Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 172: Chương 172: Kế hoạch của anh




“Haiz, thật hiếm khi nhìn thấy bộ dáng cậu ta uể oải không có tinh thần như vậy nhỉ?” Tiêu Trác đưa điếu thuốc lên miệng hút, cười không có ý tốt.

“Được rồi, cậu đừng vui quá hóa buồn!” Mẫn Thiên Hữu nhìn Âu Thừa Duẫn hơi khác thường, đi qua dùng chân đá một cái, chỉ thấy ngũ quan anh tuấn giờ ủ dột nhăn nhó, miệng thì thào nói nhỏ, “Vận Nhi, Vận Nhi…” Tay lại quờ quạng bên cạnh.

“Chị dậu Vận Nhi?” Tiêu Trác nghe rõ cái tên được nhắc đến trong miệng anh, không khỏi liếc mắt chế diễu nhìn người đàn ông trên sô pha, “Sớm biết rằng có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải tuyệt tình như vậy?”

Cuối cùng thì cũng là một chữ “tình” làm khổ người ta.

“Cậu không sao chứ? Đừng uống thêm nữa!” Mẫn Thiên Hữu lấy chiếc cốc không trước mặt anh để sang một bên, sắc mặt Âu Thừa Duẫn bình thường lạnh lùng giờ đã có vài phần men say. Vì sao đã say thành như vậy rồi mà anh vẫn nhớ rõ cô!

Loại đau đớn khắc cốt minh tâm này, khi anh nhìn thấy Thương Nhĩ Kì và cô vô cùng thân thiết đứng bên nhau, anh gần như không khắc chế được chính mình, lại ở thêm một lúc, anh sợ mình lại nói lời hay hành động làm tổn thương cô.

“Không, không có việc gì!” Đôi mắt vằn đỏ của Âu Thừa Duẫn tràn đầy nỗi buồn, tiếng di động vang lên cũng không buồn nghe.

“Này, Duẫn, có điện thoại!” Mẫn Thiên Hữu cầm điện thoại anh để ở cạnh bàn, nhìn thoáng qua màn hình, sau đó thay anh nhận điện thoại.

“Là anh, Mẫn Thiên Hữu… Ừ, cậu ta đang ở quầy rượu, em đến đón cậu ta đi, ừ!”

“Là Âu Dương sao?” Tiêu Trác cầm lấy một cốc rượu trên bàn, mạnh mẹ uống cạn, rượu mạnh trôi qua cổ họng khiến nó nóng rát , kích thích anh.

“Ừ, Âu Dương đến đón cậu ta!” Mẫn thiên Hữu đánh giá hau người ngồi đối diện, phiền muộn thở dài một hơi, hai người này gần đây như thể trúng độc tình yêu vậy.

Tên Nam Cung Thần kia cũng vì con bé con của cậu ta mà lo lắng muốn to đầu, Tiêu Trác cũng có chút chuyện phiền toái.

Càng đừng nói Âu Thừa Duẫn, hai năm trước anh đã lường trước sẽ có kết quả như vậy, nếu cậu ta không lí trí như vậy, có lẽ hôm nay cậu ta sẽ hạnh phúc hơn.

Bọn họ đều là những người đàn ông rất lí trí, cho nên ở trước tình yêu đều ngụy trang lạnh lùng, luôn đặt phụ nữ xuống dưới cùng, lại trong lúc lơ đãng mà trầm luân vào tình cảm nhiệt tình này, cuối cùng là hối mà không kịp.

“Cậu không sao chứ?” Mẫn Thiên Hữu nhìn Tiêu Trác vừa rồi còn ra vẻ cợt nhả giờ lại cắm đầu vào uống rượu, khóe miệng thì không ngừng cười.

“Tớ thì có thể có chuyện gì chứ? Duẫn tên này cũng kém quá rồi, tớ còn chưa uống đã đâu, cậu ta đã say rồi, quá kém!

