Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam

Chương 30: Chương 30: Chương 29




Editor: Vũ Kỳ

______________

“Tôi không thèm nói chuyện với thím nữa, tôi phải chờ bà ngoại tới.” Nguyên Tư Lập tức giận mà xoay người đưa lưng về phía Tạ Manh.

Tạ Manh: “???” Không phải bởi vì mẹ cô mà cốt truyện thay đổi rồi đó chứ?

Tạ Manh thầm gọi 398 trong đầu: “Cậu mau nhìn xem phải làm sao bây giờ? Nhóc con này không chịu xin lỗi, cô giáo sẽ không cho về đâu!!! Nếu ở trong truyện thì Giang Nhã Tuyên làm thế nào vậy?”

398 bị gọi dậy từ trong giấc ngủ, nheo mắt buồn ngủ, vẫn còn đang lơ mơ ở trên mây đáp: “Ở trong sách lúc Giang Nhã Tuyên nói câu này còn mỉm cười vô cùng dịu dàng, khẽ sờ đầu nhỏ của Nguyên Tư Lập, sau đó dịu dàng nói: Không sao cả, nếu làm sai, chị sẽ cùng em sửa. Bạn ấy ăn hiếp em là bạn ấy sai, bạn ấy cũng sẽ xin lỗi em. Nhưng em đánh bạn ấy là em không đúng, chị và em sẽ cùng nhau xin lỗi bạn ấy.”

398 ghê tởm một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nguyên Tư Lập chỉ cảm thấy vô cùng sốc, cậu là cháu đích tôn của Nguyên gia, làm gì có chuyện làm sai chứ? Vậy mà cái chị xinh đẹp này lại nói là mình sai rồi? Còn muốn cùng cậu ấy nhận lỗi? Trong nội tâm cô độc của Nguyên Tư Lập đột nhiên cảm nhận được tia ấm của mặt trời.” (Hình như đoạn này là 398 đọc từ trong truyện ra)

Tạ Manh: “…” Tôi đây còn thấy cảm động nữa mà.

Nguyên Tư Lập nhíu mày cách xa Tạ Manh một bước, mụ phù thủy hôm nay rất kỳ quái, thật ghê tởm mà.

Tạ Manh suy nghĩ một chút, sau đó lại nở một nụ cười “hiền từ” rồi ngồi xổm xuống…

Ủa? Sao nó lại chạy ra xa vậy cà?

Tạ Manh lại đi đến ngồi xổm trước mặt Nguyên Tư Lập, đưa tay sờ đầu nhóc, sau đó cười nói: “Không sao cả, nếu làm sai, thím sẽ cùng cháu sửa. Bạn ấy ăn hiếp cháu là bạn ấy sai, bạn ấy cũng sẽ xin lỗi cháu. Nhưng cháu đánh bạn ấy là cháu không đúng, thím và cháu sẽ cùng nhau xin lỗi bạn ấy.”

Nguyên Tư Lập: “Tôi không sai.”

Tạ Manh: “…” Vậy thì cốt truyện sai.

398: “…… có thể do cô không có lực tương tác như Giang Nhã Tuyên.”

Tạ Manh: “Cái rắm ấy! Tôi so với cô ấy còn đẹp hơn có được không!!!”

Cô giáo đứng một bên xấu hổ mà cười nói: “Tuy Minh Khống là người làm hỏng đồ của em trước, nhưng em đánh bạn như vậy là không đúng có biết không!”

Nguyên Tư Lập để ở ngoài tai: “Cậu ta không đền nổi đâu.”

Ừm, xem ra hào quang của nữ chủ quả nhiên cường đại, nữ phụ như cô đúng là không có tư cách dùng. Vậy thì bà đây cũng không thèm dùng nữa.

Tạ Manh cười lạnh, đứng dậy khoanh tay trước ngực hỏi nhóc: “Thứ gì mà quý vậy chứ?”

Nguyên Tư Lập cũng cười lạnh: “Là đồ tôi tự làm cho bà ngoại.”

Cô giáo của Nguyên Tư Lập tiếp tục cười gượng, nói với Tạ Manh: “Là một bức tranh.”

Tạ Manh: “…… Hay là vậy đi, trước tiên bảo bạn nhỏ kia tới đây xin lỗi, dù sao cũng là bạn nhỏ đó làm hư tranh trước. Sau đó Tư Lập cũng xin lỗi lại, nói thế nào thì đánh người vẫn là không đúng.”

Nguyên Tư Lập quay đầu đi: “Không cần, tôi không sai, cậu ta không đền nổi tranh cho tôi.”

Tạ Manh cười lạnh, thật là ngứa tay. Đúng là đôi khi giáo dục bằng vũ lực cũng rất cần thiết mà!

