khác. Đó là sự chiếm hữu ngay lập tức, không phải thứ cảm xúc Jason thường cảm thấy, nó thít lấy ngực anh.

“Chúng ta vào trong chứ?” cô hỏi.

Anh nhìn cô kéo một thỏi son trong ví ra và tô lên môi. Một lời gợi ý nhảy bổ vào tâm trí anh. “Hoặc chúng ta có thể ở lại trong xe và tìm hiểu xem.”

“Anh bị điên à,” cô nói.

“Vì em đấy,” anh đáp, nhận ra đó là sự thật. Và nó cũng khiến anh sợ chết khiếp.

Sue mở cửa xe và nhảy bổ ra ngoài.

Jason bước ra khỏi xe bên phía của mình, và ánh mắt anh tập trung vào chiếc chân váy vải chéo của cô lần nữa. Không một người đàn ông còn sống nào, có thể hẹn hò với cô cả tháng trời mà không...

Anh bước vòng qua sang phia cô và khóa cửa phía cô lại. “Xin lỗi,” cô nói. “Tôi không thường khóa cửa phụ.”

Và anh không thường quá vất vả để giành được tình cảm của một phụ nữ. Mà cô không ngủ với tay bác sĩ kia, phải không?

Nhưng còn lời bình luận về chuyện cô nói ‘không giải quyết được’ là sao? Và tại sao cô lại gộp cả anh vào cùng gã bác sĩ chân kia chứ?

Anh hướng cô băng qua bãi đậu xe. Bước vào trong cửa hàng, anh có cảm giác thật kì lạ... anh quay người và nhìn chằm chằm qua cửa kính. Chiếc Saturn vàng đang đỗ phía lối ra vào.

“Đợi ở đây!” Anh bước ra ngoài. Trước khi chân anh chạm xuống đường, chiếc xe lùi lại và lái trở lại phía con đường.

“Khốn kiếp!” Anh với lấy điện thoại chỉ để nhận ra nó vẫn nằm trong xe. Xoay người, anh đâm sầm vào Sue.

“Đó có phải kẻ theo dõi chúng ta không?” Cô hỏi.

Anh túm lấy khuỷu tay cô và vội vã kéo cô vào cửa hàng. “Tôi đã bảo em chờ bên trong cơ mà.”

“Tôi chưa bao giờ giỏi nghe lời,” cô nói. “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Anh có nghĩ đó là kẻ theo dõi chúng ta không?”

Anh thở ra thất vọng. “Có ai em quen mà lái chiếc Saturn vàng không?”

Cô nghĩ ngợi giây lát. “Không.”

Khi họ đã đứng phía sau cửa kính, anh dừng cô lại. “Lần tới, khi tôi nói em làm gì, em phải nghe tôi!”

Cô đảo mắt.

“Đưa điện thoại của em đây,” anh khăng khăng.

“Tại sao?”

“Bởi vì tôi cần nó.”

Anh gọi đến văn phòng mình và điều một xe tuần tra khu vực tới tìm kiếm chiếc Saturn vàng. “Được rồi, gọi lại cho tôi theo số này nếu anh tìm thấy bất cứ thứ gì.”

Khi anh gác máy, anh đưa trả cô điện thoại. Cô nhét nó vào túi xách và bỏ đi trong cơn giận dữ. Thất vọng, anh bước theo cô. Phải rồi, phần lớn sự thất vọng của anh là đối với bản thân mình, nếu thằng ngu đó có một khẩu súng và bắn một phát vào cô thì sao?

Anh chạy lên phía trước, túm lấy khuỷu tay cô, và xoay cô lại. “Tôi nghiêm túc đấy, Sue. Khi tôi hành động, tôi không thể để mắt lo lắng rằng em có hay không làm theo lời tôi nói được.”

Đôi mắt cô nheo lại. Không nói một lời, cô lao ra khỏi cửa hàng.

Anh bắt túm được cô ngay bên cạnh dãy bán cà chua. “Em phải nghe tôi.”

