Vận Nhi chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ sau khi Âu Dương nghe thấy câu nói trêu đùa của cô, sắc mặt lại hơi hơi phiếm hồng, như kiểu giấu đầu hở đuôi vậy, Vận Nhi cũng không quên lúc trước Âu Dương có tâm tư với anh trai của mình.
Nhưng mà chiếc xe này hình như cùng loại với chiếc xe của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi cũng lười truy cứu nguyên do.
“Hai năm trước em đã trở về nước, hiện tại đang làm cho một công ty du lịch, hai hôm nay không có hoạt động gì, cho nên mới về nhà sớm một chút!” Âu Dương lái xe vững vàng, cẩn thận quan sát sắc mặt Vận Nhi.
Hai năm trước đã trở về nước?
Vận Nhi nghe thấy, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vậy là ngay sau khi cô rời đi sao?
“Vận Nhi, em biết anh em đã làm ra chuyện quá đáng với chị, nhưng mà những chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta chứ?” Đối với việc Âu Thừa Duẫn tự tung tự tác, Âu Dương cũng không thể thừa nhận, nhưng mà sau khi nghe xong Âu Thừa Duẫn nói, cô vẫn thật sự đau lòng cho anh, hai năm nay anh ảo não, anh tự trách, anh sám hối cô đều nhìn thấy, thật sự chỉ có Vận Nhi mới là thuốc giải của anh.
“Đương nhiên là không rồi, Âu Dương, em có biết, chị cũng không trách Âu Thừa Duẫn, anh ấy hận chị cũng là ...” Đối với thân thế của Vận Nhi, Âu Dương cũng không dám nói thật cho cô biết, nếu Vận Nhi biết tất cả chỉ là một âm mưu, không dám tưởng tượng cô ấy sẽ nghĩ Âu Thừa Duẫn là người thế nào, còn cả cô nữa.
“Đúng rồi, mẹ em cũng về nước, chị còn nhớ bà ấy không, chị theo em về nhà thăm bà ấy đi!” Trong lòng Kiều Sa vẫn cảm thấy áy náy với Vận Nhi, lúc trước khi ở Đức chỉ gặp mặt một lần, khi trở lại bọn họ cũng đã ly hôn rồi.
“Được không?” Vận Nhi không biết thân phận của mình bây giờ còn có thể không thể trở lại nhà họ Âu hay không, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ sinh ra mình lại là người thứ ba xen vào gia đình nhà người ta, cô đã muốn làm cái gì đó để bồi thường.
Nếu có một ngày Vận Nhi biết, hiện tại cô tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thiật ra chỉ là một âm mưu thì cô còn có thể thương hại người phụ nữ hoàng tộc kia không?
Âu Dương thấy cô không phản đối, lập tức lái xe trở về nhà họ Âu.
So sánh với hai năm trước, nhà họ Âu có sự thay đổi rất lớn, vườn hoa và đại sảnh trước kia trống trơn lạnh lẽo, hiện tại đều trải đầy hoa cỏ thực vật. Đó là bởi vì lúc trước Vận Nhi nói một câu, Âu Thừa Duẫn đã ghi tạc trong lòng.
“Phu nhân đã trở lại?” Chị Ngọc và chú Chung nhìn thấy Vận Nhi trở về, đều đau lòng.
Vận Nhi mỉm cười, Âu Dương dùng ánh mắt nhắc nhở bọn họ mới ý thức được mình nói sai, sau đó lại đổi gọi cô là cô Tô.
Vận Nhi cũng không quá để ý, các cô về nhà cũng đã là buổi trưa, nên cũng ăn cơm trưa ở nhà họ Âu.
Hai năm, cô cũng có chút nhớ hương vị chị Ngọc làm, các cô vẫn nhiệt tình giống như trước kia, đối đãi với Vận Nhi cũng giống như đối đãi với cô chủ, ngược lại làm cho Vận Nhi có chút không quen.
Sau đó cô đi theo Âu Dương cùng tiến lên tầng ba, trước kia cô chưa từng chú ý đến tầng ba, phòng ngủ của cô và Âu Thừa Duẫn đều là ở tầng hai.
Lại nhìn thấy Kiều Sa, Vận Nhi có chút khiếp đảm, khi bà ấy nhìn thấy cô thì lập tức kích động nắm chặt lấy tay cô, bà ấy là một người phụ nữ đáng thương, hiện tại đã có thể nói chuyện, chính mà thân thể không tiện, chỉ có thể ngồi trên xe lăn.
Trước kia đã gặp mặt một lần, sắc mặt giờ đã khá lên nhiều, đôi mắt xanh xinh đẹp kia, vừa nhìn đã biết là con lai, Âu Thừa Duẫn hẳn là được thừa hưởng di truyền hoàn toàn của cha, một chút cũng không nhìn ra bóng dáng của con lai.
Vận Nhi đột nhiên không biết nên xưng hô như thế nào, chỉ có thể ngập ngừng gọi một tiếng “Dì!”
“Giống, thật sự rất giống...” Kiều Sa nhìn cô, nước mắt rơi đầy mặt, cho nên lúc trước khi nhìn thấy Vận Nhi, bà có phản ứng nhưng mà nó chỉ rất nhỏ, cho nên bọn họ đều không chú ý tới.
