Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 146: Chương 146: Cứu người ngoài ý muốn.




“Em … em nên về nhà thôi!” Vận Nhi muốn cách anh xa một chút, nhưng đôi tay anh đã vươn ra, kéo cô vào lòng mình, ánh mắt ám chỉ cảnh cáo cô, “Đừng lộn xộn!”

Vận Nhi lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, không nhúc nhích.

“Tối nay cùng anh đi ăn cơm nhé?” Giọng nói Âu Thừa Duẫn mang theo sự mê hoặc, Vận Nhi nghe cảm thấy như bước trên mây, im lặng ngồi trong lòng anh, nghịch cúc trên áo sơ mi của anh, “Em có thể không đi được không?”

“Sao vậy? Em không muốn đi?” Âu Thừa Duẫn nâng cằm cô, hơi thở mang theo mùi vị nguy hiểm, “Vậy anh cũng không đi nữa!”

Bữa tối nay hẹn người trong chính phủ ăn cơm, việc hợp tác lần này anh đã nắm chắc là có thể dành được, nên cũng không có gì phải cố kỵ.

“Không cần, anh vẫn đi thì tốt hơn, em về nhà chờ anh!” Vận Nhi quan tâm nói, cô cũng không định làm “hồng nhan họa thủy”, có điều với ông chồng vạn năng của mình, cô vẫn rất tán thưởng.

“Về nhà chờ anh?” Âu Thừa Duẫn đang nhíu mày nghe thấy từ “về nhà” mới buông lỏng, mày dãn ra.

“Đúng rồi, còn anh, chăm chỉ kiếm tiền về nuôi em!” Vận Nhi cười rạng rỡ, chủ động vòng tay quanh cổ anh, hôn một cái lên mặt anh, khiến lo lắng trong lòng Âu Thừa Duẫn trở thành hư không.

“Em còn lo anh nuôi em không nổi sao? Tiêu tốn nữa cũng không sợ!” Âu Thừa Duẫn lắc đầu cười khẽ, hình thức ở chung như vậy, anh dường như càng càng càng hãm vào. Âu Thừa Duẫn, mày động tâm rồi sao?

“Vâng vâng, em biết chồng em có khả năng, anh cứ bận việc đi, em đi về trước, để chị Ngọc nấu ăn thật ngon cho em là được!” Vận Nhi có chút trẻ con lè lưỡi. Thực ra ở trong mắt Âu Thừa Duẫn, cô chỉ là đứa trẻ, Âu Thừa Duẫn cảm giác chính mình già đi khi ở trước mặt cô, cô mới hai mươi tuổi, mà anh đã hai mươi tám rồi.

“Anh bảo Tín đưa em về nhà!” Âu Thừa Duẫn định mở điện thoại nội bộ gọi Tín vào, nhưng Vận Nhi đã giành trước ngăn lại.

“Không cần đâu, cũng không phải là em không biết đường, tự em bắt xe về được!” Vận Nhi không muốn mọi chuyện đều phải có người sắp xếp, cũng không thích được bảo hộ quá mức, ra ngoài phải có người hộ tống, cô không thích kiểu tiền hô hậu ủng như vậy.

“Được rồi!” Âu Thừa Duẫn nhìn con ngươi trong suốt của cô, do dự một chút rồi gật đầu, cũng không thể bảo bọc cô quá kỹ được, nhưng anh lại không ngăn được mình chủ động bảo hộ cô, lo cho cô từ việc nhỏ nhất.

“Vậy em về đây!” Vận Nhi xoay người, nhân lúc Âu Thừa Duẫn còn đang sững người, hôn nhanh lên môi anh, rồi chạy nhanh ra ngoài.

Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, mỗi khi cô chủ động hình như tim đều đập nhanh hơn thì phải.

Âu Thừa Duẫn vuốt ve hai cánh môi vừa được cô hôn, cũng không nhìn theo bóng dáng của cô, mà một lần nữa xoay ghế một vòng, nhìn về phía cửa kính.

Vận Nhi bắt taxi, báo địa chỉ của Âu Viên, trong lòng ấm áp, lòng bàn tay dường như còn có ít mồ hôi, mỗi một lần ở cùng một chỗ với Âu Thừa Duẫn, trái tim cô không tự chủ được lại đập nhanh hơn, đây là vì yêu đi!

Màn đêm dần buông xuống ngoài cửa sổ, ánh đèn nhiều màu bao phủ thành phố trong một tầng ánh sáng mờ ảo. Vận Nhi tùy tiện vẽ vài nét lên cửa kính bằng ngón tay, từng nét từng nét, vẽ ra khuôn mặt tươi cười của Âu Thừa Duẫn, cô hoài nghi bản thân đã hãm quá sâu vào tình cảm này mất rồi.

Xe đột ngột phanh gấp, do bất ngờ nên Vận Nhi bị chúi người về phía trước, trán bị đập vào cửa kính. Vận Nhi bị đau nên ngẩng đầu lên nhìn phía trước hỏi, “Sao vậy?”