“Tất cả những gì tôi đã làm là bước ra ngoài với anh.” Không nhìn anh, cô giật tay lại.

Quyết tâm làm rõ quan điểm của mình, anh túm lấy cánh tay cô và họ dừng lại cạnh dãy bí ngồi. “Và tất cả những gì tôi làm là yêu cầu em chờ ở bên trong. Tôi không thể làm được việc nếu không thể tin tưởng em sẽ làm đúng những gì tôi nói nếu trong một cuộc khủng hoảng.”

Cô quay ngoắt lại. “Vậy thì đừng có làm thế.” Cô chớp mắt, và anh có thể thề là anh bắt đầu trông thấy những giọt nước mắt trong mắt cô. Anh hít một hơi thật sâu để làm sạch đầu óc và kiềm chế tâm trạng bản thân.

“Tôi sẽ thuê người khác,” cô nói. “Một ai đó không... ăn trên đĩa của tôi.”

Được rồi, lời tuyên bố sẽ thuê-người-khác đã khiến anh tỉnh táo tức thì. Anh vuốt một tay qua mặt, cố gắng hiểu thông suốt những lời cô nói. “Gì cơ?’

Cằm cô hếch lên. Một cử chỉ cho thấy sự tức giận. “Anh ăn khoai tây chiên của tôi.”

Cuộc trò truyện này càng lúc càng trở nên rối tinh rối mù. Có phải họ đang nói về chuyện cô phải nghe lời anh trong suốt cuộc khủng hoảng nếu nó có xảy ra thật không đây?

Cằm cô lại nghếch lên thêm một chút. “Anh thậm chí còn chẳng thèm hỏi xin nữa.”

Anh cố gắng để đầu óc tiếp thu chủ đề mới tinh này trong cuộc khủng hoảng khoai tây chiên kiểu Pháp. “Em đâu có ăn chúng.”

“Đó đâu phải vấn đề.” Cô chống tay lên hông.

“Vậy em vui lòng giải thích lại được không? Bởi vì ngay lúc này tôi chẳng hiểu gì cả.”

Cô chớp chớp đôi mắt xanh to đùng với anh. “Chỉ bởi vì Chase bảo anh trông chừng tôi, không có nghĩa là anh là người trông trẻ.”

Chuyện gì xảy ra với cuộc thảo luận về khoai tây chiên thế nhỉ? “Tôi không phải người giữ trẻ. Ai đó đang cố giết em kia kìa.”

“Tôi biết.” Đôi mắt trò to của cô mở lớn, long lanh. Chết tiệt thật, cô sắp khóc rồi.

Cô sụt sịt. “Đừng có hiểu sai ý tôi. Tôi đánh giá cao điều đó. Đêm qua tôi thật sự cần anh ở lại, và có lẽ cả đêm nay nữa. Nhưng mai tôi sẽ thuê người khác.”

Người khác á? “Chết tiệt! Tôi không làm chuyện này vì Chase nhờ tôi. Vậy nên bỏ... bỏ ngay cái kiểu vô ơn đấy đi và –”

Cằm cô giật lại. “Tôi không vô ơn.”

“Có, em có đấy!” anh gầm lên. “Tôi đang cố gắng giúp em, và thay vì đánh giá cao điều đó hay nghe lời tôi trong một cuộc khủng hoảng, tôi nhận được một trận la hét ngay giữa cửa hàng tạp hóa về... về việc ăn khoai tây chiên của em!”

“Tôi chỉ nói với anh là tôi đánh giá cao anh. Và tôi không la hét. Anh đang la hét thì có.”

“Xin lỗi,” ai đó nói đằng sau họ. “Nhưng cô ấy nói đúng đấy. Anh đang la hét.”

“Tránh xa khỏi –” Khi Jason quay lại thấy một bà già tóc tím đang nắm chặt một quả dưa chuột vào anh như thể đó là một vũ khí, sự thất vọng của anh chuyển hướng thành sự hoài nghi.

Anh nghe thấy một tiếng khúc khích từ chỗ Sue và trông thấy nụ cười lấp lánh trong mắt cô.