Đúng lúc này Lâm Liên chạy đến, vừa chạy vào vừa nói to: “Cục cưng của bà bị làm sao vậy? Cô giáo nói cháu đánh nhau à? Có bị thương không?”

Hốc mắt Nguyên Tư Lập lập tức đỏ lên, sau đó từng giọt nước mắt chảy dài trên má.

“Bà ngoại, có người bắt nạt cháu.”

Lâm Liên giận dữ: “Cái gì? Vậy mà có người dám bắt nạt cháu à? Ôi trời! Rõ ràng là coi thường bà ngoại không có bản lĩnh đây mà! Cục cưng đáng thương của bà, bà sẽ tìm bạn ấy nói cho ra nhẽ.”

Tạ Manh: “???” WTF, cháu của mẹ đánh người, mẹ muốn tìm ai để nói rõ lý lẽ chứ?

Giáo viên đương nhiên cũng nhanh chân đi lên ngăn cản, Lâm Liên cũng đỏ hốc mắt nói: “Cô giáo, cô không biết đâu, đứa nhỏ này là con rể tôi giao cho tôi chăm sóc, cho dù đây không phải là trách nhiệm của tôi, tôi cũng không thể để cho nó chịu ủy khuất. Nếu không thì tôi phải ăn nói với con rể tôi kiểu gì đây?”

Giáo viên: “…”

Tạ Manh bước lên vỗ vỗ vai an ủi mẹ: “Sẽ không đâu, thật sự không đến mức đó đâu.”

Lâm Liên lắc đầu, đẩy tay cô ra, nói: “Con còn nhỏ, con không hiểu được đâu.”

Lâm Liên kéo Nguyên Tư Lập đến trước mặt cô giáo: “Cô nhìn đứa nhỏ này xem, nó mới năm tuổi, nhỏ như vậy thì biết cái gì đâu chứ? Nó đánh người, chắc chắn là bởi vì người kia bắt nạt nó trước.”

Nguyên Tư Lập bĩu môi gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Bà ngoại, cháu đã vẽ ông ngoại với bà ngoại đó, vậy mà cậu ấy xé của cháu. Cháu vẽ suốt cả buổi chiều, muốn tặng cho bà làm kỷ niệm mà.”

Nói xong, Nguyên Tư Lập ngẩng đầu khóc lớn.

Tạ Manh: “…” Người ta bị cháu đánh còn chưa khóc, cháu buồn cái nỗi gì?

Lâm Liên vừa nghe, càng thêm đau lòng: “Ôi trời ơi! Sao lại có chuyện này chứ, bảo bối, đã để con chịu ủy khuất rồi. Con không cần đi xin lỗi, bà ngoại đi.”

Nói xong, Lâm Liên dứt khoát kiên quyết đứng dậy, như thể lao ra chiến trường một đi không quay đầu lại.

Nguyên Tư Lập ngẩn ngơ, nắm lấy tay áo Lâm Liên, đến cả khóc cũng quên mất quên mất, hỏi: “Vẫn phải đi xin lỗi sao ạ?”

Lâm Liên gật đầu, vẻ mặt thương tâm nói: “Đã để cháu phải chịu ủy khuất lớn như vậy, không thể lại bắt cháu đi. Bà ngoại đi là được, dù sao bà ngoại cũng đã lớn tuổi như vậy, có sao đâu chứ?”

Nguyên Tư Lập lại ngẩn ngơ, kéo Lâm Liên lại nói: “Nhưng bà ngoại không có liên quan gì cả mà! Là cháu đánh bạn ấy.”

“Sao lại có thể nói như vậy chứ? Chuyện của bảo bối cũng chính là chuyện của bà ngoại, để bà ngoại giải quyết.” Lâm Liên hiên ngang lẫm liệt nói.

Nguyên Tư Lập rối rắm một lúc lâu, cuối cùng nói: “Hay là… Hay là, hay là cứ để cháu đi cho!”

Tạ Manh: “…” Bạn thấy đó, đây chính là lý do vì sao loại người này lại có thể dạy ra ba chị em "căn chính miêu hồng" như hiện tại.

Lâm Liên vừa nghe, lại càng đau lòng không chịu được: “Nhưng mà bảo bối à, tranh của cháu đã bạn ấy xé, còn bị bạn ấy đánh, sao có thể lại để cháu đi xin lỗi chứ? Cháu còn nhỏ, không sao đâu, dù sao bà ngoại cũng đã bước một chân vào quan tài rồi, nói xin lỗi cũng có làm sao đâu chứ? Bảo bối không cần phải sợ!”

Lâm Liên càng nói như vậy, Nguyên Tư Lập càng không thể để bà đi. Nhóc và Lâm Liên không thân không thích, cùng lắm chỉ là được người khác giao cho chăm sóc, nhưng lại chiếu cố nhóc như vậy.

