Editor: mixmimi
__________________
Đồng tử Tạ Manh co rút lại, thật ngọt mà! Anh ta lại bán rẻ tiếng cười rồi!!!
Trước khi đi, Nguyên Tự còn tặng gia đình vợ hai bình rượu trắng cao cấp, rồi quay lại cười với mọi người: “Cảm ơn ba mẹ, buổi tối con sẽ đến đón nó.”
Tạ Manh nắm tay Nguyên Tư Lập, đột nhiên quay đầu lại hỏi mẹ: “Đây là như thế nào hả mẹ?”
Lâm Liên nói: “Còn chưa có ly hôn mà, mẹ thằng nhóc với nó cũng không phải là một người, lại nói, trước kia lão gia tử cũng rất quan tâm nhà mình. Chúng ta cứ giúp đỡ hai ngày tới, để con rể có thời gian chuyển trường là được. Làm người mà con! Để lại đường lui, sau này còn có thể lại vui vẻ nhìn mặt nhau.”
Tạ Manh híp mắt: “Mẹ xác định không phải tại vì lúc nãy anh ta cười với mẹ?”
Lâm Liên dắt tay Nguyên Tư Lập đi vào phòng bếp: “Bảo bối, bà ngoại cho con ăn sáng trước nhé, ăn xong chúng ta đến trường.”
“Được ạ~”
Tạ Manh: “.....”
Nguyên Tự quả thật rất giữ lời, đúng 8 giờ tối đến Tạ gia đón cháu.
Mặt Tạ Manh cũng đủ mệt mỏi: “Anh nói tan tầm anh đến đón nó cơ mà? Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Nguyên Tự nhìn chiếc đồng hồ có giá trị liên thành¹ trên tay: “8 giờ, lúc nãy anh có một cuộc họp nên đến hơi muộn.”
“Lừa quỷ í! Cho dù anh có cam tâm tình nguyện mở cuộc họp thì giờ này còn có ai ngồi họp cùng anh?”
Nguyên Tự hơi mỉm cười nói: “Có thể em chưa biết rõ Bằng Á rồi, công ty cũng không chỉ mở mỗi cuộc họp trong nước.”
Tạ Manh: “.....”
“Anh đi vào được không?” Nguyên Tự hỏi.
Tạ Manh choáng váng: “Anh nghĩ gì vậy?”
Nguyên Tự cắn môi dưới, có chút tủi thân, cuối cùng anh vẫn cười nói: “Vậy em dắt Tư Lập ra đây đi, anh đưa nó về nhà.”
Nguyên Tư Lập đi ra cùng Lâm Liên, sau khi đưa nhóc cho Nguyên Tự, bà nói: “Tiểu Tự à, thằng bé cũng nên chuyển trường thôi.”
Nguyên Tự lắc đầu: “Không thể lại chuyển nữa đâu ạ, còn mấy ngày nữa là kết thúc kì học rồi, học kì này thằng bé cũng chuyển đi chuyển lại đến mấy lần. Mẹ không cần lo lắng đâu, nếu mẹ bận, con tự đưa đón nó cũng được.”
Giọng Nguyên Tự trầm xuống, cười tự giễu: “Ông nội con trước kia có nói, tự mình gây chuyện thì tự mình phải gánh vác..”
Tạ Manh: “.....” Á đù, Đào Nhã Nhân version 2.0 đấy à?
Lâm Liên: “.....”
Hiện tại, Tạ Manh mới cảm nhận được những cảm giác của mấy người Nguyên gia. Cô nghiến răng trả lời: “Vậy ngày mai lúc anh đến, mang giúp tôi mấy bộ quần áo.”
Đối với Tạ Manh mà nói, Nguyên lão gia tử rất đặc biệt, bất kể là ai ở Nguyên gia đi chăng nữa, cho dù là Nguyên Tự hay Nguyên Tư Lập, vì ông nội Nguyên, cô có thể nhún nhường, dung túng cho họ.
Cho dù bây giờ Nguyên lão gia tử không còn nữa, huống chi, đây cũng chỉ là chuyện vặt vãnh, Tạ Manh sẽ không từ chối.
