Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 113: Chương 113: Không tự chủ được




Âu Dương nghe chị Ngọc nói Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi vẫn phân phòng ngủ mới cảm giác được tình thế nghiêm trọng, trước kia Âu Thừa Duẫn từng có nhiều phụ nữ như vậy, lại cô đơn không đụng chạm Vận Nhi, cô có thể lý giải là, anh hai để ý đến Vận Nhi.

Bởi vì sợ làm tổn thương nàng, cho nên mới kiềm chế chính mình, cô không tin cả ngày có một cô gái xinh đẹp ngọt ngào động lòng người bên cạnh như vậy, ông anh của cô lại không tâm động, mà thái độ bảo vệ che chở Vận Nhi của Âu Thừa Duẫn đêm đó, anh đã tuyên bố rằng thích người ta rồi!

"Chị Ngọc, anh hai tôi chưa về sao?" Âu Dương tắm sạch sẽ ghé vào chỗ tay vịn lầu hai, nhìn chằm chằm đồng hồ lớn treo trong phòng khách, đã mười giờ, Vận Nhi cũng chưa trở về, chẳng lẽ bọn họ ở chung một chỗ sao?

Ngày mai cô trở về nước Đức, chờ ở nhà họ Âu chờ được Vận Nhi đồng ý, hiện tại bị chế giễu, tất cả bọn họ đều không ai ảnh rồi.

"Không có!" Trong phòng khách trống trải, câu trả lời lại vang lên rõ ràng.

"Az..., chị nghỉ ngơi đi, tôi chờ một chút!" Âu Dương kéo áo tắm trên người, trở lại khách phòng, tâm trạng lại luôn không yên, lo lắng cho Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn, về phương diện khác, rốt cuộc nghĩ đến tên đàn ông băng sơn kia, trong lòng có một phần mất mác nho nhỏ.

Tô Thượng Đông, suy nghĩ đến ở sân bay ngày đó ngoài ý muốn va chạm vào trong lòng anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền không tự chủ được mà nóng lên, chưa từng có người đàn ông nào đối xử với cô không phong độ như vậy, nhưng Tô Thượng Đông khinh thường không để ý cô, lại thành công khiến cô chú ý anh ta.

Như vậy có được gọi là thích hay không?

Âu Dương nhớ lại ngày đó ánh mắt Vận Nhi chắc chắn nói cô, cô thích Tô Thượng Đông, cô lại khó xử rồi. Giống như trước kia cô trêu ghẹo Vận Nhi thích Âu Thừa Duẫn vậy, kỳ thật các cô đều giống nhau.

Nếu có thể, cô muốn ở lại đây, nơi này có anh trai, có Vận Nhi, còn có người đàn ông không để cô vào mắt kia.

Nhưng cô nhất định trở về, bởi vì Kiều Sa, mẹ cô còn đang ở Đức.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn của ba năm trước, anh Thừa Huyễn không mất, thì sẽ tốt bao nhiêu!

Hiện Tại Âu Dương đang nhớ lại những kí ức đáng sợ kia, còn có thể cảm giác được trái tim vô cùng đau đớn, thời điểm đó cô vừa từ Đức trở về thành phố A, sau khi cô sáu tuổi được bá tước Jonathan mang về Đức, tuy thường xuyên về nước, nhưng thời gian ở lại cũng không lâu, mà lần trước cô về nước, chính là lúc anh Thừa Duẫn qua đời.

Cho nên đối với Tô Ân Huệ, cô hận thấu xương, hại chết anh Thừa Huyễn, bây giờ còn bây giờ còn quấy nhiễu anh hai và Vận Nhi, cô tuyệt đối không chấp nhận cô ta.

Dù cho cô ta là em gái Tô Thượng Đông!

Suy nghĩ đến Tô Thượng Đông, Âu Dương lại nằm sấp trên giường than thở, không ngừng níu chặt tóc của mình, không biết về sau còn có cơ hội gặp lại anh ta hay không, nhưng nghe Vận Nhi nói, anh ta vẫn sống bên Mỹ, vậy lần này về nước là chuẩn bị tiếp nhận chức vụ của Tô Viễn Hàng hay sao?

Đang nhập thần, Âu Dương nghe được có động tĩnh trong hành lang, cô vội vã từ trên giường bò xuống, mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Âu Thừa Duẫn đi lên lầu, Âu phục toàn thân màu đen, ánh đèn u ám lại càng thêm uể oải.

"Anh, anh về rồi sao? Vận Nhi không về cùng anh sao?" Âu Dương nhìn Âu Thừa Duẫn dừng lại tại của phòng cô, nghe được giọng được giọng nói của cô, sau đó lên tiếng, "Em nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai để Tín đưa em ra sân bay!"

"Uy uy, Âu Thừa Duẫn, làm sao vậy? Vận Nhi?" Âu Dương đi theo sau Âu Thừa Duẫn đi vào phòng anh, bên trong hoàn toàn bất đồng sắc điệu, cách thức Châu Âu phong tình, trong phòng một cỗ mùi nước hoa Cổ Long nhàn nhạt, Âu Dương biết sở thích của anh vẫn chưa thay đổi.