Tiếng cười dâng lên trong cổ họng anh. Ánh mắt anh quay trở lại phía người phụ nữ với quả dưa chuột của bà, và anh ho để cố lấp đi sự thích thú của mình. “Bà nói đúng, tôi đã lớn tiếng và điều đó thật không tốt.”

“Biết nhận lỗi là tốt đấy, cậu bé!” Mặc chiếc váy xanh hải quân và đi đôi giày tennis trắng, mái tóc bà cắt ngắn hơn của Sue, và ép phồng.

Nhưng ngay cả với vóc dáng nhỏ bé và già cả, thì bà ấy vẫn đang ở đây. Có lẽ là bởi kích thước quả dưa chuột của bà. Một trận cười khác chực bùng nổ trong họng anh.

“Ta biết đó không phải chuyện của mình.” Bà lắc lắc quả dưa về phía anh. “nhưng ta cứ khiến nó trở thành chuyện của mình đấy. Cậu biết tại sao không?”

Anh không trả lời, nghĩ đó chỉ là một câu hỏi tu từ.

“Ta hỏi cậu đấy, chàng trai trẻ!”

Anh gật đầu và nghe thấy Sue ho, thực chất đó là một nụ cười. “Sao bà lại nghĩ đó là việc của mình ạ?” anh hỏi.

“Bởi vì ta đã mất Gerald cách đây vài tuần.” Cảm xúc dâng đầy trong giọng người phụ nữ, và nhu cầu muốn cười lớn của Jason biến mất. Bà tiếp tục nói. “Ông ấy đã ở bên ta trong suốt năm mươi năm. Năm mươi năm. Tôi yêu ông ấy còn hơn cả cuộc đời mình nữa.”

“Cháu rất tiếc,” Jason nói.

“Người đàn ông khốn khổ nhất mà ta từng biết.”

Sue khúc khích lần nữa, nhưng Jason không chắc vì anh không nhìn cô.

Quả dưa chuột vung vẩy về phía trước. “Nhưng ta vẫn yêu ông ấy,” bà nói tiếp, và một giọt nước mắt rơi xuống làn da nhăn nheo của bà.

Jason cau mày. “Cháu thật sự rất tiếc về mất mát của bà.”

“Cháu cũng vậy,” Sue thành thật thêm vào.

Người phụ nữ chớp mắt ngăn lại dòng cảm xúc của mình. “Vậy nên... giờ ta không thể đứng nhìn đôi chim câu đang yêu này cãi nhau được.”

“Bà nói đúng, và cháu thật sự xin lỗi. Cháu –” Lời xin lỗi và chia buồn của Jason ngưng bặt khi người phụ nữ lớn tuổi chọc vào bụng anh bằng quả dưa chuột của mình.

Sue ho lần nữa.

Bà lắc lắc thứ rau củ đó. “Ta đang nói thật đấy! Và nếu cháu định xin lỗi, cháu nên nói với cô gái kia kìa, không phải ta. Yêu ai đó không hề dễ dàng. Nhưng tình yêu không có nghĩa là bỏ cuộc khi khó khăn đến. Tình yêu là để trân trọng.”

Quả dưa chuột đột nhiên nhắm vào mục tiêu mới, và Jason bước vào giữa hai người phụ nữ. Anh có thể chịu đựng được cái thứ rau củ kia, nhưng sẽ không cho phép người phụ nữ lớn tuổi này động đến Sue.

Tuy nhiên, bà hạ quả dưa chuột xuống và nói thêm bằng giọng cảm thông. “Tình yêu là một món quà, ngay cả khi người ta yêu đã ra đi. Và ta có thể nói bằng cái nhìn trực quan rằng cậu ấy rất giống Gerald của ta. Những người có ngoại hình ưa nhìn thường ẩn chứa những nỗi buồn rất riêng phía sau. Nhưng họ thường quá ngớ ngẩn nên sẽ mắc kẹt trong cái địa ngục xấu xa đó.”

Quả dưa chuột chỉ lại về phía Jason. “Giờ thì, nói xin lỗi cô ấy đi.”