“Tớ ra ngoài hút thuốc!” Tiêu Trác nói xong đứng dậy đi ra khỏi phòng, lúc ra ngoài anh liền chú ý đến một bóng dáng nhỏ xinh. Mẫn Thiên Hữu không nói gì, chỉ đi qua dìu Âu Thừa Duẫn đứng dậy.

Vừa ra đến cửa, Âu Dương cũng vừa dừng xe đang đi về phía bọn họ, Âu Thừa Duẫn đã say không biết gì nữa rồi, “Sao anh em lại say thế này?”

“Chắc là có chuyện gì không vui rồi!” Mẫn Thiên Hữu giúp cô dìu Âu Thừa Duẫn vào xe, trong miệng cậu ta vẫn gọi tên Vận Nhi.

“Anh Thiên Hữu, em về trước nhé!” Âu Dương chào Mẫn Thiên Hữu rồi lái xe về Âu viên.

Nghe giọng nói thống khổ củaÂu Thừa Duẫn, lòng cô cũng thấy không đành, lại là bởi bị Vận Nhi.

Nếu hau năm trước cô có thể sớm nhận ra vấn đề của bọn họ thì tốt biết bao, nếu Kiều Sa có thể tỉnh lại sớm một chút thì tốt biết bao!

Nhưng là, chỉ là nếu mà thôi…

Hai năm trước Kiều Sa lại bị ngã từ trên cầu thang xuống, thân thể bị thương, nhưng lại tinh thần lại tỉnh táo lại. Sau khi Âu Thừa Duẫn tới Đức, bà ấy yêu cầu được trở về Trung Quốc, nơi có Âu Thế Hào, mới là nơi bà ấy muốn ở.

Vừa nghĩ đến bản thân tự phong bế chính mình nhiều năm như vậy, bà ấy cảm thấy rất đau lòng.

Cũng vào lúc ấy, bọn họ mới biết được một sự thật, Hướng Chỉ Lan mới là người bị hại trong chuyện này. Hướng Chỉ Lan được Kiều Sa nhờ đi thử Âu Thế Hào, bố trí bà vào công ty với mục đích để giám thị mọi hành động của ông ấy. Nhưng không ngờ Hướng Chỉ Lan và Âu Thế Hào lại yêu nhau, nhưng bởi vì gia đình của ông, vẫn giấu diểm vụng trộm, cho đến khi Kiều Sa phát hiện quan hệ của hai người, làm rất nhiều chuyện sai lầm, cuối cùng tạo thành một bi kịch không thể cứu vãn.

Một người là chồng bà, một người là bạn tốt của bà, lại cùng nhau lừa dối bà, ở trong thế giới quan của bà, bà không thể nào chấp nhận được chồng và bạn tốt vụng trộm yêu thương. Vì thế, một công chúa hoàng thất cao quý, lại làm ra chuyện khó có thể tưởng tượng được.

Ai cũng không dự đoán được, khi Âu Thế Hào và Hướng Chỉ Lan cảm thấy rất có lỗi với bà thì bà lại giận dữ, tìm người cưỡng hiếp Hướng Chỉ Lan. Cũng chính lần đó, bà ấy có thai, như một bằng chứng cho sự sỉ nhục mà bà ấy phải chịu, cũng là điểm cuối trong sinh mệnh của bà. Sau khi sinh con, bà mất vì xuất huyết quá nhiều, đưa đứa bé cho người bạn thân là Hạ Uyển Như nhờ nuôi dưỡng, đứa bé được sinh hạ năm đó chính là Vận Nhi.

Sáu năm trước Âu Thế Hào trong lúc vô ý biết được sự thật này, đau khổ vô cùng, sau khi cãi nhau một trận với Kiều Sa thì bệnh cũ tái phát. Trong quá trình trị liệu, vì ý chí muốn sống quá bạc nhược, cuối cùng buông tay rời nhân thế. Kiều Sa vô ý rơi xuống lầu thì bị liệt nửa người, tĩnh thần không ổn định.

