Tiếng bước chân đều đều vang vọng từ phòng họp truyền ra, đi đầu là Âu Thừa Duẫn với vẻ mặt lạnh băng, Tín đi ngay phía sau. Thang máy mở ra, các giám đốc đi phía sau đều khẩn trương cúi đầu, chờ tổng giám đốc đi trước.
“Tổng giám đốc, Mễ tiểu thư đang ở trong văn phòng chờ ngài…” Âu Thừa Duẫn vừa bước ra khỏi thang máy thì giọng nói của Vu Nhuế truyền đến. Âu Thừa Duẫn đưa giấy tờ trong tay cho Tín ở phía sau, vẻ mặt âm trầm, đi thẳng vào văn phòng.
Mễ Na là ca sĩ mới nổi gần đây có quan hệ với Âu Thừa Duẫn, bởi vì liên quan Âu Thừa Duẫn nên vị thế cũng tăng vọt theo.
Khi Âu Thừa Duẫn đang họp, cô ta ngồi trên chiếc ghế mà bình thường Âu Thừa Duẫn vẫn ngồi. Sau màn hình máy tính hé ra khuôn mặt thanh thuần tú lệ, người phụ nữ này…
“Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi!” Giọng nói tức giận cùng với tiếng mở cửa truyền đến, Mễ Na nhanh chóng đứng dậy, hạ mi mắt, hơi rụt người nhìn anh.
Cô và anh quen biết trong một tiệc rượu. Khi nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên, Mễ Na đã bị người đàn ông này hấp dẫn, bên người anh luôn vây quanh rất nhiều người đẹp, nhưng anh lại liếc mắt một cái nhìn trúng cô, từ đó cuộc sống của cô đã sang trang mới.
“Xin lỗi, em không cố ý… “ Mễ Na chưa từng thấy bộ dạng của anh khi nổi giận. Cô vẫn luôn cho rằng anh là người lạnh lùng, nhưng khi nhìn cô, trong ánh mắt anh tựa hồ mang theo cảm xúc mà cô không rõ, như thể lưu luyến, không đành lòng và đau lòng. Điều này khiến cô cho rằng trong lòng anh có cô, nhưng vừa rồi cô nhìn thấy ảnh cô gái đó, cô mới biết, hai cô nhìn rất giống nhau…
Hình ảnh trên màn hình chờ của laptop, đều là ảnh của Tô Vận Nhi.
Ngoại trừ Tô Vận Nhi, cô là người phụ nữ đầu tiên đi vào văn phòng của anh. Anh không tỏ thái độ, không có nghĩa là anh ngầm đồng ý!
“Cô đi ra ngoài đi!” Thân hình kiêu ngạo của Âu Thừa Duẫn đi về phía bàn làm việc, ngón tay khẽ động, màn hình máy tính khôi phục lại hình ảnh trước đó. Mễ Na đứng sau lưng anh, cũng có thể nhìn rõ bóng dáng người con gái ấy, thật là một cô gái xinh đẹp động lòng người.
Chẳng lẽ từ trước đến giờ, anh đều xem cô là thế thân của cô gái kia sao?
Hai năm, nghe nói anh ấy đã ly hôn hai năm, nhưng ngón áp út vẫn luôn đeo chiếc nhẫn kia.
“Duẫn…” Mễ Na là người hiểu chuyện biết tiến lui đúng lúc, bây giờ cô đã hiểu vì sao đêm đó anh đã lựa chọn cô. Chỉ cần có thể ở bên anh ấy, có làm thế thân cho người khác cô cũng không để ý.
Mễ Na to gan ngồi lên đùi Âu Thừa Duẫn, một tay ôm lấy cổ anh, hương thơm nhẹ nhàng trên người cô truyền đến mũi của Âu Thừa Duẫn, khiến sự buồn phiền trong lòng anh vơi đi phần nào. Có lẽ do mùi hương này khiến cho anh có thể thấy bóng dáng của Tô Vận Nhi ở người phụ nữ này.
“Đừng tức giận, em không cố ý đâu mà!” Ngay cả bộ dáng làm nũng cũng giống nhau như vậy, đôi môi hồng hơi chu lên, như là mong muốn được anh âu yếm. Âu
Thừa Duẫn vẫn luôn chiều cô, giúp cô thành danh, cho cô một cuộc sống vật chất đầy đủ, nhưng rốt cuộc cô ta không phải là Tô Vận Nhị. Trước giờ Vận Nhi đều không tự nhiên đón nhận sự an bài có phần độc tài của anh.
Trong chốc lát, dường như Âu Thừa Duẫn lại thấy được đôi mắt linh động, đôi môi hơi mím, thân hình mềm mại đang kề sát anh.
