“Anh.” Đập vào mắt
Vận Nhi đầu tiên chính là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt to, trạc tuổi
cô, ánh mắt cô bé ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Wow, đây là chị dâu hả,
thật là đáng yêu.”
“A ….Ha Ha.” Vân Nhi gặp được người đồng lứa
tuổi, nên có chút phấn khởi, hơn nữa cô bé đứng trước mặt cũng có vài
nét giống Âu Thừa Duẫn, đang ôm cánh tay cô, gọi cô là chị dâu một cách
thân thiết, nhất định là em gái của anh.
“Em tên là Âu Dương.”
Âu Dương kéo Vận Nhi ra khỏi tay Âu Thừa Duẫn đến bên cạnh mình, chu mỏ
nói với Âu Thừa Duẫn: “Anh à, anh đi gặp mẹ đi, em và chị dâu muốn tâm
sự.”
Lần đầu gặp mặt cô bé đã cho Vận Nhi một ấn tượng rất tốt,
có lẽ bọn họ sẽ rất hợp nhau. Âu Dương nháy cặp mắt to đầy vẻ ranh mãnh
tủm tỉm cười kéo Vận Nhi đi vào trong một gian phòng màu hồng nhạt.
“Gọi tôi là Vận Nhi là được rồi, ha ha.” Bọn họ đại khái trạc tuổi nhau, Vận Nhi thấy không quen khi bị gọi bằng cái danh xưng kia.
“Được
được, Vận Nhi, khi quyết định đến đây, cũng không dễ dàng nhỉ.” Âu Dương tỏ thái độ khâm phục, có vẻ như nơi này là một cái lồng, đang vây hãm
cô bé.
“Chị quen anh em như thế nào? Anh ấy có tốt với chị
không?” Âu Dương lăng xăng luôn miệng hỏi Vận Nhi không ngừng, khiến cho Vân Nhi có chút không biết phải làm sao: “Cũng được. Chúng tôi cũng chỉ mới quen thôi.”
“Cái gì ? Mới quen mà đã kết hôn ? Có phải chị
bị anh ấy khống chế đe dọa gì hay không?” Thái độ của Âu Dương giống như vừa phát hiện ra một vùng đất mới, chăm chăm nhìn Vận Nhi từ trên xuống dưới, từ dưới ngược lên trên, cuối cùng tầm mắt dừng lại tại vùng bụng
dưới của Vận Nhi, vẻ mặt tươi cười gian xảo. Nhưng hơi vô lý nha, anh
trai của cô đâu thuộc loại đàn ông dễ dàng bị đàn bà xỏ mũi ? Trước kia
loại tình huống này đâu phải là chưa từng có.
“Điều này à, tại
vì có chút hiểu lầm, tôi chỉ là tạm thời……ha ha.” Tô Vận Nhi không biết
nên trả lời như thế nào, đối diện với những cảm tình thật lòng của cô bé này, khiến cho Vận Nhi cảm thấy rất thích cô bé. Nhưng tính cách của
cặp anh em này thật đúng là khác nhau một trời một vực nha.
Âu
Dương càng nghe càng cảm thấy hồ đồ, chuyện của Thừa Duẫn cô cũng sẽ
không hỏi nữa, nhưng Tô Vận Nhi này dễ thương hơn những diễn viên ngôi
sao và cái đám tiểu thư nhà giàu kia nhiều, cô càng nhìn càng thấy vừa
mắt.
“Em thật sự thích chị, sau này làm chị dâu của em đi.” Âu
Dương gật gật đầu, không thể không ngưỡng mộ Tô Vận Nhi, mặc kệ xuất
phát từ lí do gì, nhưng ít nhất Vận Nhi đã thành công trong việc kích
thích hứng thú của Thừa Duẫn. Âu Dương biết rất rõ ràng, giá trị phụ nữ
trong mắt Âu Thừa Duẫn, cho nên hiện tại anh ấy cưới Vận Nhi, cũng chỉ
là mộti cách độc tài anh ấy dùng để đối xử với phụ nữ. Hơn nữa phương
pháp này thật sự quá đặc biệt!
Chuyện này…..” Ngay lúc Tô Vận
Nhi đang định nói cái gì đó, đã bị một giọng trầm trầm của người đàn ông đang đứng trước cửa phòng cắt ngang: “Vận Nhi, lại đây.”
“Vâng” Vận Nhi bật người đứng dậy, đi nhanh tới bên cạnh Âu Thừa Duẫn, ánh mắt tức giận liếc anh một cái. Thái độ như vậy là có ý gì chứ! Nhìn sự tức
giận không rõ trong mắt hai người, Âu Dương không để ý đến hình tượng
ghé vào giường cười lớn. Tô Vận Nhi này thật sự can đảm, ở ngoài mặt tỏ
vẻ nhu mì nghe lời, nhưng lại dám dùng ánh mắt khinh thường nhìn anh
Thừa Duẫn. Vận Nhi này quả thật rất xứng đôi với ông anh lạnh lùng gian
manh của cô.
Âu Thừa Duẫn khoác vai Tô Vận Nhi đi ra ngoài, nói
nhỏ vào tai cô :”Cách xa Âu Dương ra.” Cái con nha đầu kia đầu óc toàn
mưu ma chước quỷ, hai người họ mà bắt cặp với nhau thế nào cũng làm anh
nhức đầu chết mất.
“Hừ, đó là chuyện của tôi.” Tô Vận Nhi hằn
học gạt cánh tay của Âu Thừa Duẫn trên vai cô xuống, lại bị Âu Thừa Duẫn dùng sức kéo đi, kéo vào một căn phòng đóng kín âm u, có chút ánh sáng, làm cho Vận Nhi đưa tay lên che mắt. Cuối cùng khi đã quen mắt, lúc này Vận Nhi mới nhìn thấy một người phụ nữ tóc dài ngồi trên xe lăn đang
quay lưng về phía cô. Bà ấy chính là mẹ của Âu Thừa Duẫn sao?