“Hình như có người bị tai nạn, nhưng không phải tôi đâm vào anh ta!” Trên mặt lái xe hiện lên vẻ bối rối, nhìn đằng trước có bóng người bị ngã xuống, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt. Nghe xong Vận Nhi cũng có chút sợ hãi, nhưng theo bản năng vẫn mở cửa xe đi xuống. Nhìn thấy một người đàn ông ngã ở trước xe, trên người có vệt máu, Vận Nhi lập tức ngồi xổm xuống, lay vai của anh ta, “Tiên sinh, anh không sao chứ?”

“Chúng ta đưa anh ấy đến bệnh viện!” Vận Nhi nói với người lái xe đang có vẻ kích động, lại nhìn người đàn ông đang bất tỉnh, xuất phát tự đạo đức cơ bản, cô nên cứu người trước.

Với sự trợ giúp của lái xe, Vận Nhi khó khăn dựng thân thể anh ta ngay ngắn lại. Giờ mới nhận ra anh ta rất cao, cũng phải cao bằng Âu Thừa Duẫn. Cô gắng sức dìu anh ta lên xe, nhưng dường như anh ta có chút tỉnh táo, lại không hợp tác.

“Không, không đi bệnh viện!” Lúc Vận Nhi thuận lợi dìu được anh ta lên xe, lại nghe thấy anh ta nói mấy câu như vậy, tiếng trung nói không chuẩn lắm, mang theo khí thế nghiêm nghị, “Đi… khách sạn Ngải Sâm!”

Vận Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt, đầu óc người này bị làm sao vậy, bị thương không đến bệnh viện lại đòi đi khách sạn là sao.

“Tiên sinh, vừa rồi hình như tôi chưa đâm phải ngài đúng không? Ngài muốn đi khách sạn mà không phải bệnh viện sao?” Lái xe không nhịn được quay đầu tò mò hỏi, vị trí bị thương của anh ta là ở ngực, dường như là bị bắn.

“Mau lái xe, phía sau có người đuổi theo tôi, đưa tôi đến khách sạn Ngải Sâm!” Lái xe bị khí thế của anh ta trấn trụ, sợ hãi khởi động động cơ, lái xe đến địa chỉ anh ta bảo.

“Cô, dìu tôi đi lên!” Người đàn ông dựa thân thể vào người Vận Nhi, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Giờ Vận Nhi mới nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, rất xinh đẹp, mái tóc màu nâu, vài sợi đang rủ trước trán, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đường nét rõ rang, ánh mắt màu hổ phách ánh lên ánh sáng như ngọc lưu ly, đang nhìn Vận Nhi chằm chằm.

Anh ta cố gắng cởi chiếc áo gió màu đen đầy vết máu, một tay khoác lên vai Vận Nhi, một tay dùng áo đè miệng vết thương, bởi vì đau mà trên mặt chảy xuống rất nhiều mồ hôi, Vận Nhi ngây ngốc dìu anh ta vào đến thang máy.

Thật ra cô hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, nhưng nhìn đến con người màu hổ phách, cô lại không tự chủ được đi giúp anh ta.

“Anh không sao chứ?” Trong gương ở thang máy phản chiểu hình dáng rắn rỏi, ngũ quan tinh mỹ của anh ta. Cô không ngờ đàn ông mà cũng có thể xinh đẹp như vậy. Vận Nhi nhìn áo khoác của anh ta bị thấm một lớp máu ra ngoài, không khỏi có chút sợ hãi lo lắng.

Người đàn ông cười nhẹ với cô, nụ cười rất đẹp, khoát tay ra hiệu không sao cả.

Đỡ được anh ta vào phòng, vừa bật đèn lên, thể lực anh ta đã không chống đỡ nổi mà ngã xuống thảm trải trên sàn nhà, hơi thở gấp gáp nói, “Cô… giúp tôi gắp đạn ra!”

Vận Nhi sợ hãi, chân tay luống cuống nhìn người đàn ông ngã xuống sàn nhà, nức nở hỏi, “Tôi nên làm gì để giúp anh?”

Tay anh ta chỉ về hưởng tủ ở đầu giường, Vận Nhi chạy nhanh đến, lấy hộp y tế trong ngăn kéo, dựa theo chỉ dẫn, hai tay run run cầm cái kẹp đưa về phía ngực trần của anh ta.

“Anh đừng gấp gáp, sẽ không sao chứ? Đừng làm tôi sợ!” Vận Nhi nhìn vết thương đang chảy máu, ngã ngồi ở trên thảm, không dám tiến lên.

“Shit! Để tự tôi làm!” Người đàn ông thấp giọng rủa một tiếng, nhìn hai má Vận Nhi đã trắng bệch, cố chịu đau tay run run dùng kéo mở vết thương trên lồng ngực. Vận Nhi sợ hãi nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn hình ảnh đầy máu me đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.