Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò

Chương 25: Chương 25




“Kết hôn á? Em đang đùa!” Jason lên tiếng.

Sue nhìn chằm chằm anh. “Không. Em nói nghiêm túc đấy.”

“Em đã kết hôn với một phụ nữ sao?” Anh có vẻ bối rối.

“Không.” Cô chải ngón tay lên môi anh. “Anh, Jason Dodd. Vừa hôn một người đàn ông.”

Anh tựa lưng vào ghế và quan sát cô. “Đó... đó là chồng cũ của em sao?”

“Phải.” Cô thêm chút ngọt ngào vào giọng mình. “Giờ thì anh vui chưa?”

“Quỷ thần ơi, không!” Vai anh cứng lại.

Cô mong đợi anh sẽ diễn thuyết một bài diễn văn huênh hoang rỗng tuếch, nhưng không. Anh diễn thuyết một bài khác. “Vì cái quái gì mà em lại không nói với anh? Anh ta có thể là kẻ đứng đằng sau tất cả chuyện này!”

Cô cau mày. “Không phải anh ấy đâu.”

“Chết tiệt!” Anh đập tay vào vô lăng. “Em có nghĩ hắn ta ở đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?”

“Đó không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Em đã bảo anh Collin và em thường đến đó mà. À, anh ấy vẫn lui tới đó. Nhưng bọn em không đi theo nhau. Anh biết còn gì.”

Thực tế, Sue nghi ngờ về động cơ của bản thân hơn. Cô tự hỏi trong sâu thẳm bản thân mình, có phải cô đến đó không vì mục đích không, để biết rằng cô cần phải để quá khứ ngủ yên.

“Sao em có thể không nói với anh đó là chồng cũ của em chứ? Anh cần phải hỏi anh ta... cô ta... anh ta... vài câu hỏi.”

“Thế em phải nói sao, bước ra khỏi nhà vệ sinh và nói, ‘Xin lỗi, cô nàng tóc đỏ dễ thương đang quấn lấy anh là chồng cũ của em đấy’ à?”

Mặt anh tái đi. “Khốn kiếp! Hắn ta hôn anh.”

Cô nhướn mày. “Nó thế nào? Em muốn biết chi tiết. Để có thể tưởng tượng.”

Anh lấy tay quệt miệng. Hai lần. Sau đó anh tháo dây bảo hiểm. “Đi thôi.” Anh kéo cô ra khỏi xe và tiến về phía cửa. “Anh phải đi đánh răng đã và sau đó em sẽ phải hôn anh cho đến khi anh quên đi. Và cái đó có thể mất cả đêm đấy.”

***

Anh đánh răng lợi thật mạnh. Khi bước ra khỏi phòng tắm, anh trông thấy Sue đang ngồi trên sofa, điều khiển từ xa trong tay, đang chuyển kênh nhưng lại không nhìn tivi. Khỉ thật. Mọi việc đã khó khăn đến thế nào khi tên chồng cũ phản bội cô?

Anh ngồi bên cạnh cô trên sofa, với lấy điều khiển và tắt tivi. “Em có muốn nói với anh về nó không.”

“Anh biết tất cả rồi còn gì,” cô nói.

“Không phải tất cả.” Anh kéo cô lại áp vào mình.

Cô để đầu nghỉ ngơi trên ngực anh. Trong một lúc lâu, cả hai đều không nói gì. Và rồi anh nghe tiếng cô khịt mũi. “Em đã lãng phí năm năm yêu thương và tin tưởng một người đàn ông có cuộc đời là một sự dối trá.”

Nó cứ thế tuôn ra. Cô bắt đầu nói và anh lắng nghe. Nhiều lần anh đã muốn đứng lên và quay lại nhà hàng để đánh cho Collin một trận thừa sống thiếu chết, và anh không quan tâm anh ta có đang mặc váy hay trông còn đẹp hơn một vài phụ nữ anh đã từng hẹn hò; khiến Sue tổn thương biến hắn ta thành một tên khốn kiếp.

Sue chớp mắt và cố gắng lau khô áo anh bằng vài tờ giấy ăn. Sau đó, cô nói một câu đáng ngạc nhiên. “Nhưng... tin hay không, em ổn cả. Trông thấy anh ta khiến em kết thúc mọi sự. Anh hiểu ý em chứ?”

