Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 189: Chương 189




Tô Thượng Đông cúi người, nhìn Vận Nhi xinh đẹp động lòng người dưới ánh đèn, anh không thể nói được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, môi hồng khẽ nhếch, lông mi thật dài hạ xuống tạo thành một bóng dài, ánh mắt mà anh nhìn thấy vừa mang theo nghi hoặc vừa mang theo tin cậy.

Trái tim khẽ nhảy, anh thiếu chút nữa không nhịn được muốn hôn lên hai má cô, anh liều mạng kiềm chế chính mình, anh luôn luôn lạnh nhạt, cho tới bây giờ Tô Thượng Đông chưa từng liếc mắt nhìn phụ nữ nhiều hơn một cái, đã vậy còn quá điên cuồng yêu em gái của mình.

Giống như bị ánh mắt khác thường của anh dọa sợ, Vận Nhi có chút sợ hãi, lui từng bước về phía sau, từ ánh mắt của anh, cô đã hiểu một chút, là đàn ông mà nên có dục niệm, nhưng đây là cảm xúc không nên nảy sinh với cô mà!

Vận Nhi lắc lắc đầu, liều mạng nói với chính mình, không phải, anh ấy là anh trai mình!

“Vận Nhi?” Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gọi to, Vận Nhi nhìn về phía tiếng gọi truyền đến, Thương Nhĩ Kì tây trang thẳng thớm, trên mặt lộ vẻ tươi cười sáng rực như sao, cùng với Hứa Tâm Lam mặc một bộ lễ phục tơ tằm màu đen chậm rãi đi về phía cô.

Đều là màu đen, mặc ở trên người bọn họ, giờ khắc này hai người họ cho Vận Nhi cảm giác là họ như vậy rất xứng đôi.

“Nhĩ Kì, Tâm Lam...” Vận Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thượng Đông, sau đó tránh anh đi về phía bọn họ.

“Tối hôm nay rất được nhé!” Hai mắt Thương Nhĩ Kì sáng lên đánh giá Vận Nhi một vòng từ đầu đến chân, anh duyệt qua vô số mỹ nữ, lời khen ngợi là phát ra từ nội tâm.

“Vận Nhi của chúng ta vẫn đều rất xinh đẹp không phải sao?!” Hứa Tâm Lam đứng bên cạnh cũng phụ hoạ theo, trong lòng đã có chút chua xót, mặc kệ cô có xinh đẹp như thế nào, ở trong lòng anh, vĩnh viễn đều thua kém Vận Nhi.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Vận Nhi liên tục gật đầu, cũng không keo kiệt chút nào, khích lệ Hứa Tâm Lam bên cạnh, “Tâm Lam, bộ lễ phục này thực sự thích hợp với cậu, hai người các cậu đứng chung một chỗ cảm giác rất xứng đôi!”

“Cái cô bé này, lại nói bậy, hai chúng ta đứng chung một chỗ, mới là xứng đôi nhất, đúng không Tâm Lam?” Thương Nhĩ Kì dùng bàn tay to che khuất ánh mắt cô đang lên người Hứa Tâm Lam, nhẹ nhàng dùng lực, kéo Vận Nhi đến bên cạnh mình, trừng mắt nhìn về phía Hứa Tâm Lam.

“Ừ... Đúng vậy!” Trên mặt Hứa Tâm Lam chợt lóe lên sự xấu hổ, sau đó gật đầu cứng ngắc.

Vận Nhi thật muốn đá anh đi, làm sao có thể nói những câu thế này trước mặt Tâm Lam, chẳng lẽ không biết cô ấy vẫn đều rất thích anh sao?

Trong đám người, một đôi mắt sắc lạnh lợi hại như ưng gắt nhìn chằm chằm hai người đứng thân mật trong vườn hoa, mắt sáng như đuốc, khí lạnh phát ra làm cho người ta sợ hãi.

Vận Nhi tức giận đẩy Thương Nhĩ Kì ra, chẳng phân biệt được tình huống, chẳng phân biệt được thời gian ôm bừa, cô cũng chú ý tới ánh mắt Tô Thượng Đông khi nhìn bọn họ đã trở nên có chút rét lạnh, sau đó lập tức đi về phía bọn họ.