Khi anh không nói đủ nhanh, quả dưa chuột lại chọc vào sườn anh lần nữa. “Anh xin lỗi,” anh nói, tập trung vào Sue, những giọt nước long lanh trong đáy mắt cô, nhưng anh biết đó là bởi cô đang nín cười.

Người phụ nữ lớn tuổi liếc nhìn Sue. “Giờ đến lượt cô. Hầu hết lỗi là ở cậu ta – nhưng ta cược rằng cháu cũng không hề hoàn hảo. Vậy nên lại đây, đừng có do dự nữa.”

Sue nhìn Jason, và anh biết cô không thể lên tiếng vì sợ mình sẽ phá ra cười mất.

Sự hài hước dâng đầy lồng ngực anh, khiến anh thấy khó thở.

“Em xin lỗi,” Sue cuối cùng cũng cố nói thành lời.

“Giờ thì, cháu biết phải làm gì rồi đấy, chàng trai trẻ,” người phụ nữ già nói. “Làm đi.”

Jason liếc nhìn bà. “Làm gì ạ?”

“Hôn cô ấy đi, đồ đần!”

Sue nghiêng người về phía trước. Jason choàng tay quanh eo cô và kéo cô lại gần.

Môi cô có vị sô-cô-la, kem vani và whisky. Miệng cô mở ra bên dưới miệng anh và anh trượt lưỡi mình vào trong.

Cô có vị thật tuyệt. Cảm giác thật tuyệt.

“Dừng lại!” Bà già ngắt ngang.

Jason lùi lại.

Người phụ nữ lớn tuổi đập vào cánh tay anh bằng quả dưa chuột. “Ta không nói là một nụ hôn kiểu Pháp! Nỗi buồn ở phía sau rồi nhé, hai cháu. Có lẽ sau tất cả thì ta không hẳn nhớ Gerald.” Bà ném quả dưa chuột vào giỏ và bước ra ngoài.

Jason nhìn theo bà ta rẽ ở góc cuối dãy. Sau đó, Sue đổ ập vào vai anh, vùi mặt vào áo anh, và cười khúc khích không ngừng.

Có thứ gì đó thật đúng đắn khi Sue ở thật gần và cười như vậy. Một cảm giác thật đúng đắn dâng lên lần nữa – cảm giác khiến anh tránh xa cô trong suốt những tháng qua. Sue lùi lại. Cô hẳn phải đọc thấy điều gì đó trong mắt anh, bởi cô không còn khúc khích nữa.

“Anh cần mua gì vậy?” cô hỏi.

“Đường này.” Nắm lấy tay cô, anh dẫy cô về dãy thức ăn cho động vậy. Trong những lo lắng đang quặn thắt ruột gan mình, việc nắm tay cô cảm giác chết tiệt là y như vậy. Phải, Sue Finley cần anh. Trong lúc này, ham muốn của anh chính là sự an toàn.

Khi dừng trước quầy thức ăn cho mèo, Sue giật tay lại. “Nhà Lacy nhiều đồ ăn lắm rồi. Bên cạnh đó, cậu ấy dùng thực phẩm lấy ở chỗ bác sĩ thú y cơ mà.”

Anh nắm lấy một túi thức ăn cỡ lớn. “Cái này không phải cho mèo của Lacy đâu.”

Sue bắn cho anh một ánh nhìn truy vấn. “Anh nuôi mèo á?”

“Kiểu thế.” Sao tông giọng cô lại khiến anh phiền lòng thế nhỉ?

Cô chớp mắt. “Kiểu có một con mèo là như nào cơ?”

Anh nhún vai. “Kiểu khi một con mèo sống với em ấy.”

Họ bắt đầu đi tiếp, và khi anh nắm lấy tay cô, cô giật lại.

Anh dừng lại và quay sang đối mặt với cô. “Tôi sẽ không ăn khoai tây chiên của em nữa đâu. Và... tôi không làm thế này vì Chase. Tôi... tôi chỉ muốn chắc rằng em vẫn ổn.”

