Ly Dị, Tuyệt Vọng, Và Hẹn Hò

Chương 27: Chương 27




“Sue?” Giọng nói hoảng loạn của Jason vang vọng khắp các phòng vệ sinh công cộng của công viên. “Chết tiệt, em có đây không?”

Quần soóc của Sue vừa tụt xuống dưới mắt cá chân trong khi cô ngồi xuống một tổ chức đầy vi khuẩn trên bồn vệ sinh. Cô chỉ vừa mới ‘xả’ thì nghe thấy tiếng anh. “Gì vậy?” Cô tạm-ngưng.

“Em đang làm gì ở đây?”

Một giọng nói mang đậm phong cách vùng Jersey vang lên từ phòng khác ngay bên cạnh cô. “Đây là nhà vệ sinh. Anh biết đấy.”

“Chuyện gì vậy?” Sue với tay tìm kiếm, chỉ để nhận ra rằng cô mới ‘may mắn’ làm sao khi vào đúng gian hết giấy.

“Em bảo đi lấy soda cơ mà!” Jason buộc tội.

“Cô cần sự cho phép mới được đi vệ sinh đấy à?” Cô nàng Jersey hỏi.

“Cô đáng bị ăn roi nếu cô cần nó,” một giọng vùng Texas ê a cất lên từ phía bên trái.

“Tôi không cần ăn roi, nhưng tôi cần ít giấy,” Sue thì thầm sang phía bên trái mình, ngọ nguậy bàn tay bên dưới khe hở giữa các gian.

“Ra ngoài đi,” Jason nói, Và Sue trông thấy chân anh phía ngoài gian của mình.

“Ra khỏi đây không tôi gọi cảnh sát,” cô gái Jersey cảnh cáo.

“Tôi chỉ cần ít giấy thôi!” Sue ngọ nguậy ngón tay một cách tuyệt vọng.

“Em ở đâu?” Jason nạt.

“Gọi cảnh sát đi,” cô gái bên trái nói.

“Không, không, em ở đây.” Sue lên tiếng. “Giờ thì ra khỏi đây đi trước khi anh bị bắt và bị ăn roi!”

“Tôi làm việc ở nơi trú ẩn dành cho phụ nữ bị lạm dụng đấy.” Cô gái ở gian bên phải lên tiếng.

“Tôi không bị lạm dụng,” Sue nói.

“Được rồi, tôi sẽ đếm đến ba và sẽ gọi cảnh sát.”

“Tôi là cảnh sát,” Jason đang giận sôi lên.

Cô quay sang phía gian bên trái và rít lên. “Chỉ cần đưa ít giấy đây.”

Khi những ngón tay của cô không được để ý đến, cô rút tay lại. “Tốt thôi.”

“Tất cả phụ nữ bị lạm dụng đều nói họ không bị lạm dụng,” cô gái với giọng Jersey tiếp tục nói. “Anh ta có đánh cô không?”

“Sue?” Jason đập vào cửa gian của cô. Không có vẻ như anh sẽ chấp nhận câu trả lời không.

“Không, anh ấy không đánh tôi,” Sue nói. Nhưng có vẻ như mấy cô bạn ở gian bên cũng không chấp nhận câu trả lời không.

“Tôi sẽ gọi 911,” giọng nói phía bên phải Sue cất lên.

“Jiminy Cricket!” Sue giật mạnh quần lên, sau đó đẩy cửa ra, đập thẳng vào ngực Jason. Sự hoảng loạn trong mắt anh khẳng định lại những gì cô đã nghi ngờ: Có chuyện gì đó đã xảy ra. Chuyện gì đó tồi tệ. Cô cho là mình nên biết ơn khi anh quan tâm cô nhiều đủ để phi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.

Anh đặt tay vững vàng trên vai cô. “Em ổn cả chứ?”

Cô thở dài. “Quần lót của em bẩn rồi, nhưng em ổn. Có chuyện gì vậy?”

***

“Sao anh phải tránh mặt?”

Sue đưa tay ra để ngồi cho vững khi Jason đạp mạnh phanh dừng đèn đỏ. Trời đã tối, và họ đang trên đường đến gặp nhóm phê bình của cô.