Nguyên Tư Lập rất biết ơn tình cảm chân thành của Lâm Liên dành cho mình, cũng thật lòng thích hai vợ chồng giản dị này. Nhóc gây ra họa, nhóc có thể tự mình gánh vác.

Nguyên Tư Lập ôm cánh tay Lâm Liên, nhăn nhăn mày nhỏ, nói: “Không cần đâu ạ, tự cháu làm sai, tự cháu phải chịu trách nhiệm.”

Lâm Liên vừa nghe xong, cảm động mà sờ đầu Nguyên Tư Lập: “Cháu còn nhỏ như vậy mà đã hiểu rõ đạo lý đàn ông dám làm dám chịu trách nhiệm, bảo bối của chúng ta luôn tuyệt như vậy, bà ngoại thật là tự hào!”

Nguyên Tư Lập nghe xong thì đỏ mặt, khẽ liếc mắt nhìn trộm Lâm Liên.

Lâm Liên liền ôm chặt Nguyên Tư Lập mà nói: “Thật là ủy khuất bảo bối của chúng ta.”

Nguyên Tư Lập cũng ôm Lâm Liên nức nở nói: “Cháu không ủy khuất mà.”

Giáo viên: “…” Không đến mức này đâu mà.

Tạ Manh: “…” Chỉ là nói ba chữ “Thật xin lỗi” thôi mà, hai người có cần làm tới vậy không?

Hầu hết các bạn học trong lớp đều đã được đón về, vẫn còn một vài bạn nhỏ đang đợi phụ huynh tới.

Có một người phụ nữ ngồi giữa một nhóm học sinh, trong tay ôm một bé trai.

Trên mặt bé trai còn có một vết xước, trên tay có dấu răng, quần áo đều bị rách. Bộ dáng kia nhìn thê thảm đến đáng thương. Tạ Manh hít sâu một hơi, nhóc con, cháu đúng là biết đánh người mà! Đánh người ta đến mức này mà còn ủy khuất?

Trong lòng Lâm Liên cũng run lên, úi chà chà, hình như cái này… có chút không dễ giải quyết à nha!

Lúc này Lâm Liên mới ý thức được mức độ nghiêm trọng, bà dẫn Nguyên Tư Lập đi đến ngồi vào bên cạnh vị phụ huynh kia, sau đó nói: “Rất xin lỗi cô!”

Vị phụ huynh hừ một tiếng, trong lòng Nguyên Tư Lập vô cùng tức giận, dám hừ với bà ngoại tôi hả???

Lâm Liên khẽ vỗ vào lưng Nguyên Tư Lập, Nguyên Tư Lập không tình nguyện nói: “Thật xin lỗi.”

Vị phụ huynh kia vốn bởi vì con trai mình bị đánh nên đang đau lòng muốn chết, Nguyên Tư Lập còn như vậy, làm cho bà tức khắc nổi giận: “Cô giáo, cô xem thái độ của nó kìa.”

Tạ Manh nhíu mày nói: “Nguyên Tư Lập, thái độ của cháu như vậy là không đúng!”

Nguyên Tư Lập ủy khuất nhìn Lâm Liên, Lâm Liên liền tiến lên nói nhỏ bên tai nhóc: “Cục cưng à, ông ngoại đang ở nhà làm gà rán đợi sẵn đó.Thái độ chúng ta nên tốt hơn một chút nha, sau đó còn nhanh về nhà ăn gà rán.”

Lâm Liên ôm Nguyên Tư Lập, vô cùng chân thành mà nói với vị phụ huynh kia: “Mẹ của Minh Khống à, lần này đánh nhau đều do Tư Lập nhà tôi xuống tay không biết nặng nhẹ, tôi đã mắng nó rồi, về nhà chắc chắn sẽ phạt nó. Cô đưa con mình đến bệnh viện kiểm tra xem có bị gì không, chúng tôi sẽ trả tiền viện phí. Dù sao chuyện cũng đã rồi, trong lòng tôi cũng rất khó chịu, để Tư Lập nói một câu xin lỗi với Minh Khống, cô thấy như vậy có được không?”

Lâm Liên vốn xinh đẹp, tính tình dịu dàng, giọng nói lại còn cực kỳ dễ nghe. Chỉ cần nói ngọt hai câu, ai nghe xong trong lòng cũng đều cảm thấy thoải mái, thái độ của mẹ của Minh Khống cũng đã mềm hơn đôi chút.

Lúc này Nguyên Tư Lập mới đi lên nắm lấy tay Minh Khống nói: “Tớ xin lỗi, cậu đừng giận nhé!”