Má cô hồng lên. “Không phải về chuyện khoai tây chiên.”

Anh cố không bắt bẻ sự vô lý đó, nhưng từ ngữ cứ thế trượt ra trước khi anh nhận thấy. “Vậy là sao?”

“Anh đã lớn tiếng về chuyện tôi theo anh ra ngoài và...” Cô lắc đầu. “Tôi chỉ lo sợ thôi.”

Anh có cảm giác kỳ lạ rằng cô đang không đơn giản chỉ nói về kẻ mất trí đang bám đuôi mình. Nhưng anh đẩy suy nghĩ đó sang bên. “Em có lý do để sợ hãi mà. Đó là lý do tại sao tôi ở đây.”

“Bây giờ thôi.” Cô nói và nhìn anh gần như dò hỏi.

“Cho đến khi chúng ta bắt được gã kia.”

Cô gật đầu. “Đúng vậy.”

Khi họ rời khỏi cửa hàng tạp hóa, Jason lại trong tình trạng báo động nữa. Anh không trông thấy chiếc Saturn vàng nào cả, nhưng anh trông thấy một chiếc Cadillac hồng đang vừa từ bãi đậu xe tiến vào lề đường. Khi chiếc xe đi ngang dưới ánh đèn đường, anh nhận ra mái tóc ép phồng của người phụ nữ có quả dưa chuột trong cửa hàng, và anh cũng nhận ra đó chính là chiếc xe đã suýt đâm vào anh và Chase trong cái ngày xảy ra sự cố con chuột chết.

Khi chiếc Cadillac tăng tốc, nó suýt đã đâm vào thanh chắn bùn một chiếc xe khác, và Jason liếc nhìn biển xe.

Sue quay về phía anh. “Ôi trời ơi. Anh biết không, Melissa đã từng kể có một chiếc Cadillac hồng suýt đã đâm vào cô ấy. Anh không nghĩ bà ấy... rằng bà già dưa chuột kia đã đâm cô ấy, phải không?”

Jason nhớ đại diện của Sue đã từng kể cô ấy suýt đã bị đâm trúng. “Có thể. Nó cũng xảy ra ở khu vực này mà.” Anh nhìn bà già rời đi dưới ánh đèn vàng. “Chết tiệt thật, bà ấy rồi sẽ tự giết mình hay ai đó mất thôi.”

Anh đẩy Sue vào trong xe và sập cửa. Khi anh đã ngồi yên vị sau bánh lái, anh vớ lấy cuốn sổ ghi chép của mình lần nữa và ghi lại biển số chiếc Cadillac.

“Anh đang làm gì vậy?” Sue hỏi.

Anh lắc đầu. “Anh đoán là nói chuyện với bà ấy. Nếu anh báo cáo lại chuyện này, họ sẽ tước bằng lái của bà ấy. Chắc chắn là vậy. Anh không biết nữa.”

***

Sue cũng không biết. Không biết tại sao cô cứ nghĩ mãi về nụ hôn trong cửa hàng tạp hóa. Và tại sao cô cứ liên tục suy nghĩ về cách Jason xử sự với người phụ nữ lớn tuổi kia. Khi bà nói về người chồng quá cố của mình Sue đã trông thấy những cảm xúc trong đôi mắt Jason. Và khi người phụ nữ kia đánh anh bằng quả dưa chuột, Sue suýt nữa đã nghĩ anh sẽ bắt giữ bà ấy vì tấn công anh bằng một loại rau củ chết người.

Nhưng không, Jason chẳng hề mất bình tĩnh. Và khi anh quan sát cách lái xe kinh khủng của bà ấy, anh không nghĩ về chuyện bắt giữ bà, anh quan tâm đến bà.

Anh phải là một người tử tế, một người biết quan tâm.