Vận Nhi không lường trước được, kéo Hứa Tâm Lam đi đến chỗ khác, nhưng Tô Thượng Đông không hề thay đổi phương hướng, vẫn đi thẳng đến chỗ Thương Nhĩ Kì.

Vận Nhi không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết là hai người đàn ông cao lớn đứng chung một chỗ, thu hút rất nhiều ánh mắt.

Vận Nhi không nghĩ tới Thương Nhĩ Kì cũng sẽ xuất hiện, anh cũng ở trong danh sách được cha mời đến sao?

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Vận Nhi ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn về bốn phía, nhưng không nhìn thấy bóng dáng mà cô muốn tìm, thế này mới yên lòng.

Anh liên tiếp xuất hiện, đã sắp làm hỗn loạn lòng cô, không thể lại chịu sự khống chế của anh nữa.

Vận Nhi nhấc chân đi về phía trước, thậm chí còn xem nhẹ Hứa Tâm Lam đang đi phía sau.

Hứa Tâm Lam chỉ chạy đi lấy sâm banh, Vận Nhi đã chạy tới chỗ suối phun sau hoa viên, Hứa Tâm Lam đi theo, cầm rượu đỏ trong tay đưa cho cô một ly, “Vận Nhi, Lam Hạo đã gặp cậu chưa?”

Ngày đó Lam Hạo đột nhiên gọi điện thoại cho cô, dĩ nhiên là hỏi tình trạng của Vận Nhi, nói vậy là anh đã biết cô nói chuyện anh đính hôn cho Vận Nhi.

“Ừm, mấy ngày hôm trước trùng hợp gặp nhau ở bệnh viện, còn có Mạc Tử Kỳ!” Vận Nhi nhấp một ngụm sâm banh, có chút ngọt, có chút chua, còn có chút rượu nho chảy xuống cổ họng cô, có chút đau.

Cô không uống rượu, anh trai không cho cô uống, Âu Thừa Duẫn cũng không cho cô uống, cho nên cô cũng không thích uống.

Nhíu nhíu mày, có chút tò mò lời nói của Hứa Tâm Lam là có ý gì, “Anh ấy nói gì với cậu sao?”

“Hẳn là cậu đã biết bọn họ vì sao lại đính hôn rồi? Mạc Tử Kỳ mang thai ...” Hứa Tâm Lam nhìn biểu tình của Vận Nhi có chút hoảng hốt, nói thật cẩn thận, trên thực tế cô xác định Vận Nhi đã không còn tình cảm gì với Lam Hạo nữa, nhưng vẫn cố kỵ cảm giác của cô, khi nhắc tới Mạc Tử Kỳ, giọng hơi nhỏ đi.

“Ừ, Lam Hạo rất thương cô ấy!” Ngày đó cô không cẩn thận đụng vào cô ấy một chút, Lam Hạo đã lập tức khẩn trương ôm cô ấy vào trong ngực, kỳ thật lúc ấy Lam Hạo không biết là cô, huống chi anh vì đứa nhỏ mới đồng ý đính hôn với cô ấy.

Cứ nghĩ đến đứa nhỏ, trái tim Vận Nhi vẫn chảy máu không ngừng ...

“Ngày đó anh ấy gọi điện thoại cho tớ, hẳn là đã uống rượu, nhắc tới tên của cậu, tớ nghĩ, hẳn là anh ấy cũng cảm thấy thật áp lực!” Hứa Tâm Lam nói ra cảm tưởng của mình, Lam Hạo là vì trách nhiệm mới cuwois Mạc Tử Kỳ, như vậy, trong lòng anh còn nhớ tới Vận Nhi sao?

Hứa Tâm Lam đột nhiên có chút ghen tị với Vận Nhi, vì sao lại có nhiều người đàn ông ưu tú thích cô ấy như vậy, thân là bạn tốt cô không nên có ghen ghét đố kỵ như vậy, nếu cô là đàn ông, cô nghĩ hẳn là cô cũng sẽ thích cô gái như Vận Nhi vậy!