Họ đã tranh luận trong suốt vài giờ đồng hồ rồi. Sue đã nói với Mrry, một trong những đối tác phê bình của cô, nơi cô sẽ tới hôm đó. Anh đã chất vấn cô suốt vì nó. Cô nhắc lại cho anh nhớ rằng anh đã tin là Mary không liên quan. Anh nhắc cô nhớ Mary có thể đã nói lại với Fritz nơi cô sẽ tới, và anh vẫn còn đang nghi ngờ Fritz. Và vì họ vẫn chưa liên hệ lại được với Mary qua điện thoại, anh không hề thích việc Sue tới gặp nhóm phê bình. Sue nhắc anh nhớ rằng cô vẫn không nghĩ Benny đứng sau chuyện này, và cô nói với anh cô không muốn sống đời mình như một ẩn sĩ. Anh nhắc cô nhớ rằng cô nên tránh ra để cảnh sát làm đúng phận sự của mình – và rằng sự an toàn của cô quan trọng hơn nhiều các mối quan hệ xã hội. Và rồi, cả hai dường như đều nhớ ra họ đã ngủ rất ít và nên ngừng nhắc nhau nhớ về mọi chuyện.

Hít sâu một nơi, Sue cố gắng kiểm soát lại sự tự chủ. “Có lẽ anh nên tránh mặt đi bởi vì bọn em không thể có buổi gặp mặt bình thường nếu anh cứ nhìn trừng trừng mọi người như thế.”

“Anh không nhìn trừng trừng, mà anh chỉ định hỏi Mary có đề cập đến nơi em ở với bất cứ ai không, và sau đó anh sẽ xem xem Quý ông Giày Lười đã ở đâu suốt cả ngày hôm nay.”

“Em sẽ hỏi,” Sue nói.

“Anh muốn hỏi.”

“Thấy chưa, đó chính là lý do vì sao anh nên tránh đi.”

Sue ngả đầu ra sau. Sau khi thất bại trong việc tìm kiếm cậu bé đã đưa tờ giấy nhắn cho Cara, Jason trông như một con muỗi rình rập đám máu tươi. Anh thậm chí còn ép cô đứng trong phòng tắm trong khi anh tắm rửa.

Không phải cô đã không tận tưởng quang cảnh khi cô liếc nhìn thấy phía sau của anh.

Sau đó anh dành phần còn lại của buổi chiều để gọi điện thoại cố gọi bằng được cho biên tập viên của cô.

Hình ảnh phần lưng anh chờn vờn trong tâm trí cô lần nữa, Sue nghiêng đầu nhìn sang Jason. Được rồi, dù đang khó chịu, cô vẫn cảm thấy tình-yêu cô đã thừa nhận lúc sớm. “Em sẽ họp nhanh thôi.”

Ánh mắt anh bắt gặp mắt cô. “Cảm ơn em. Nhưng anh không tin gã Fritz đâu. Và anh không thấy là tại sao chúng ta lại không thể ở lại nhà Maggie thêm một đêm nữa.”

Cô thở dài. “Em biết anh không tin anh ấy, nhưng em tin. Và nếu anh đang định thẩm vấn bất cứ ai, em muốn anh làm chuyện đó vào sáng mai, không phải trong cuộc họp phê bình của em. Và còn việc ở lại nhà Maggie, em không thích để đám mèo ở nhà một mình.”

Cô trông thấy tay anh siết chặt trên vô lăng, rồi anh lên tiếng, “anh muốn hỏi bạn em rằng anh ta đã ở những đâu hôm nay. Và anh thật sự nghĩ đám mèo sẽ ổn thôi. Chẳng sao cả nếu chỉ ở lại thêm một đêm...”

Sue không thể đừng được, cô phá ra cười.

“Có gì buồn cười à?”

“Chúng ta đấy. Anh có nhận ra chúng ta vừa mới tranh luận về bốn vấn đề cùng một lúc không? Em không biết có ai lại có thể nghĩ về nhiều chuyện cùng một lúc như em được.”

Anh nắm lấy tay cô và siết chặt. “Đó là bởi vì chúng ta hợp nhau.” Anh tặng cô một nụ cười. “Ngoài ra, anh biết đấy. Maggie có thể nói chuyện về sáu vấn đề cùng một lúc được.”

Sue mỉm cười. Cô không chắc tại sao biết mình có điểm chung với Maggie lại tuyệt vậy, nhưng đúng là như thế. Có lẽ bởi vì sau khi trông thấy người phụ nữ đó và Jason bên nhau, cô biết họ quan tâm tới nhau nhiều thế nào. Rằng có thể anh sẽ quan tâm tới cô nhiều hơn chỉ ba tháng.