"Anh, làm sao vậy a? Cãi nhau với Vận Nhi rồi hả? Chị ấy nói với em đêm nay sẽ về nhà mà!" Âu Dương nhìn Âu Thừa Duẫn cởi Âu phục trên người, đi đến trước tủ rượu rót một ly rượu đỏ, ly có chân dài làm nổi bật khuôn mặt có chút cô đơn của anh, giữa trán nhiều hơn một tia u buồn.

"Không có gì, cô ấy về nhà họ Tô rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi!" Âu Thừa Duẫn tháo cà- vạt trên cổ xuống, một hơi uống hết chất lỏng trong ly, rượu đỏ tươi theo khóe miệng của anh chảy xuống ngược rắn chắc của anh, trong đêm yên tĩnh lại càng diêm dúa lẳng lơ, lại một lần nữa đối với Âu Dương hạ lệnh đuổi khách.

"Các người làm em tức chết! Em mặc kệ rồi!" Âu Dương oán hận đạp đạp dưới chân, vẻ mặt phát điên.

"Âu Dương!" Âu Thừa Duẫn thấy cô tức giận sập cửa mà đi, liền gọi cô lại, "Chăm sóc mẹ thật tốt!" Đứng dậy, kéo tủ quần áo ra chọn một bộ áo tắm đi vào phòng tắm.

Âu Dương nhìn Âu Thừa Duẫn có chút khác thường, thật lâu sau, tìm không ra bất luận nguyên nhân gì, mở cửa phòng, về phòng mình.

Gọi di động cho Vận Nhi, bên kia lại truyền đến tín hiệu tắt máy.

Về nhà họ Tô, thật sự chỉ là về nhà họ Tô sao?

Vận Nhi không biết ngày mai cô sẽ đi sao, cô không có cơ hội chào hỏi chị ấy rồi.

Gửi đi tin nhắn, một lần nữa Âu Dương nằm lại trên giường, hồi tưởng lời dặn dò của Âu Thừa Duẫn với cô, sao có thể nhắc tới mẹ?

Âu Thừa Duẫn không phải người thường xuyên nói ra những suy nghĩ trong đầu của mình, điểm này Âu Dương hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Giống như Âu Thừa Huyễn qua đời, anh cũng không nhắc tới ở trước mặt bất cứ người nào, đặt anh Thừa Huyễn trong lòng, vị trí rất sâu.

Âu Thừa Duẫn từ trong phòng tắm đi ra, Âu Dương đã rời đi.

Âu Thừa Duẫn bọc áo tắm ngồi vào sô pha, những giọt nước trên tóc anh theo gương mặt rơi xuống cổ anh, hầu kết Âu Thừa Duẫn cuộn lên một phát, một tay chống trán, anh mắt sâu thẳm như nửa đêm nhìn về phí giường lớn, cuối cùng, vẫn vươn tay ra, "Tín, giúp tôi điều tra xem cô ấy đang ở đâu!" Chỉ cần xác định cô ở địa phương nào, thì anh sẽ yên tâm!

Tô Vận Nhi, tôi phải giữ em như thế nào đây?

Nếu em thật sự chỉ là Tô Vận Nhi, thật là tốt biết bao!

Âu Thừa Duẫn đột nhiên phát hiện, sau khi cô xuất hiện, anh đối với Tô Ân Huệ, hình như đã không còn có hận!

Lúc trước cố ý muốn kết hôn với cô, bởi vì anh đã đáp ứng với Thừa Huyễn, sẽ chăm sóc cho cô ta thật tốt, nhưng anh cũng không muốn buông tha cô, hai tay cô, nhuộm đầy máu tươi của Thừa Huyễn, dựa vào gì lại được hưởng yêu thương từ anh?

Nhưng hiện tại, anh mới biết được, từ lúc mới bắt đầu, anh không nên động tâm với cô, Tô Vận Nhi...

"Anh hai, anh nói Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn ly hôn rồi hả?" Tô Ân Huệ nghe được tin tức này, một khắc đó, trong đầu là thoải mái, nhưng suy nghĩ lại, Âu Thừa Duẫn cũng không phải người dễ dàng chịu thua, Tô Ân Huệ đột nhiên nhớ tới hôm nay nghe y tá trong phòng bệnh của Tu Vũ nói tới Vận Nhi, chỉ là không nhìn thấy cô rời đi.

"Anh nghĩ Âu Thừa Duẫn không dễ dàng buông tay như vậy đâu, Ân Huệ, nếu Vận Nhi trở về, đối xử với em ấy tốt một chút!" Tô Thượng Đông nói, anh ta đều đã nhìn ra, cô không ủng hộ Vận Nhi như trước, kỳ thật từ đầu tới đuôi Vận Nhi là vô tội nhất, cô biết, nhưng liên quan đến Âu Thừa Duẫn, cô liền luống cuống, cũng trở nên không lý trí rồi.

Con đường này là chính cô lựa chọn, cô có tư cách gì mà trách Vận Nhi? Chỉ là sự ghen tị của phụ nữ mà thôi, cô không phủ nhận, đối với Vận Nhi, cô không phải là một người chị tốt, là cô đã đẩy Vận Nhi vào cái vòng xoáy này.

Yêu anh, cô đã trả giá rất nhiều, dù cho chỉ được ở bên cạnh anh, chỉ cần có thể được nhìn thấy anh, nhưng hiện tại, ngay cả liếc anh một cái, cũng biến thành hy vọng xa vời rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.