Minh Khống vô cùng tủi thân: “Tớ không phải cố ý làm hư tranh của cậu, vậy mà cậu còn đánh tớ.”

Nguyên Tư Lập liền thở dài, ra dáng ông cụ non: “Cho nên tớ mới xin lỗi đây! Lại phải nói thêm, tớ đánh cậu cũng chỉ đánh nhẹ, cấu nhẹ.” Nguyên Tư Lập vén áo lên, chỉ vào cái bụng tròn xoe của mình nói tiếp: “Cậu nhìn xem, cậu lại đá vào bụng tớ đến đau luôn này.”

Mọi người cúi đầu nhìn theo, đúng thật là đã đỏ một mảng.

Mẹ Minh Khống có chút xấu hổ, lập tức nhéo Minh Khống một cái, nói: “Sao con lại đá bạn chứ?”

Minh Khống ngẩng đầu nhìn mẹ, đôi mắt rưng rưng nói: “Tại vì con đánh không lại cậu ấy.” Giọng nói kia muốn bao nhiêu tủi thân thì có bấy nhiêu tủi thân.

Mẹ Minh Khống: “…”

Vì thế, vốn đang là xin lỗi từ một phía, hiện tại lại biến thành hai bên cùng nhau xin lỗi. Mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp, đơn giản và thoải mái hơn nhiều so với việc lục đục với nhau, lấy quyền áp người như ở nhà trẻ Hồng Tâm mà trong truyện viết.

Buổi tối, Tạ Manh dẫn theo Nguyên Tư Lập về nhà, Giang Nhã Tuyên không có cơ hội để ra tay, tâm trạng của Tạ Manh cũng trở nên vui vẻ!

Nguyên lão phu nhân đã nghe nói chuyện xảy ra hôm nay, dẫn theo dì Vương đứng chờ ở cửa, Nguyên Tư Lập vừa xuống xe, lại ca một màn "tâm can bảo bối của ta".

Tạ Manh run lên, da gà da vịt rơi đầy trên sân.

Nguyên Tư Lập mắt lạnh nhìn Tạ Manh một cái, sau đó liền cáo trạng với Nguyên lão phu nhân: “Thím ấy không nói giúp cháu, cuối cùng vẫn là bà ngoại giúp.”

Nguyên lão phu nhân vừa nghe vế đầu liền định mở miệng nói "Ôi trời ơi bảo bối của bà! Bà cố sẽ giúp cháu mắng thím ấy mấy câu", kết quả còn chưa kịp nói đã nghe đến vế thứ hai, ngậm ngùi im lặng.

Sau khi Nguyên Tự trở về nghe nói đến chuyện này, ban đầu còn có chút lo lắng, đến khi nghe xong toàn bộ quá trình lại trở thành dở khóc dở cười.

***

Ngày 29 sắp đến gần, nhưng lại hoàn toàn khác hẳn những gì nói trong truyện, sinh nhật lần này Nguyên Tư Lập không muốn làm lớn, bữa tiệc kia cũng bị hủy bỏ.

Bữa tiệc trong truyện một phần cũng có liên quan đến việc Nguyên Tư Lập học ở nhà trẻ Hồng Tâm. Hồng Tâm dù sao cũng là nhà trẻ quý tộc, có thể chỉ cần tiệc sinh nhật của bạn không bằng người khác một tí thôi, đãi ngộ của bạn ở trường học sẽ lập tức tuột dốc.

Cho nên bữa tiệc kia làm cũng khá long trọng.

Nguyên gia bọn họ có thiếu tiền không? Không thiếu. Không phải là muốn bọn họ tổ chức sao? Được thôi, mời hết trường luôn, ok chưa?

Hiện tại lại không giống, nhà trẻ song ngữ không có quy tắc này, ngày sinh nhật chỉ cần đặt một chiếc bánh kem lớn, các bạn nhỏ trong lớp cùng nhau liên hoan, như vậy đã rất vui vẻ và thỏa mãn rồi.

Kể cả có mời đến, đa số phụ huynh cũng có thể sẽ không sắp xếp được thời gian, bọn họ đều bận khá nhiều việc.

Nguyên Tư Lập cũng chỉ muốn cùng người nhà đón sinh nhật như năm ngoái thôi.

Tối ngày 28, nhóc ngồi một mình trên sô pha, ngượng ngùng xoắn xuýt không biết phải làm sao.

Lúc Nguyên Tự về đến nhà, hai mắt Nguyên Tư Lập sáng ngời, suýt chút nữa bổ nhào qua đó, rồi không biết nghĩ tới điều gì mà lại ngoan ngoãn ngồi xuống.

______________

Vì hôm bữa không đủ vote nên để phúc lợi lại cho chương này nha (do hong đủ chứ hong phải do tui ăn gian đâu ớ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.