Họ đến quán ăn một lúc lâu. Benny đến muộn vì vậy nhóm bắt đầu từ công việc của Mary trước. Khi Frank đưa ra vài gợi ý, Sue lướt mắt khắp phòng để trông thấy Jason đang nói chuyện điện thoại. Anh đã đồng ý cô là không nhắc tới việc vừa xong cho Mary. Thực tế rằng anh đã chấp nhận yêu cầu rằng nên ngồi sang bàn khác của Sue khiến cô thấy xấu hổ.

“Sue?” Frank gọi.

“Cứ kệ cô ấy đi, tôi không trách cô ấy đâu,” Mary nói.

“Trách chuyện gì cơ?” Sue hỏi.

Frank cười lớn. “Tôi nghĩ cô đang yêu anh ta.”

Như Jason đã dặn, Sue giữ thông tin về tên quấy rối ở mức tối thiểu. Vì vậy, không ai trong số bạn bè cô có vẻ căng thẳng; họ có thể cho rằng mọi chuyện đã ổn thỏa.

“Có lẽ là tôi yêu anh ấy,” co thừa nhận và quyết định ít nhất cô cần phải xin lỗi vì bất cứ điều gì anh đã nói đến khi anh bắt đầu cuộc thẩm vấn của mình. “Tôi xin lỗi vì những câu hỏi anh ấy đã hỏi hai người hôm trước. Anh ấy có thể hơi khó tính khi mới gặp.”

“Anh ta không khó tính đâu,” Mary nói. “Nếu tôi trẻ ra năm tuổi thôi...” Chị cười toe. “Ôi trời ơi, tôi mới có ba-mươi-tám. Tôi vẫn có thể theo đuổi anh ta chứ.”

Sue cười toe toét. “Benny đã gọi anh ấy là kẻ kiêu căng, là một xô chất tẩy rửa xanh lục.”

Frank cười. “Anh ấy cũng không thô lỗ với tôi. Chắc hẳn Benny chỉ đang ghen thôi.”

Sue nhìn Frank rồi đến Mary, chị đang lắc lắc đầu ra vẻ đồng ý. Cô nói. “Hai người cũng thấy là Benny đang phải lòng tôi hử?”

Mary cười. “Ừ, nhưng đừng lo, ngay khi anh ta và vợ làm lành, cô sẽ chỉ còn là lịch sử thôi. Lần cuối anh ta và vợ cãi nhau, anh ta đã cưa tôi đấy.”

“Này, các cô không thể đổ lỗi cho anh ta được. “Frank thêm vào.

“Bởi vì chúng tôi thật lộng lẫy.” Mary trêu chọc.

“Thế hai người đã bao giờ trông thấy vợ anh ấy chưa?”

“Kinh khủng lắm.” Mary và Sue cùng lên tiếng.

“Anh ấy yêu cô ta,” Mary nói thêm.

Sue gật đầu hoàn toàn đồng ý. Sự tò mò bắt buộc cô phải hỏi. “Chị có đề cập đến chuyện tôi đã tới công viên hôm nay cho bất cứ ai không?”

Mary nhăn trán. “Sao vậy?”

“Có chút chuyện xảy ra ở đó.”

“Ồ.” Chị trông hiểu ra. “À, tôi đã gọi cho Frank và Benny để nhắc hai người về cuộc họp. Tôi đoán là tôi đã đề cập đến nó nữa, nhưng tôi không nhớ rõ.”

“Cô không nói Sue đã tới công viên khi gọi cho tôi đâu,” Frank nói. Sau đó anh ta thêm vào. “Cô không nghĩ Benny đứng sau chuyện này chứ?”

“Không đâu,” Sue nói và liếc nhìn Jason.”

“Nghiêm túc nhé, Benny sẽ không gửi con chuột tới chỗ cô đâu,” Frank nói. “Anh ta có thể đang theo đuổi cô, nhưng anh ta không bệnh đến thế.”

“Đó là điều tôi có thấy,” Sue đồng ý, xoay chiếc bút chì của mình trong tay.

“Thấy gì vậy?” Tiếng Benny khiến tất cả đều giật mình. “Xin lỗi. Vợ tôi đón con muộn sau khi thằng bé qua chơi.”

“Chào!” Tội lỗi khiến giọng Sue thật lạo xạo.

Benny lướt ngay đến bên cô, vòng tay quanh người cô, và cố tình nhìn Jason. “Anh thấy vệ sĩ của em cũng đến.”