Jason không hiểu, nhưng dù sao anh vẫn gật đầu. Sau một lúc, anh kéo cô vào vòng tay và hôn cô.

Khi nụ hôn trở nên ngọt ngào hơn, cô đẩy ra. “Chúng ta không nên. Em chỉ –”

“Anh biết. Em không biết anh có đáng để mạo hiểm không.” Có sự thất vọng trong giọng anh, nhưng khi anh nhìn cô nó biến mất. “Ổn cả mà.”

Nhưng nó không ổn. Anh trông thấy một chuỗi những sự nghi ngờ và đau khổi triền miên trong đôi mắt to trong xanh của cô, và chết tiệt nếu như anh không muốn mình có thể nói điều gì đó thần kỳ để khiến nó biến mất. Anh nhớ lại điều gì đó, điều cô đã nói nhiều lần khi nhắc về chồng cũ lúc trước. Nó được cho là sẽ kéo dài mãi mãi. Và rồi anh nghe thấy lời cảnh báo anh đã được nhận trong vài ngày qua. Từ ông ngoại Sue, từ Danny, từ Chase. Ngay cả Maggie cũng đã nói với anh. “Jason, con phải đối xử tử tế với con gái này. Đừng gây tổn thương cho bất kỳ ai nữa.” Và trong khi anh có thể hứa với Sue cả ngàn điều, anh biết điều duy nhất anh không thể hứa chính là mãi mãi.

Không phải cô đã tự mình đòi hỏi điều đó. Không chính xác là vậy. Quỷ thật, phần lớn mọi người không còn tin vào mãi mãi nữa. Một cuộc hôn nhân kết thúc khi hai người ly hôn, phải vậy không?

Wow! Kết hôn thì liên quan gì ở đây?

“Muộn rồi,” cô nói.

Anh gật đầu. “Anh sẽ gọi cho em.” Anh nhìn cô bỏ đi, sau đó tiến thẳng vào phòng tắm.

Anh ở lại trong phòng tắm lâu hết mức có thể. Khi anh đứng dựa vào bức tường, nước đổ xuống cơ thể anh và chảy xuống cống. Cái lạnh của làn nước xua đi sự kích thích trong anh, anh sự nhức nhối nơi ngực thì vẫn còn đó.

Cảm giác đó không biến mất. Vậy nên anh làm điều anh đã làm trong suốt cả cuộc đời mình, đẩy cảm xúc đi và tập trung vào chuyện khác. Anh tập trung vào vụ án của Sue, nhớ lại các sự kiện và lập một danh sách những việc cần làm tiếp theo. Và khi anh ném từ giấy lên ghế sofa, anh mới nhận ra đã quá nửa đêm rồi.

“Khốn kiếp.” Anh sẽ không thể gọi cho Sue được nữa. Tóm lấy điện thoại, anh bấm số cô.

Cuối cùng cô cũng trả lời. “Em đang ngủ à?” Anh tưởng tượng cảnh cô đang nằm, những đường cong của cô giấu trong bộ đồ ngủ hình các con vật.

“Sắp. Nhưng em không nói chuyện lâu được – em cứ nghĩ anh không gọi.”

Anh đẩy sự khó chịu của mình đi. “Này, anh còn phải đi tắm nữa. Ai đó đã để anh lại trong thế giới đầy đau đớn.”

“Em đã bảo anh không nên hôn em rồi mà,” cô trả lời.

“Còn cách nào khác để anh thuyết phục em được nữa chứ?” Anh nằm xuống sofa và sự thất vọng của anh lại trỗi dậy. “Anh có thể khiến em cảm thấy rất tuyệt. Em có biết anh sẽ làm gì đầu tiên không?”

“Anh sẽ đi tắm nước lạnh lần nữa,” cô cảnh cáo.

“Hoặc em có thể rủ lòng thương xót anh,” anh nói.

“Có nhớ mẹ anh đã bảo anh không được gây áp lực cho em không.”

“Anh không nhớ. Đầu tiên nhé, anh sẽ trượt tay xuống dưới áo ngủ của em. Chờ đã? Em đang mặc bộ đồ hình con gì vậy?”

Cô do dự. “Mèo con.”