Sự thật vẫn bị giấu diểm, mãi đến khi Kiều Sa tỉnh táo lại mới được nói ra. Âu Thừa Duẫn mới nhận ra mình đã mắc một sai lầm nghiêm trọng thế nào, những thương tổn mà anh gây ra cho Vận Nhi, hóa ra tất cả đều là sự trả thù hoang đường.

Cho nên lúc đó anh không dám đi tìm cô, lúc cô thương tâm bất lực, anh lại đâm cô thêm một nhát chí mạng. Anh là làm xét nghiệm DNA của cô, biết cô không phải con của Âu Thế Hào, nhưng anh không ngờ sự ra đời của cô được tạo ra từ việc tàn nhẫn và thống khổ như vậy. Anh lại còn tàn nhẫn rắc thêm muối lên miệng vết thương của cô. Anh vình viễn không quên khi anh nói bọn họ là anh em trên mặt cô tuyệt vọng như thế nào, lúc ấy cô đau thế nào thì giờ anh đau như vậy!

“Điện hạ làm sao vậy? Âu Dương cố hết sức đưa anh vào biệt thự, chị Ngọc vừa cho Kiều Sa uống thuốc xong đang đi xuống lầu thì nhìn thấy hai người, bèn vội bàng tiến lên giúp đỡ Âu Dương đưa Âu Thừa Duẫn vào phòng của anh. Căn phòng y hệt như khi Vận Nhi còn ở đây, nhưng trong phòng trống trải, ngay ca ảnh kết hôn của bọn họ cũng không thấy đâu nữa.

Anh dường như quên mất ràng, bọn họ kết hôn chính là một việc ngoài ý muốn!

“Anh, tội gì anh phải như thế này?” Âu Dương nhìn anh đã uống say mèm, nhìn không được mà muốn khóc, anh còn nhận nhầm cô là Vận Nhi. Cô cũng biết gần đây anh có quan hệ với một cô gái, mà cô gái này có vài phần giống với VẬn Nhi, cho nên Âu Thừa Duẫn mới dung túng cô ta như vậy, nhưng dù sao thì cô ra cũng đâu phải là Vận Nhi!

Nếu như anh yêu cô ấy thì nên đi tìm cô ấy trở về, dùng tình yêu của anh để cảm hóa nỗi hận của cô ấy với anh, đây mới là việc mà anh nên làm.

Đêm nay, nhất định là có người vui, cũng có người thương tâm.

Thương Nhĩ Kì chính là người trước, mà Âu Thừa Duẫn lại là người sau.

Cả buổi sáng trôi qua thế nào Âu Thừa Duẫn cũng không rõ, hôm qua quá say, mãi đến sáng nay mới tỉnh lại, anh còn cảm thấy đầu rất đau.

Giữa trưa anh hẹn Mễ Na, bây giờ anh rõ ràng biết chính mình nên giải quyết vấn đề.

“Duẫn, sao hôm qua anh không đén, em chờ anh cả nửa ngày!” Mễ Na vừa thấy Âu Thừa Duẫn đến vội nhanh chóng đi tới.

Âu Thừa Duẫn chán ghét đẩy cô ta cách ra vài bước, mở cửa xe, Mễ Na cũng ngồi xuống theo.

Âu Thừa Duẫn viết một tờ chi phiếu, sắc mặt không thay đổi đưa đến trước mặt cô ta, “Về sau đừng tới tìm tôi!”

Nghe được thông tin này, Mễ Na có chút không tiếp thụ được, đôi mắt to linh động lập tức ngập nước, chính đôi mắt chết tiệt này dễ dàng làm anh mềm lòng. Nhưng Âu Thừa tự nói với bản thân, không được mềm lòng, cô ta không phải là Tô Vận Nhi.