Cô không biết Nguyên Tự làm thế là có ý gì? Nhưng cô cũng sẽ đề phòng.
Nguyên Tự gật đầu, anh biết Tạ Manh sẽ không trở về, ít nhất trong khoảng thời gian sắp tới. Anh hiểu tính cách Tạ Manh, nếu bây giờ bắt cô về với anh, chắc chắn trong lòng sẽ âm thầm ghi hận. Cô ấy sẽ ghim chặt cái này lại trong lòng chờ thời cơ để đáp trả.
Đưa Nguyên Tư Lập về đến Nguyên gia, trong phòng khách chỉ có Nguyên lão phu nhân ngồi đó. Thấy Nguyên Tự trở về, bà hỏi: “Manh Manh thế nào?”
“Rất có tinh thần, bà nội không cần lo lắng. Đây là chuyện giữa cháu và cô ấy, cháu sẽ tự mình xử trí.” Nguyên Tự ngồi xuống bên cạnh bà.
Nguyên lão phu nhân gật đầu nói: “Hiện tại bà cũng không tiện chen vào giúp, nhưng tiểu Tự này, có một số việc thì phải nghĩ thật kỹ, tận tâm tận lực mà làm. Còn nữa, chuyện đám cưới sắp tới của Nhã Nhân…”
“Bà đi đi. Hiện tại, cháu đến không thích hợp lắm.” Nguyên Tự nói.
Nguyên lão phu nhân gật đầu nói: “Được.”
Nguyên Tự để dì Vương đưa Nguyên Tư Lập đi lên phòng, còn anh ngồi xem TV cùng bà nội.
Đến lúc TV chiếu quảng cáo, Nguyên lão phu nhân nói cho anh: “Mấy năm nay, ngoài ông nội cháu, cả nhà cũng không ai thân thiết với Tạ Manh. Hai năm cháu ở ngoài, có lẽ nhiều chuyện trong nhà cháu không rõ, để bà từ từ kể cho cháu nghe.”
Nguyên Tự sửng sốt, bà lại nói tiếp: “Khi Manh Manh gả vào đây, không bao lâu thì cháu dọn ra ngoài. Nó cũng không để bụng, một mình tự chuyển sang phòng khác để ở. Có thể thấy được nó là một đứa bé mạnh mẽ. Nhưng người như Manh Manh ăn mềm không ăn cứng, cháu phải nhớ kĩ.”
Nguyên Tự gật đầu, từ hôm qua đến hôm nay mới chỉ một ngày, anh đã nghĩ thông, anh thật sự không nỡ rời bỏ Tạ Manh.
Hai người thậm chí còn chưa trải qua giai đoạn yêu đương, cãi vã hay làm lành, nhưng là, có một điều anh biết rất rõ, nếu hôm nay anh không làm gì đó, anh và Tạ Manh sẽ sớm trở thành người xa lạ.
Rất nhanh thôi.
Nguyên lão phu nhân nói tiếp: “Nó không thích ra ngoài nhiều, mấy năm qua phần lớn thời gian đều ru rú trong nhà, thậm chí có ngày còn không ra khỏi phòng. Lúc ông nội cháu còn sống, ngày nào hai ông cháu cũng ngồi với nhau, hôm thì chơi cờ, hôm thì đi bộ, xem TV. Bà nghĩ, đấy cũng là lý do tại sao ông cháu rất quý Manh Manh. Những ngày cuối đời, người luôn túc trực bên cạnh ông cũng chỉ có con bé.”
Nguyên Tự gật đầu, Nguyên lão phu nhân lại tiếp tục: “Ý của bà là, đối với ông nội cháu, Manh Manh là một người rất quan trọng và ngược lại.”
Nguyên Tự cười khổ nói: “Hôm nay lúc cháu từ đấy trở về, mẹ Tạ Manh đồng ý đưa đón Tư Lập một thời gian nữa.”
