Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam

Chương 23: Chương 23: Chương 22




Edit: Vũ Kỳ không đi ra đường mùa dịch

____________

Nguyên Tư Lập cười lạnh: "Thím gạt tôi."

Tạ Manh xắn tay áo, vươn ngón trỏ chỉ chỉ vào đầu nhóc, đầu nhỏ của Nguyên Tư Lập bị đẩy ngửa ra sau.

"Nhóc con nhà mi thử xem xem, sau khi thím đây đánh nhóc xong rồi, bọn họ ai dám đánh thím?"

Nguyên Tư Lập bị điểm vào trán, tức giận nói với Nguyên Tự: "Chú nhỏ mau đánh thím ấy"

Nguyên Tự lắc đầu nói: "Chú không đánh phụ nữ."

Nguyên Tư Lập rung đùi đắc ý mà nói: "Vô dụng, quá vô dụng."

Nguyên Tự nhìn Nguyên Tư Lập một chút, đột nhiên cảm thán: "Cháu đúng là không còn nhỏ." Thật là thiếu đòn mà!

Một ngọn đèn ấm áp giữa trời đông gió rét, chiếu sáng những u ám trong lòng, cũng sưởi ấm trái tim người khác.

Nguyên Tự nhìn bộ dáng Tạ Manh bởi vì nghe được anh nói mà ngẩng đầu cười to, khí thế đắc ý nhìn Nguyên Tư Lập, thế nhưng lại cảm thấy giống như tia nắng ấm áp của mùa xuân.

Nguyên Tư Lập không phục, đứng lên một bên chỉ vào Nguyên Tự mắng, một bên lại muốn nhào qua giáo huấn Tạ Manh, lại bị Tạ Manh đạp lên lòng bàn chân dạy dỗ suốt 10 phút.

Gió lạnh run người, Nguyên Tự nhớ đến năm ấy lúc anh mới từ nước ngoài trở về, đến cả tang lễ của anh hai anh thậm chí còn không dám đến. Nhưng tình cảm của anh và anh trai từ nhỏ đã rất tốt, cho nên dù có bị nói là da mặt dày, anh vẫn đi hiện trường.

Đào Nhã Nhân khóc đến nổi xém ngất đi, lúc đó trong bụng cô còn có em bé, Lâm Văn Văn đỡ cô, sau đó dìu cô đi nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Nguyên Tự về tới, Đào Nhã Nhân nhào qua giữ anh lại, liên tục chất vấn: "Vì sao? Vì sao vậy? Sao cậu lại muốn hại chết anh ấy?"

Trong lòng Nguyên Tự cũng rất loạn, không thể phản bác bất cứ câu gì, chỉ có thể không ngừng lùi về sau.

Lâm Văn Văn khóc lóc giữ Đào Nhã Nhân lại, vẫn luôn trấn an cô: "Nhã Nhân, con bình tĩnh một chút, chuyện này không phải lỗi của Nguyên Tự."

"Ha ha ha ha, cậu ta là con trai của mẹ, đương nhiên mẹ sẽ không nói cậu ta sai. Mẹ đau lòng cho con của mẹ, vậy thì ai sẽ đau lòng cho con của tôi đây. Còn chưa sinh ra đã không có ba! Tất cả đều bởi vì Nguyên Tự, đều do cậu ta! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta, không bao giờ!!!"

Giọng nói sắc nhọn của Đào Nhã Nhân vẫn còn thấp thoáng bên tai, Tạ Manh ở phía xa dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu nhìn về phía Nguyên Tự, sau đó kỳ quái nói: "Anh ngẩn người ra đó làm gì? Nguyên Tự, hay là như vậy đi, nhóc con này sẽ đến nhà trẻ gần nhà mẹ tôi học. Tuy là nhà mẹ tôi không ở trung tâm, nhưng ở bên đó có một nhà trẻ tư thục, học phí một tháng tới 1,5 vạn (~49 triệu), chậc chậc, nhà trẻ song ngữ đó nha!"