Chết tiệt! Sue không muốn anh là một người tử tế, ân cần. Không muốn bản thân thích thú với nụ hôn của anh. Cô phải tìm được điểm yếu của anh, không thể để bản thân nghĩ về một lễ cưới được. Không có chuyện trao giải người-đàn-ông-của-năm được. Bằng cách nào đó cô sẽ thiết lập được quy tắc không-hôn. Và cô sẽ nghiêm túc tìm xem vấn đề của anh là gì. Anh chắc chắn phải có vấn đề chứ, phải không? Dĩ nhiên là thế rồi. Như ông ngoại cô đã chỉ ra, cô chỉ toàn thích những gã có vấn đề. Và cô đang dần thích Jason Dodd mất rồi. Rất thích.

Nhưng còn cử chỉ đẹp đẽ của anh trước người phụ nữ lớn tuổi kia thì sao? Anh cứ đứng đó như bao khoai tây mặc bà ấy đập vào người. Và anh hôn các cô nàng, xin số điện thoại, và không bao giờ gọi lại.

Họ lái vào bãi đỗ xe của chung cư và tắt máy. “Em lại yên lặng quá,” Jason nói.

“Chỉ đang nghĩ thôi.” Sue bước ra ngoài, lần này thì cô nhớ đóng cửa xe.

“Bận tâm đến chuyện phải chia sẻ à?” Anh vớ lấy túi thức ăn cho mèo từ băng ghế sau.

“Không hẳn.”

Anh vác cái túi trên vai. “Vậy thì hẳn là chuyện tốt rồi.” ÁNh mắt anh đang lấp lánh cái nhìn của một cậu bé hư.

“Không,” cô nói.

Anh cười toe toét. “Không gì cơ?”

“Đừng có mà nghĩ đến chuyện này như một gợi ý tình dục đi.”

“Thế đó là thứ đang chiếm giữ tâm trí em hử? Thôi mà, nói cho tôi biết em đang nghĩ gì đi.”

Cô không thể. Bởi ngay lúc này cô lại nghĩ về chuyện anh trông hợp với chiếc quần jean đó biết bao. Suy nghĩ kiểu đó thật nguy hiểm. Nếu anh biết được thì còn gây chết người luôn.

Khi cô không trả lời, anh tiếp tục. “Hmmm.” Anh đóng cửa xe và khóa lại. “Tôi nghĩ tôi sẽ để trí tưởng tượng của mình đi hoang. Xem nào...” Anh vòng một cánh tay quanh cô – vô tình, hoặc không hẳn là vô tình – trượt xuống dưới chiếc áo của cô chạm vào da. Da trần. Sự phấn khích từ cái đụng chạm đó tràn ra trong cô.

Anh bắn cho cô một nụ cười quỷ quyệt. “Tôi biết mà. Em đang hy vọng tôi đưa em vào căn hộ của mình và lột trần em ra.”

Cô huých khuỷu tay vào anh khi một cặp vợ chồng lớn tuổi đi ngang qua.

Jason cúi đầu xuống, và những lời tiếp theo của anh thì thầm bên tai cô. “Cái này riêng tư nhé. Làm tình với em. Chậm rãi.”

Sue quay ngoắt lại, bước bốn bước trở lại xe của anh và dựa vào thành xe. Anh quay lại, nụ cười của cậu-bé-hư nhá lên. Nụ cười cô ước gì mình miễn dịch được với nó, nhưng không thể. Núm vú cô lại cứng lên lần nữa, cô khoanh tay trước ngực. “Tôi sẽ chờ anh ở đây.”

Anh cười lớn. “Thôi nào, Sue.”

“Không.”

“Tại sao?” Anh thu hẹp khoảng cách giữa họ.

Cô nhướn mày nhìn anh. “Tôi không tin anh.”

Vẫn cười toe toét, anh nắm lấy tay cô, kéo tay cô với sự nhẹ nhàng nhất có thể. “Tôi nghĩ người em không tin chính là bản thân em kìa.”

Nhiều như việc Sue ghét thừa nhận điều đó, nhưng anh đúng.

Không muốn thừa nhận lớn tiếng, anh bước theo anh vào căn hộ của anh.

Căn hộ của anh chẳng có gì cả - chắc chắn là chẳng có gì – sẽ xảy ra ở đó hết, cô hạ quyết tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.