Nguyên lão phu nhân gật đầu nói: “Di chúc của ông nội cháu, cháu là người đầu tiên đọc nó, cháu hiểu ý ông ấy mà đúng không? Hôm nay cháu làm như vậy, ông ấy cũng sẽ không trách cháu.”
Nói đến chuyện di chúc, lúc này Nguyên Tự mới nhíu mày hỏi: “Di chúc của ông nội… là muốn cho cháu và Tạ Manh một cơ hội cuối cùng?”
Bà còn chưa xem bản di chúc ấy, nhưng bà cũng có nhìn qua bản nháp trong quyển sổ của ông trước lúc ông đi.
Ý định của ông viết trong di chúc là gì, đại khái trong lòng bà cũng hiểu rõ.
“Bà còn chưa được đọc di chúc, người duy nhất xem nó là cháu, sao lại quay lại hỏi bà chứ?” Nguyên lão phu nhân cười ha hả vỗ chân anh, sau đó đứng dậy: “Thôi bà về phòng nghỉ đây.”
Nguyên Tự gật đầu, rồi ngẩng đầu nhìn bà nội hỏi: “Di chúc có điều kiện, có thể công bố sớm hơn.”
Lão phu nhân bất ngờ, Nguyên Tự cũng không nói tiếp mà đứng dậy đỡ bà trở về phòng.
Di chúc của ông nội, nhìn từ hai góc độ khác nhau, sẽ tạo thành hai ý nghĩa khác nhau.
Lúc anh xem bản di chúc đã từng cảm thấy rất buồn cười, thậm chí còn thấy ông nội rất ngang ngược. Nhưng nhìn ở một góc độ khác, anh lại cảm thấy, từng câu từng chữ đều đều là tâm ý của ông dành cho mình.
Sau khi đưa Nguyên lão phu nhân trở về phòng, Nguyên Tự một mình đi vào phòng Tạ Manh.
Tạ Manh đi rất bất ngờ, cái gì cũng không kịp mang. Không khí lúc ấy cũng không thích hợp để cô lên phòng dọn đồ, lúc về nhà, bộ đồ cô mặc trên người vẫn là bộ đồ cũ hai năm trước.
Phòng cô rất đơn giản, sử dụng duy nhất một gam màu hồng nhạt, trông tương đối mơ mộng.
Nguyên Tự mở tủ quần áo, bên trong không ít váy vóc hoa hòe lòe loẹt, ngăn phía dưới cùng để một chiếc vali đen 28 inch.
Nguyên Tự: “.....”
Anh thở ra một hơi rồi lấy chiếc vali ra, sau đó lấy quần áo ở một nửa tủ đồ nhét vào. Ở giữa tủ quần áo có mấy cái ngăn kéo, anh nhíu mày mở ra, bên trong là một lô một lốc các thể loại nội y và đồ lót, Nguyên Tự bỗng cảm thấy mặt nong nóng.
Anh sờ sờ mũi, rồi vươn tay ra muốn lấy, trong lòng lại có chút thẹn thùng.
Đang tiến thoái lưỡng nan thì dì Vương đẩy cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng Nguyên Tự giơ tay muốn lấy đồ lót quá ư kinh thế hãi tục, dì Vương thật sự không biết nói gì hơn: “Thiếu gia, cậu… muốn à..?”
Nguyên Tự: “.....”
Lúc dì Vương sửa soạn vali quần áo, tim dì vẫn còn đập nhanh, dì nói: “Thiếu gia, vừa rồi quả thật làm dì hoảng muốn chết, dì còn tưởng Thiếu phu nhân đi rồi, cậu tâm can tan nát, tìm đến đây ôm lấy nội… à quần áo của phu nhân.”
Nguyên Tự nhìn dì Vương nghĩ, thì ra trong mắt bọn họ, mình để ý Tạ Manh nhiều đến thế à?
Quanh đi quẩn lại, đồ đạc trong phòng Tạ Manh cũng được sắp xếp hết vào vali. Con gái ngoài dùng mỹ phẩm trang điểm, đồ dưỡng da, trang sức và quần quần áo áo thì cũng không còn thêm gì khác.