Sue thấy Jason nhăn mặt. Cô lách người ra khỏi vòng tay Benny và nói bằng giọng to hơn cần thiết để bàn bên cũng nghe thấy, cô đặt bản thảo của anh ta lên bàn. “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Tina, cô hầu bàn đang mang thai, mang cho Benny một cốc cà phê. Sue lướt qua các chương của Benny, chỉ ra những cảnh cô nghĩ cần phải mô tả nhiều hơn. “Chỗ này, anh quên mất vài trang,” cô nhận xét.

“Thật sao?” Benny trông có vẻ ngạc nhiên.

“Của tôi thì ở cả đó.” Mary đưa bản thảo của mình ra.

“Tôi thích tất cả mọi thứ trừ gã khổng lồ,” Frank nói. “Quá biếm họa.”

Mười phút sau, cuộc thảo luận về vấn đề văn chương kết thúc bằng cách khiến gã khổng lồ bớt tính biếm họa đi, Benny thảy xuống một đô la – chỉ một đô la, cái đó thậm chí còn không đủ trả cho thứ anh ta gọi – lên bàn. “Cảm ơn vì đã nhận ra vấn đề nhanh chóng. Tôi phải đi đây. Tôi đã bảo Beth là tôi sẽ ghé qua có chút chuyện rồi.”

Sue thở ra một hơi nhẹ nhõm. “Vậy là anh và vợ đã làm lành?”

Benny nhún vai. “Chúng tôi quyết định thử.”

“Tốt.” Cô cố không phì cười.

Benny gật đầu. “Nhưng tôi vẫn không thích gã kia.” Anh ta ra hiệu bâng quơ về phía Jason. “Lý do duy nhất anh ta nghi ngờ anh là vì đã mời em đi chơi, điều đó chẳng có gì sai trái cả. Bên cạnh đó, chúng ta chỉ là bạn bè thôi.”

Sue thầm tạ ơn rằng Benny đã trở lại như cũ.

Sau khi tất cả mọi người đều ra về, cô để thêm vài đô la tiền tip, sau đó đứng lên và tiến tới bàn Jason. “Cho phép một cô gái mời anh uống nhé, anh chàng to con?”

“Chỉ khi em đang lên kế hoạch sẽ tán anh sau này.” Cười toe toét, anh hôn lên miệng cô và đặt xuống hai mươi đô cho hóa đơn của mình, chỉ có tách cà phê. Sue định cầm lại bớt nhưng anh ngăn cô. “Ổn cả mà. Có vẻ như cô bồi bàn có thể cần nó đấy.”

Sue thấy như mình lại yêu anh thêm một chút.

***

Trên đường về nhà, họ ghé qua thăm ông bà ngoại cô như một nghi lễ thường xuyên của cô vào mỗi tối thứ năm. Jason đã cố nuốt hết đám bánh quy cháy đen và đám bột Kool-Aid mà không nhăn mặt một lần nào. Anh thậm chí còn giả vờ hứng thú quan tâm với cuộc thảo luận mười phút về những con gián và khả năng tồn tại của chúng trong một lò phản ứng hạt nhân. Phải rồi, Sue đang yêu. Và nó khiến ý tưởng ngủ với anh tồi tệ hơn nữa. Nhưng cô liên tục suy nghĩ về nó trong suốt lúc lái xe về nhà.

Khi họ ra khỏi xe anh, một luồng ánh sáng được bật soi rọi đường lái xe của cô. Ánh mắt Sue bắn thẳng tới bộ ghép mới gắn trong gara của mình.

“Đó là gì vậy?” Cô liếc nhìn Jason.

“Anh.. anh đã định nói cho em về nó.”

“Anh biết đấy, anh lẽ ra nên nói cho em rất nhiều điều mà anh không nói,” cô buộc tội.

“Ừ.” Anh cau mày. “Anh gắn thêm bộ cảm biến ánh sáng và camera.”

Cô thở phì ra. “Phải, tuyệt vời, em nghĩ là anh nên nói với em đấy.”

“Anh biết.” Anh kéo cô áp vào mình. “Anh sợ là em sẽ bảo anh đừng làm thế. Vậy nên anh quyết định sẽ xin em tha thứ thay vì hỏi xin sự cho phép.”

Cô lắc đầu. “Em sẽ không nói không, nhưng... anh không thể quyết định thay em suốt thế được. Hết tất cả bao nhiêu vậy?”

“Em không phải trả cho nó. Anh trả.”

“Còn lâu!” Cô gầm gừ.

Anh siết lấy cô chặt hơn. “Sue, làm ơn đi. Đừng nổi giận. Em hoàn toàn đúng. Anh lẽ ra nên nói cho em biết, nhưng sau đêm qua... anh không thể liều lĩnh được.”