“Duẫn, em làm sai cái gì sao?” Tuy rằng khi bọn họ ở cùng một chỗ, Âu Thừa Duẫn cũng chưa từng có hành động thân mật với cô, nhưng cô vẫn đang đợi cơ hội. Cô vốn nghĩ là do cô chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ ngoan ngoãn nghe lời. Vì hợp với sở thích của anh, cô đã liều mạng ngụy trang mình thành một cô gái đơn thuần, bởi vì cô biết Âu Thừa Duẫn thích người như thế nào.

Bây giờ, mục đích của cô còn chưa đạt được, anh đã vứt bỏ cô sao?

Cô gái kia, cô gái mà cô nhìn thấy hôm qua, chẳng lẽ là do cô ta sao?

“Nhớ kỹ lời của tôi, cầm chi phiếu và xuống xe đi, nếu không cô cũng đừng mong tiếp tục tồn tại ở giới giải trí nữa!” Miệng Âu Thừa Duẫn cứng ngác, ai cũng đều biết anh nổi tiếng lạnh lùng vô tình trong thương trường, Mễ Na là một tay anh nâng đỡ, thậm chí ngay cả công ty quản lý của cô ta cũng không bằng một công ty con của anh, cô làm sao dám cãi lời anh.

“Duẫn, em với anh là thật lòng mà, thật ra em biết anh vẫn coi em là thế thân của người khác…” Mễ Na hai mắt rưng tưng, đôi mắt to linh động tràn đầy vẻ chân thành, nước mắt chính là vũ khí của cô.

“Cô biết là tốt, bây giờ cô ấy đã trở lại, cô nói cô có nên thức thời hay không? Tôi thích phụ nữ biết nghe lời, xuống xe đi!” Âu Thừa Duẫn không hề nhìn cô ta, ngón tay không kiên nhẫn gõ trên tay lái, đối với người phụ nữa này, anh nhanh mất hết kiên nhẫn rồi.

Mễ Na lưu luyến nhìn anh một cái, sau đó nắm chặt chiếc túi LV, không cam lòng xuống xe.

Gần đây cô mới nhận mấy hợp đồng quảng cáo và phim truyền hình, có thể sự nghiệp rất thuận lợi. Bây giờ đánh mất chỗ dựa phía sau, nói như thế nào cô cùng không thể cam lòng!

Sau khi Âu Thừa Duẫn trở về công ty, một lần nữa xem lại phương án thu mua, trong lòng nhanh chóng có một chủ ý.

Nếu Vận Nhi không muốn rời đi, vậy anh chỉ có thể dùng thủ đoạn để bắt cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

“Tín, cậu vào đây!” Âu Thừa Duẫn ấn nút gọi nội bộ, chỉ chốc lát, Tín đã đi vào.

“Ở khu phía Tây xậy dựng một khu nhà trẻ giống Mộng ảo gia viên, cứ dựa theo bố cục như cũ, diện tích thì mở rồn hơn, hạ tầng nâng cấp lên một chút, còn cái khác thì cứ giữ nguyên!” Âu Thừa Duẫn đưa sơ đồ trường học và tư liệu nhân viên cho Tin và phân phó.

“Điện hạ, đây là…” Tín hơi không hiểu, sao lại phải tốn một số tiền lớn đi xây lại trường học? Công ty đã mua quyền sử dụng rất, chỉ cần đền bù cho bọn họ một khoản tiền là được.

“Cậu cứ làm như tôi phân phó đi, tôi làm gì đều có mục đích cả!” Âu Thừa Duẫn mâu quang chợt lóe, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, ngay cả Tín cũng giật mình, đã lâu không thấy Điện hạ cười như vậy. Điện hạ như vậy, thoạt nhìn chẳng phải là người không nói đến nhân tình.

“Vâng, tôi biết rồi!” Tín luôn có thể hiểu được dụng ý của Âu Thừa Duẫn, nhưng lúc này, anh thật sự không thể đoán được dụng ý của ngài ấy là gì?

Trường học này chẳng lẽ có chỗ nào khác thường sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.