Vận Nhi lẳng lặng nghe Hứa Tâm Lam nói, không trả lời, mặc kệ là xuất phát từ trách nhiệm, hay là xuất phát từ cảm tình, Lam Hạo là mối tình đầu của cô, mối tình chớm nở này, cô vẫn nhớ trước kia nó tốt đẹp thế nào.

Cho nên, cô sẽ chúc anh hạnh phúc!

“Vận Nhi, thật sự tớ rất hâm mộ của cậu, ít nhất cậu có yêu, yêu người đàn ông giống Âu Thừa Duẫn tuy rằng có đau lòng, nhưng mà cậu cũng đã từng được vui vẻ, không phải sao?” Còn cô, vẫn chỉ là yêu đơn phương, thầm mến, thậm chí còn phải giả vờ không lưu luyến trước mặt anh.

Đúng vậy, yêu Âu Thừa Duẫn cô không hối hận, thật ra trong lòng Vận Nhi vẫn khát vọng được anh yêu, mới có thể càng hạnh phúc.

Nhưng là, anh cũng không yêu cô...

Chẳng sợ anh từng đối tốt với cô, chỉ là một âm mưu, không thể phủ nhận, cô thật sự sa vào sự dịu dàng của anh...

Nhưng mà, hạnh phúc ngắn ngủi kia, cũng không hoàn mỹ!

“Tâm Lam, Nhĩ Kì là người đàn ông tốt, cậu phải bắt lấy anh ấy!” Vận Nhi rõ ràng cảm giác được Hứa Tâm Lam đã thay đổi rất nhiều so với hai năm trước, trước kia cô ấy rất thích cười, rất hoạt bát, thật sự không thục nữ, theo đuổi một mình Thương Nhĩ Kì, mặc kệ anh là đại minh tinh Riche hào quang tỏa sáng, hay là tổng giám đốc thành danh của Thương Thị, cô sẽ không đuổi theo giống như trước kia để cho cô hỗ trợ thu phục mà trầm mặc, im lặng xem Thương Nhĩ Kì che chở quan tâm cô như thế nào.

Cô hình như đã nhận được rất nhiều thứ, nhưng mà bởi vì đã mất đi quá nhiều nên cô mới ích kỷ thèm muốn phần quan tâm này, cô đột nhiên cảm thấy có chút thực xin lỗi Hứa Tâm Lam, người đàn ông tốt giống như Thương Nhĩ Kì, cũng nên yêu một người phụ nữ tốt giống như Hứa Tâm Lam mới đúng.

“Tô Vận Nhi, cậu cũng nên yêu lại đi, không phải người đàn ông của tớ, tớ cũng không cần, cậu mới cần phải bắt lấy người đàn ông tốt như vậy!” Trong mắt Hứa Tâm Lam hiện lên nét thương cảm nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ mạnh mẽ như trước, không trả lời lại Vận Nhi.

Vận Nhi vẫn đều giúp cô, cô càng không thể vì mình ích kỷ mà không để ý đến cảm nhận của cô ấy, cảm tình là không thể cưỡng cầu, cô là cô gái thông minh, cho nên cô biết!

Không gian náo nhiệt đột nhiên trở nên im lặng, Vận Nhi vốn muốn nói gì đó cũng nuốt trở về trong bụng, theo đám người đi đi về phía trước, Tô Viễn Hàng đang đứng ở trên bục cao nói cái gì đó.

Trực giác nói cho Vận Nhi biết, hẳn là ở cách đây khá xa, cô vẫn không nhịn được đi về phía trước đến gần phía đó.

Những lòi anh trai vừa nói với cô vẫn còn rất mới mẻ, Vận Nhi rất muốn biết, cha sẽ có quyết định quan trọng nào liên quan đến cô?

“Các vị khách quý, lão Tô tôi thực vinh hạnh có thể mời đến nhiều nhân vật nổi tiếng kiệt xuất như vậy tới tham gia bữa tiệc lần này, nhân dịp mừng thọ tôi hôm nay, tôi có hai chuyện muốn tuyên bố, hy vọng các vị ở đây có thể hỗ trợ làm chứng!”

Giọng nói mạnh mẽ của Tô Viễn Hàng truyền qua micro, ngay cả ở bên ngoài cũng đều có thể nghe được. Vận Nhi không chú ý tới trong đám người có một đôi mắt đang chăm chú dừng ở trên người cô, mà chỉ chuyên chú nhìn về phía Tô Viễn Hàng, chờ ông thông báo.