Cô nhìn vào mắt anh, và rồi ánh sáng đèn và chiếc camera đang di chuyển trong tầm nhìn. Cô biết anh hoàn toàn đúng, cô thậm chí còn đánh giá cao điều đó. Nếu muốn giận dữ với anh lúc này thì lẽ ra không nên cảm thấy đúng mới phải.

“Được rồi. Nhưng em sẽ trả tiền cái này.”

Anh hôn cô, nụ hôn chậm rãi nhắc cô nhớ rằng cô đã đồng ý ngủ với anh.

Và khi anh mở khóa cửa cho cô, Sue cảm thấy như có cả đàn bướm tí hon đang đập cánh trong dạ dày mình. Anh đặt tay lên lưng cô, hướng cô vào trong. “Em ổn cả chứ?”

“Ổn mà,” cô nói dối và quỳ xuống để tặng Hitchcock một cái vuốt ve tình cảm kiểu tao-đã-về-đây trong khi cô cố tìm ra việc cần làm tiếp theo. Cô có lẽ nên lôi con gấu bông đen ra, chặn trước cửa phòng. Hoặc chạy ào vào phòng ngủ và khóa cửa lại. Một người đàn ông như Jason muốn gì? Bản thân cô muốn gì? Cô đã không quan hệ trong suốt một khoảng thời gian dài, và...

“Đi đái đây!” Cô buột miệng.

Ồ, cái đó nghe mới quyến rũ làm sao. Cô chạy trốn vào phòng tắm. Một vài phút sau cô đi ra, Jason đang đưa một đĩa DVD vào máy nghe nhạc.

“Anh đang làm gì vậy?” cô hỏi.

“Anh nghĩ chúng ta sẽ xem phim. Phim Yêu Em Không Quá 10 Ngày được không?” Anh cười toe toét. “Em có thể tìm thấy vài mưu mẹo nho nhỏ mà em chưa thử với anh đấy.”

“Tuyệt vời.” Cô cố hiểu nhưng không thể. Cô cứ nghĩ Jason sẽ mong đợi sex. Rằng anh vẫn muốn cô. Rằng anh vẫn muốn làm tình hơn bao giờ hết. Và sớm thôi cô sẽ học được rằng cô đúng.

Thậm chí trước cả khi nhân vật chính trong phim tìm ra cách đá anh chàng của mình. Sue đã đoán được ra ý định của anh. Anh không muốn xem phim; anh chỉ đang muốn cô thư giãn hơn. Và nó đã thành công. Tất cả mọi việc anh cố gắng làm đều thành công. Sau năm phút đầu tiên, anh đưa tay nghịch tóc cô. Sáu phút tiếp theo, anh bắt đầu hôn cô. Phút thứ tám hay chín gì đó – cô đánh mất khả năng tính giờ - khi anh hôn lên cổ cô. Ngay sau đó, anh đang cuốn cô vào vòng tay mình, bàn tay anh di chuyển lên xuống bên dưới áo sơ mi của cô. Có lẽ là phút thứ mười ba khi anh đặt cô nằm ngửa với áo sơ mi cùng áo lót đã biến mất.

“Em đẹp quá,” anh nói, thổi vào một bên ngực

“Em thích thế,” cô cố lên tiếng.

Cô cảm thấy anh mỉm cười bên trên ngực mình. Sau đó anh hôn lên miệng cô lần nữa – theo kiểu anh đã hôn cô nơi sân trước nhà Lacy, kiểu cô đang tan chảy bên dưới chiếc quần lót và muốn chúng đến nhức nhối.

Bản năng dẫn dắt. Cô đẩy anh ra và túm lấy áo anh. Thật không may, cô khá thiếu kỹ năng cởi đồ và kết thúc bằng việc thít chặt cổ anh như một chiếc thòng lọng. Cười lớn, anh giúp cô, và áo anh bay vèo ngang qua căn phòng.

Sue lăn mình lên trên anh yêu cảm giác ngực cô đang áp vào ngực anh. Cô hôn anh cho đến khi không thể suy nghĩ được nữa. Và rồi cô nghe thấy anh lên tiếng. “Ef ur gona op…”

Cô đang phát sốt lên, anh khong biết sao? Nhưng dù sao cô vẫn hơi lùi lại. Cô nhìn chằm chằm anh, tay chống nạnh. “Giờ thì ai là người đang nói khi lẽ ra anh ấy nên hôn đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.