“Anh sẽ trượt tay xuống dưới chiếc áo ngủ hình mèo con của em, chậm rãi di chuyển lên bụng và lên cao hơn nữa. Núm vú em sẽ se lại và cầu xin anh nếm lấy nó.” Anh tự hỏi chuyện này có gây ảnh hưởng đến cô được không. Bởi nó chắc chắn đang ảnh hưởng tới anh.

Anh đưa tay lên ngực. “Để làm được điều đó, tất nhiên, anh sẽ phải cởi áo em ra. Anh cởi chiếc khuy đầu tiên, rồi đến cái tiếp theo. Khống như anh đã làm trên giường em hôm trước vậy. Em có nhớ cảm giác thế nào khi anh ngập lấy núm vú của em không? Em có vị thật ngon lành.”

“Đây là cuộc điện thoại sex à?” Giọng Sue mềm mại, nhưng cô không phản đối. “Bởi vì em chưa bao giờ làm chuyện này đâu đấy.”

“Anh cũng chưa, nhưng anh sẽ đánh đối bất cứ thứ gì để được thử một lần. Nó có thể được việc lắm chứ, nếu em hiểu anh đang ám chỉ điều gì.” Anh ước cô hiểu được ý mình.

“Em... không biết phải làm thế nào cả.”

Anh khẽ cười. “Anh không nghĩ nó sẽ khó khăn và nhanh chóng đâu. Nếu chúng ta thực sự đang có một cuộc gọi sex...” Anh chờ cô phản đối nhưng cô không nói gì. “Chúng ta cùng tự chạm vào mình nhưng giả vờ là của người kia. Chúng ta nói chuyện với nhau về nó.”

Khi sự im lặng kéo dài trong đường dây, anh hít sâu một hơi và nói tiếp. “Giờ thì tay em đang ở đâu?”

Cô do dự. “Trên giường.”

“Em có thể trượt nó xuống dưới quần lót không? Em vẫn đang mặc quần lót phải vậy không?”

“Ừ.”

“Nó màu gì?”

Anh nghe tiếng cô cựa mình và tưởng tượng cảnh cô đang vén quần ngủ lên để kiểm tra.

“Trắng.”

Anh tưởng tượng ra chiếc quần con màu trắng cô đang mặc hôm anh xông vào phòng ngủ của cô, và nó khiến anh còn cứng hơn nữa. Anh rên lên. “Trượt tay em xuống dưới quần lót đi, Sue. Chạm vào mọi nơi. Nơi em cảm thấy là tuyệt nhất.”

Anh trượt tay mình vào trong chiếc quần đùi của mình. “Em đang chạm vào mình đấy chứ?” Im lặng. “Sue? Tay em đang ở đâu?”

“Ở...đó.”

“Đó là đâu?” Cái ấy của đang đập rộn, và anh siết chặt tay quanh nó. “Em cũng phải nói những lời tục tĩu đó sao?”

Anh cười khúc khích. “Anh nghĩ nó sẽ giúp ích đấy.”

Thêm một khoảng im lặng nữa. “Anh có muốn em nói với anh tay em đang ở đâu không?”

“Chắc rồi.”

“Nó đang nắm lấy cậu bé của anh. Cái đó giờ đang cứng hơn nữa. Bởi vì em đang tưởng tượng anh chạm vào anh, tưởng tượng anh đang chạm vào em. Em đang thở hổn hển. Nóng quá. Chỉ có một thứ sẽ mang lại cảm giác tuyệt vời hơn nữa.” Anh hít sâu một hơi và di chuyển bàn tay mình lên xuống. “Nếu em đang ở trong anh. Trong... nơi mà tay anh đang ở.” Anh nhắm mắt và tự hỏi cô sẽ có vị ra sao, những ngón tay cô sẽ có vị thế nào sau đêm nay...

“Em đang ướt phải không?” anh hỏi. “Nói cho anh biết em đang cảm thấy thế nào.”

“Em thấy... xấu hổ.” Sau đó cô cười khúc khích. “Em xin lỗi. Em nói dối đấy. Em không hề tự chạm vào mình.”

Cảm giác như tên ngốc, anh giật tay khỏi quần. “Chết tiệt,” anh gầm gừ. “Cho anh cơ hội đi.”

“Em không thể.” Sự vui vẻ trong giọng cô biến mất.

“Tai sao? Chúng ta đều phát điên lên vì nhau còn gì.”