“Bắt đầu từ hôm nay, con trai tôi Tô Thượng Đông sẽ chính thức lên làm tổng giám đốc của Viễn Thái, hy vọng về sau mọi người có thể có càng nhiều cơ hội hợp tác!”

Tiếng vỗ tay nổi lên khắp bốn phía, dưới đài vô cùng ồn ào, giống như đã trông mong quyết định này từ lâu lắm rồi.

Tô Thượng Đông luôn ở nước ngoài, hai năm gần đây mới về nước hỗ trợ quản lý Viễn Thái, trong khoảng thời gian ngắn cũng đã vang danh bốn phương, năng lực của anh cũng là không chê được.

“Chuyện thứ hai, có liên quan đến chuyện nhà họ Tô, nói vậy mọi người đều biết Tô mỗ tôi có hai cô con gái, lúc này đây, tôi muốn làm sáng tỏ một chút...”

Lời nói kế tiếp, Vận Nhi không dám nghe.

Cô đã chú ý tới chung quanh liên tiếp có tiếng thở dài, hai tiểu thư thiên kim nhà họ Tô từ hai năm trước đã cùng nhau đăng báo, chị cả lấy chồng, cô không quên khi ấy hôn nhân của cô và Âu Thừa Duẫn được làm sáng tỏ đã gây ra chấn động thế nào.

Như vậy, hiện tại cha muốn làm sáng tỏ quan hệ của cô là muốn làm cái gì? Ngày đó Tô Viễn Hàng hỏi cô có muốn vĩnh viễn ở lại nhà họ Tô không, chẳng lẽ nói, không lấy thân phận thiên kim nhà họ Tô, mà là lấy một loại thân phận khác?

Kinh hoảng ngẩng đầu, cô chú ý tới ánh mắt từ ái của Tô Viễn Hàng không hề chớp dừng lại trên người cô, đột nhiên tim đập trở nên có chút không theo quy luật, mà lúc này, Tô Thượng Đông đã sắp lên sân khấu, đứng bên cạnh Tô Viễn Hàng, cô không thể tưởng tượng, kế tiếp, cô sẽ phải làm cái gì?

Anh trai nói, mặc kệ cha nói cái gì cô cũng không cần cảm thấy kinh ngạc, là vì anh đã đoán được sao?

“Đi theo anh!” Ngay khi chân Vận Nhi mềm nhũn, sắp đứng không nổi, một đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy lưng cô, tiếp theo, hương nước hoa quen thuộc truyền vào trong mũi cô, cho tới bây giờ cô cũng không biết, anh xuất hiện, lại giúp đỡ cô được một chuyện lớn nhưu vậy.

Âu Thừa Duẫn, lúc này đây vì sao lại xuất hiện?

Cơ thể Vận Nhi không thể thaots khỏi khống chế bị anh ôm lấy, tránh khỏi đám người đông đúc, lời Tô Viễn Hàng nói ở trên sân khấu cô đã hoàn toàn không nghe được, một lòng chỉ buộc chặt trên người đàn ông bên cạnh này, giờ khắc này, cô nhìn thấy anh mặc một bộ tây trang lịch sự màu đen, càng làm tôn lên cơ thể cao lớn rắn chắc của anh, ngũ quan thâm thúy mà kiên cường dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ mị hoặc, giống như ngày bọn họ kết hôn đó, thân thể của cô đã sớm không theo kịp được bước chân của anh, giờ phút này mới cảm giác được, thì ra, anh mới là mặt nạ bóng đêm của cô.

Tay nhỏ bé bị bàn tay to lớn của anh nắm chặt lấy, một tay Vận Nhi nhấc váy lên, cái gì cũng đều bất chấp, một giây một phút này, cô cũng hy vọng nó không kết thúc.

“Vận Nhi, đi theo anh!” Trên cánh tay đột nhiên có thêm một lực tác động, không biết từ lúc nào, Thương Nhĩ Kì đã đuổi theo cô, bắt được cổ tay cô, miệng cũng nói ra mệnh lệnh không cho phép cự tuyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.