Giờ mới thấy có rất nhiều bộ quần áo anh chưa thấy Tạ Manh mặc bao giờ, hẳn là do hai năm qua anh không ở nhà đi.
Đứng dựa cửa sổ nhìn quanh phòng, anh bỗng thấy nháy đèn đỏ ở chiếc máy tính, Nguyên Tự đi qua mới biết máy tính vẫn chưa tắt hẳn.
“Quên tắt?”
Tạ Manh thường hay quên trước quên sau, Nguyên Tự cũng biết. Thấy máy tính vẫn báo đèn tín hiệu, anh đoán chắc cô lại quên chưa tắt máy, pin cũng cạn rồi.
Anh di chuyển con chuột, lập tức hiện lên màn hình bảo vệ, là ảnh một soái ca rất quen mắt.
Nguyên Tự nhìn chằm chằm mặt người đàn ông kia, nghĩ ngợi hồi lâu, mới sực nhớ ra là nam thần yêu quý của cô.
Anh click chuột, màn hình desktop hiện ra thay thế, màn hình lần này hiện ra một nam thần yêu quý khác.
Nguyên Tự: “.....”
“Úi chà, cậu nhóc này cũng đẹp trai đấy nhỉ?” Soạn đồ xong, dì Vương cũng đi đến nhìn màn hình máy tính.
“Đẹp trai?” Nguyên Tự hỏi.
Dì Vương gật đầu trả lời: “Dì cảm thấy thằng nhóc này rất ngoan ngoãn.”
Nguyên Tự chua chát hỏi lại: “Dì Vương thấy cháu so với cậu ta thì như thế nào?”
Hỏi thế này... khiến dì Vương không biết trả lời sao cho phải. Dì nhìn màn hình máy tính một cái, lại quay lại nhìn Nguyên Tự, quả quyết nói: “Thiếu gia làm sao so với cậu ta được? Cậu là giám đốc của Bằng Á cơ mà!”
Nguyên Tự cười lạnh: “Đường đường là một giám đốc mà không đủ tư cách làm màn hình nền ư?”
Dì Vương:????
Nguyên Tự thở dài, cảm thấy việc mình tranh nhau cái hình nền với một tên chỉ biết bán rẻ tiếng cười thật quá nực cười. Anh hoàn toàn quên mất, sáng nay là ai đã bán rẻ tiếng cười cho người ta:).
Dì Vương cười lắc đầu, nói với Nguyên Tự: “Hành lý của Thiếu phu nhân dì soạn đủ rồi..”
“Cứ thế đi, lát cháu để máy tính của cô ấy vào sau.”
Dì Vương nói tiếp: “Dì để vào một ít đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da cũng có đủ.”
Nguyên Tự gật đầu, anh thấy màn hình vẫn đang mở một trang web, di chuyển con trỏ chuột định đóng trang web ấy lại. Kết quả trang web hiện lên là Weibo, Nguyên Tự híp mắt nhìn, lướt qua tên Weibo ---- Thỏ Nhỏ Than Thở.
Bây giờ trên màn hình hiện ảnh một chú thỏ nhỏ dễ thương, bên trên có hai tin nhắn.
【 Đại thần, mau cập nhật đi, khó chịu quáaaaa. 】
【 Đại thần, hồn xiêu phách lạc rồi à, mau update chương mới điiii. 】
Nguyên Tự đang định xem tiếp thì máy tính hết pin tự động ngủm củ tỏi.
Nguyên Tự: “.....”
***
Ngày hôm sau, Nguyên Tự cầm điện thoại bắt đầu mày mò, văn kiện cũng không xem, nghiêm túc tìm cách đăng ký Weibo.
Đăng ký Weibo không mất nhiều thời gian, chỉ cần điền số di động là được.
Ngay sau khi lập xong, Nguyên Tự lập tức đi tìm tài khoản -- Thỏ Nhỏ Than Thở.
Rất nhanh là hiện kết quả. Có một tài khoản để ảnh đại diện là hình con thỏ, đang theo dõi rất nhiều người, nhưng ngược lại chỉ có 32 người theo dõi.