Nguyên Tự lúc này mới hoàn hồn, đã rất lâu rất lâu rồi anh không còn nhớ về chuyện lúc 5 năm trước, đoạn ký ức này vẫn luôn được anh chôn sâu ở đáy lòng, căn bản là không đủ can đảm để mở nó ra, mỗi lần nhớ về nó đều giống như đang ở đáy vực sâu.

Âm thanh lải nhải của Tạ Manh một lần nữa kéo anh trở về. Trước mắt xuất hiện một tia sáng ấm áp, một cô gái, một bé trai, anh cảm thấy như vậy đã quá đủ rồi.

Nhìn sắc mặt Nguyên Tự có chút quái dị, Tạ Manh cảm thấy kỳ quái tiến lên một chút, dùng mu bàn tay kiểm tra trán của anh.

Nguyên Tự chỉ cảm thấy mu bàn tay của cô mềm mại và ấm áp, độ ấm từ trán lan tỏa khắp cơ thể, anh cười nhẹ một tiếng, kéo tay cô xuống, nói: "Tôi không có bệnh, sao lại muốn tới nhà trẻ gần nhà mẹ?"

Tạ Manh sửng sốt, trước giờ Nguyên Tự đều gọi mẹ cô là mẹ vợ. Tuy lễ phép như vậy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng ở thời buổi hiện đại, cho dù là nam hay nữ đa số đều gọi người nhà của đối phương theo cách gọi của đối phương. Ba mẹ của hai bên cũng đều gọi là ba mẹ, gọi ba mẹ chồng hay ba mẹ vợ nghe có chút xa cách. Đây là lần đầu tiên Nguyên Tự gọi mẹ cô là mẹ thay vì mẹ vợ.

Bất quá, ai thèm quản chuyện anh ta muốn gọi thế nào, Tạ Manh giải thích nói: "Quan trọng nhất là bởi vì nhà trẻ đó tốt, thêm nữa là mẹ tôi nói lúc rảnh cũng có thể giúp tôi đi đón nó, tôi không cần phải tốn thời gian đi, hai bên đều tiện."

Nguyên Tự gật gật đầu nói: "Được, nghe theo em"

Tạ Manh kinh hoảng mà lùi về sau một bước, sau đó nhìn Nguyên Tự lớn tiếng quát: "Yêu ma quỷ quái, mau hiện nguyên hình!!!"

Nguyên Tư Lập vừa nghe được, hoảng sợ mà nhảy ra sau lưng Tạ Manh.

Nguyên Tự: "..."

***

602 đau đầu nói: "Ký chủ, chuyện Nguyên Tư Lập chuyển trường đã được quyết định, cơ hội cô và Nguyên Tư Lập gặp nhau đã bị cướp mất. Hiện tại chúng ta cần phải nghĩ biện pháp khác để tới gần nam chủ thôi."

Giang Nhã Tuyên nghe xong cũng cảm thấy cực kỳ khó xử.

"Này......cậu không thấy Nguyên tổng ngày thường ra vào chỉ có một mình à, anh ấy là người rất khó gần đó." Giang Nhã Tuyên có tâm nhưng lại không có tầm, mấy ngày nay bị 602 tẩy não đến đau đầu.

602 suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lý, cho nên đã lên mạng tìm kiếm, sau đó cao hứng nói: "Ký chủ, tôi tìm được rồi, cô biết cái gọi là anh hùng cứu mỹ nhân không?"

Giang Nhã Tuyên gật gật đầu, sau đó nói: "Giá trị vũ lực của tôi là 0"

602 "...... Chuyện đó không quan trọng, chúng ta có thể vì nam chủ mà hy sinh oanh liệt, đợi đến lúc nam chủ cảm động đất trời, cô chỉ cần rơi một giọt nước mắt, nam chủ tự nhiên sẽ cảm thấy vô cùng đau lòng." ( Edit:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.