Cuối cùng Âu Thừa Duẫn không khống chế được, cúi người, một tay ôm thắt lưng của cô, một tay nâng khuôn mặt cô lên, trong mắt là sự say mê lưu luyến gọi tên, “Vận Nhi, Vận Nhi…”
Ngay lúc môi anh sắp chạm vào cô gái trong lòng, vang lên tiếng gõ cửa, hai mắt Âu Thừa Duẫn khôi phục lại vẻ tỉnh táo, đẩy cô gái trong lòng ra, lên tiếng, “Vào đi!”
Mễ Na bị đẩy ra, thân thể hơi loạng choạng suýt ngã, may mà cô kịp bám vào bàn. Mỗi lần nghe Âu Thừa Duẫn gọi cô là Vận Nhi, cô vẫn luôn nhẫn nhịn. Thì ra, trong lòng anh thật sự có người phụ nữ khác. Người con gái tên Vận Nhi này mới là người anh thật lòng yêu thương sao?
“Em đi ra ngoài trước đi!” Âu Thừa Duẫn nhận tài liệu Vu Nhuế đưa đến, không hề ngẩng đầu nói với Mễ Na đang đứng bên cạnh.
“Buổi chiều em có buổi chụp ảnh quảng cáo, Duẫn, anh sẽ đến đúng không?” Mễ Na chỉnh lại quần áo, nghe thấy mệnh lệnh của Âu Thừa Duẫn xong vẫn chưa từ bỏ ý đồ, cố hỏi thêm một câu. Trước kia chỉ cần cô yêu cầu, Âu Thừa Duẫn sẽ không cự tuyệt.
Bởi vì anh thích nhìn cô khiêu vũ, nên cô liều mạng tập luyện, chỉ mong có thể khiến anh vui vẻ.
Âu Thừa Duẫn không lên tiếng, suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhìn cô gái này, anh có thể giải tương tư trong chốc lát. Bởi vì anh đã thua thiệt Vận Nhi, nên không không kiềm được mà đối xử tốt với cô gái này, khi anh nhìn cô, anh cũng sẽ cảm thấy áy náy, anh không hề yêu cô, người anh yêu vẫn luôn là Tô Vận Nhi. Trong lòng anh hiểu rõ, nếu không phải Mễ Na có vài phần giống Vận Nhi, ngay cả liếc mắt anh cũng sẽ không nhìn cô một lần.
Thấy Âu Thừa Duẫn không trả lời, Mễ Na thức thời đi ra ngoài, bởi vì cô dám khẳng định, sau khi nhìn thấy cô gái trong ảnh chụp, cô càng tin tưởng vào bản thân hơn.
“Đây là tư liệu và phương án của dự án ở thôn Hoàn Vũ, mời ngài xem!” Vu Nhuế đưa tài liệu trong tay tới trước mặt Âu Thừa Duẫn, Âu Thừa Duẫn không hề tức giận khi cô xuất hiện có phần không đúng thời điểm, điều này khiến cô mừng thầm.
Tùy tiện lật xem bản tài liệu trên bàn, hình ảnh và tình hình của thôn Hoàn Vũ đều được báo cáo đầy đủ, Âu Thừa Duẫn nhìn một bức ảnh trong đó, sau đó hỏi Vu Nhuế, “Đây là cái gì?”
“À, đó là một nhà trẻ trong thôn Hoàn Vũ, đã xác nhập trong đó!” Vu Nhuế cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó giải thích.
“Cô đổi nước hoa?” Khi Vu Nhuế cúi đầu cúi người hết sức, Âu Thừa Duẫn ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng, trong mắt không gợn sóng, lơ đãng hỏi.
“ À… vâng!”Vu Nhuế nhìn Âu Thừa Duẫn vẫn đang chăm chú nhìn tài liệu trong tay, câu hỏi vừa rồi có chút khác lạ, anh ấy đã nhận ra điều gì sao?
“Về sau ở công ty, không nên ăn mặc gợi cảm như vậy!” Âu Thừa Duẫn lại nói thêm một câu, lần này anh ngẩng đầu, thản nhiên nhìn lướt qua Vu Nhuế, bộ đồ công sở trên người cổ áo khoét chữ V khá sâu, vừa nãy cúi người, trước ngực là cảnh xuân vô hạn.
Trên gương mặt Vu Nhuế hiện lên tia xấu hổ, cuống quit gật đầu, “Vâng, tổng giám đốc!”
Âu Thừa Duẫn cười nhẹ, suy tính của người phụ nữ này càng ngày càng rõ ràng, có điều anh sẽ không cần một thư ký chỉ để làm bình hoa! Anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục tập trung vào tư liệu thôn Hoàn Vũ trên tay.
“Gia viên mộng ảo?” Tầm mắt Âu Thừa Duẫn chuyển vào tấm ảnh chụp nhà trẻ có không khí ấm áp, trong tài liệu có mấy bức ảnh kèm theo thuyết minh giải trình rõ ràng.
Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên một bức ảnh, phía sau lũ trẻ, mơ hồ thấy một bóng dáng…