Nguyên Tự giật giật khóe miệng: “32 người.. Rất ít nhỉ?”
Tiếp tục truy cập Weibo Thỏ Nhỏ, bên trong đăng không ít. Bài đăng mới nhất viết: “Đã bắt đầu viết quyển sách mới, mong mọi người ủng hộ.”
Phía dưới có 18 lượt thích, 7 lượt bình luận, 0 lượt chia sẻ.
Nguyên Tự: “...”
Lúc Hoàng Hải Mỵ đi vào đưa cơm cho Nguyên Tự, anh còn chưa bắt đầu làm việc, toàn bộ buổi sáng dùng để lướt Weibo. Sau đó, say mê tăng ca đến 9 giờ tối mới đến Tạ gia đón cháu.
Mặt Tạ Manh còn mệt mỏi hơn hôm qua: “Anh cố ý đấy à?”
Nguyên Tự oan uổng nói: “Anh thật sự tăng ca, không gạt em.”
____________
Tác giả có lời muốn nói: 【 phải giải oan cho nam chính một chút 】
Di chúc chưa công bố không phải vì lừa tiền, mà do Nguyên lão gia tử yêu cầu ba tháng sau mới được công bố.
Trong hai năm Tạ Manh ở Nguyên gia, tuy rằng chịu ủy khuất, nhưng khi ấy Nguyên lão gia tử còn sống, cô cũng không bị đối xử quá đáng như trong tưởng tượng. Điều này tôi nhớ đã đề cập qua ở chương 1.
Lúc Lâm Liên đứng lên nói chuyện, ngoài việc đau lòng thay con gái, quan trọng nhất là Nguyên lão gia tử qua đời. Từ sau khi ông nội Nguyên mất, Tạ Manh mới thực sự bị đối xử vô cùng quá đáng. Bởi vì Đào Nhã Nhân có thù oán với Tạ Manh, Nguyên gia lại rất coi trọng Đào Nhã Nhân, mâu thuẫn xung đột bị đẩy lên đỉnh điểm. Vì thế, Lâm Liên biết Tạ Manh không thể tiếp tục ngồi ngốc chờ chết ở Nguyên gia nữa. (điều này kiếp trước quả thật có xảy ra)
Kiếp trước nam chính tra, điều này không thể tẩy trắng, nhưng tôi cũng nói nguyên nhân là chịu ảnh hưởng lớn từ ánh hào quang của nữ chính. Cậu ta quả thật tra không chịu được, nhưng tại kiếp này, cậu ấy còn chưa bắt đầu tra.
Vì hôn nhân giữa Nguyên Tự (nam chính) và Tạ Manh (nữ chính hiện tại) là đôi bên cùng có lợi, nữ chính cũng đã lấy được điều mình muốn. Bởi vì thế, nể mặt Nguyên lão gia tử, cô cũng không đuổi cùng giết tận Nguyên Tư Lập và Nguyên Tự, thậm chí là cả người nhà Nguyên gia.
Ban đầu thiết lập tính cách cho Tư Lập là một nhóc con đầu gấu, tôi nghĩ đầu gấu không thể thay đổi một sớm một chiều nhanh như vậy, dần dần sẽ thay đổi nha.
_________________
(1) Giá trị liên thành: chỉ một vật rất có giá trị, bằng nhiều thành trì liên tiếp nhau gộp lại. Ngày xưa mỗi thành trì là một vùng đất lớn, có tường bao bọc chung quanh, tương đương với thành phố ngày nay. Cụm từ này được dùng từ thời Tây Thi - Tây Thị được cống nạp cho Rợ Hồ để đổi lấy nhiều thành phố. Cận đại nhất là Đời Trần - Đất nước ta có thêm hai châu: Châu Ô và Châu Rí khi Chế Bồng Nga đánh đổi để cưới cho được Huyền Trân Công Chúa.
__________________
Như đã hứa, nếu chương này và chương trước đủ 200 votes thì thứ 2 có thêm 1 chương nhé:3