Vận Nhi và dáng vẻ của Hướng Chỉ Lan năm đó thật sự rất giống nhau, hiện tại, đối với Vận Nhi, Kiều Sa cũng cảm thấy vô cùng đau đớn, bà không nên tàn nhẫn với bà ấy như vậy, rốt cuộc, Âu Thế Hào chết là do bà gián tiếp tạo thành!
Vận Nhi vẫn bị bà cầm lấy tay, nắm chặt, cũng không dám rút ra, nghe thấy giọng nói dịu dàng của bà truyền vào trong tai, Vận Nhi có chút thích người phụ nữ trước mắt này, cô không cảm thấy xa lạ một chút nào.
Cử chỉ của hai người lúc này, ngay cả Âu Dương nhìn thấy cũng có chút ghen tị, cô bĩu môi nói, “Em chăm sóc mẹ nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy mẹ ôm em giống như ôm chị bây giờ, Vận Nhi, em thật ghen tị!”
Sau đó Vận Nhi và Kiều Sa cùng nở nụ cười, bởi vì thân thể của bà rất yếu, ngồi được một lúc Âu Dương và Vận Nhi lập tức đưa bà lên giường.
Đút cho bà ăn một chút thức ăn nhẹ, Âu Dương và Vận Nhi luôn ở cạnh nói chuyện với bà.
Nói về chuyện của Âu Dương và Âu Thừa Duẫn trước đây, Vận Nhi cũng là lần đầu tiên nghe chuyện hồi bé của Âu Thừa Duẫn, thì ra, từ trước đến nay anh đều lạnh lùng như vậy, cho nên tính tình mói kém như thế, nghe nói hồi tiểu học cơ thể anh rất cao, IQ cũng rất cao, có thể học nhảy mấy cấp, cô cũng có thể tưởng tượng được, vì trí tuệ của anh như vậy mới có được thành tựu như ngày hôm nay.
Buổi chiều, Vận Nhi ở phòng khách khách dạy Âu Dương học cắm hoa, vừa nghe thấy ngoài cửa có tiếng xe, Vận Nhi lập tức trở nên khẩn trương, cô đoán chắc là Âu Thừa Duẫn đã trở lại.
“Chị phải đi, lần sau sẽ dạy em!” Xác định là Âu Dương Duẫn trở về, Vận Nhi bối rối đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chị gấp cái gì vậy? Ăn xong bữa tối rồi đi, để anh trai em đưa chị về, khi mẹ em tỉnh lại nhìn thấy chị đi rồi sẽ mắng em!” Âu Dương lôi kéo Vận Nhi không cho cô rời đi, Vận Nhi có chút do dự, cô không quên hành động khác thường của Âu Thừa Duẫn ngày hôm qua, ở trong cùng một không gian với anh, cô sợ mình càng ngày càng không có sức chống cự với anh.
Âu Thừa Duẫn giống như biết Vận Nhi ở trong này, cho nên buổi chiều ở công ty mới trở về gấp, vừa vào cửa đã nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia đang đắm chìm dưới ánh mặt trời, trong lòng anh lập tức tràn đầy nham thạch nóng chảy nóng bỏng, từng bước đi đến chỗ cô.
“Anh, anh đã về rồi, Vận Nhi là em mời đến làm khách đấy!” Âu Dương nghịch ngợm tiến đến trước ôm lấy cánh tay Âu Thừa Duẫn, sau đó không hề để ý đến Vận Nhi đang co quắp, không thể đến rồi lại về không như thế, cô cũng không bận việc gì nữa!
“Em đi nhìn xem mẹ đã tỉnh chưa!” Âu Dương nhận thấy ánh mắt ra hiệu của Âu Thừa Duẫn, vô cùng thức thời chạy lên lầu.
Bỗng chốc, thế nhưng trong phòng khách không có tới một bóng người, Vận Nhi chỉ biết là các cô cố ý.
“Vận Nhi, có phải em rất sợ anh không?” Âu Thừa Duẫn cẩn thận phát hiện cô đứng cách anh rất xa, dường như rất sợ anh làm gì đó với cô.
Xem ra ngày hôm qua đã để lại cho cô một ấn tượng không tốt rồi.
“Không có!” Vận Nhi nhanh chóng trả lời, trong tay còn lưu lại phấn hoa, ở trong lòng bàn tay có chút ngứa, nhưng mà ánh mắt của Âu Thừa Duẫn làm cho cô càng thêm sợ hãi.
Cho tới bây giờ anh đối xử với mọi người đều rất khác thường, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Vận Nhi đứng thẳng thắt lưng, đón nhận ánh mắt của anh, “Tôi, tôi đến thăm bác gái, hy vọng anh đừng hiểu lầm!”
Âu Thừa Duẫn nhìn cô nóng lòng phân chia quan hệ với anh, không khỏi cười nhẹ, “Anh biết, em không cần khẩn trương, anh sẽ không làm như vậy với em nữa!” Anh phải có đủ kiên nhẫn để hòa tan cô.
Ngay khi Vận Nhi tự hỏi nên làm thế nào để thoạt thân thì điện thoại ở trong túi áo lại vang lên ...