“Em biết, nhưng –”

“Anh không phải chồng cũ của em.” Sự thất vọng dâng đầy ngực Jason. Anh quan tâm tới cô hơn bất cứ ai. Quỷ thật, anh quan tâm còn nhiều hơn những gì bản thân mình muốn.

“Em biết,” cô nói. Một khoảng ngừng thật dài. “Nhưng em đã bị tổn thương, Jason.”

“Chúng ta đều bị tổn thương cả, Sue. Nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp.”

“Không. Hưng có lẽ nếu em cẩn thận hơn trước khi em để bản thân quan tâm tới Collin thì em sẽ nhận ra anh ta có vấn đề.”

Jason đưa tay vuốt mặt. “Em không thể trừng phạt mình bởi sai lầm của ai đó khác. Em không thể trừng phạt người khác bởi sai lầm của Collin khi đã phản bội em.” Anh nhắm chặt mắt. “Em không thể cứ quẩn quanh nghĩ xấu về anh bởi những gì tên khốn kiếp đó đã làm.”

“Em không nghĩ xấu về anh! Thực tế là, em ước rằng em không thích anh. Em ước anh không khiến em cười vui vẻ hay khiến em cảm thấy an toàn. Em ước anh sẽ nổi điên với bà già cầm quả dưa chuột. Em ước em không muốn làm tình với anh. Nhưng em vẫn muốn.”

“Vậy thì làm đi.”

“Em không thể. Vẫn chưa.” Và rồi cô dập máy.

“Khốn kiếp!” Jason bật dậy. Nắm chặt điện thoại, anh thở ra một hơi dài. Anh muốn tới với cô, nhưng thay vào đó, anh tiến thẳng tới phòng tắm lần nữa. Lần này anh phải tự mình kết thúc nó. Nước lạnh chẳng được việc gì hết.

Và rồi anh nhận ra sự thất vọng của anh không chỉ liên quan đến tình dục. Anh muốn nhiều hơn chỉ là tình dục, anh muốn... niềm tin của Sue. Sự chấp thuận của cô. Anh muốn Giáng sinh – hay ít nhất là hy vọng về Giáng sinh. Em không tin anh là một cậu bé hư, anh nhớ cô đã nói vậy. Giờ thì anh muốn cô tin rằng anh không phải một người đàn ông tồi tệ. Nhưng, chết tiệt, anh đã quá mệt mỏi khi cứ phải chứng minh bản thân rồi.

Khi anh bước qua phòng làm việc của Sue trên đường tới nhà tắm, Mama nhảy khỏi chỗ ngủ của nó. Nó tặng anh ánh nhìn đầy hy vọng. “Tao không có tâm trạng đâu,” anh thì thầm với con mèo. “Bên cạnh đó, sao mày lại nghĩ tao là người tốt dù không ai khác nhận ra chứ?”

Con mèo đứng im, ánh mắt nó bắn về phía cửa sổ. Jason nhìn theo. Trong thoáng chốc, anh có thể thề là mình trông thấy một cái bóng. Nhận ra đang cầm điện thoại, anh ấn gọi lại và tiến đến gần cửa sổ.

Anh không nhìn thấy gì, nhưng...

Ngay khi điện thoại reo, anh đã chạy vào phòng khách.

“Được rồi, anh thắng.” Giọng Sue trên đường dây. “Nhưng em sẽ không nghe cuộc gọi sex nào nữa đâu. Nếu em phải làm điều này, em muốn nó là thật.”

Anh quên cả thở bởi những lời cô nói – hay bởi cái bóng anh trông thấy bên ngoài cửa sổ phòng khách? “Ra khỏi phòng ngủ đi!” Anh hét. Anh nắm lấy khẩu súng đang đặt trên chiếc tivi. “Ra ngoài!” Anh chạy dọc hành lang, xô cánh cửa phòng cô bật mở.

Sue đứng bật dậy, điện thoại vẫn đang cầm trên tay. Cái bóng giờ đang ở bên ngoài cửa sổ phòng cô, và tim Jason như ngừng đập khi nó giơ một tay lên và cầm thứ gì đó trông như một khẩu súng.

“Nằm xuống!”

Anh lao vào phòng, cầu nguyện, rằng anh tới được chỗ cô trước khi viên đạn bay đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.