Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 179: Chương 179: Kỷ niệm ngày mưa




Giống như, có chút xa lạ, có chút không thể chạm đến, cái kia tên, giống như đã dần dần phai nhạt trong lòng cô ...

“Thật sao?” Vận Nhi cảm giác tiếng nói của mình có chút nặng nề, cười nhẹ, trong nháy mắt vẻ mặt đã bình tĩnh lại, “Là lấy Mạc Tử Kỳ sao?”

“Ừ...” Hứa Tâm Lam lo lắng nhìn cô, trong lòng nhất định cũng là cũng có chút không vui, dù sao Lam Hạo cũng là mối tình đầu của Vận Nhi.

“Tâm Lam, có đôi khi ngay cả chính tớ cũng hoài nghi tình cảm của mình đối với anh ấy, có lẽ chỉ là nhất thời say mê mà thôi?” Giọng nói của Vận Nhi thật nhẹ nhàng, mềm mại, lại nói ra ý nghĩ chân thực nhất trong đáy lòng, hiện tại nghe thấy anh sắp đính hôn, cô sẽ chúc phúc anh.

Thời thiếu nữ, cô đã từng có thời gian ngây thơ yêu Lam Hạo.

“Vận Nhi, cậu còn yêu Âu Thừa Duẫn sao?” Hứa Tâm Lam nhìn cô có chút hoảng hốt, từ hai năm trước khi cô ấy bắt đầu rơi vào hố sâu tình yêu cô đã nhìn ra, loại tình cảm này, nếu không phải yêu sâu nặng, thì vì sao cho đến tận bây giờ cô ấy vẫn không thể quên?

“Không biết, tớ nghĩ hẳn là tớ có yêu anh ấy, Âu Thừa Duẫn...” Ít nhất, trải qua hai năm, mỗi lần nhớ tới cái tên này, trong lòng cô bắt đầu phiếm đau. Cái tên duy nhất khắc sâu vào trong lòng cô!

“Thật ra, hai năm cậu không ở đây, bên cạnh anh ta đã xuất hiện người phụ nữ khác!” Cảm tình của Hứa Tâm Lam đối với Âu Thừa Duẫn từ sau khi Vận Nhi bị sinh non đã trở nên cực kém, thời gian trước nhìn thấy chuyện xấu của anh và Mễ Na cũng rất tức giận, Vận Nhi vì anh ta mà chịu nhiều đau khổ như vậy, dựa vào cái gì mà anh ta vẫn trái ôm phải ấp, còn cái cô Tô Ân Huệ kia nữa vẫn tiếp tục dây dưa không rõ.

Đôi khi, cô đều bênh vực kẻ yếu vì Vận Nhi, cho nên đứng ở góc độ lý trí, cô không thể ngăn cản Thương Nhĩ Kì thích Vận Nhi.d13ndanLQD

“Không liên quan gì tới tớ, thật sự không quan hệ, Tâm Lam, về sau, chúng tớ cũng không sẽ không xuất hiện cùng nhau ...”

Sau khi Vận Nhi nghe thấy tin tức này, trái tim, vẫn dễ dàng cảm thấy đau xót.

Thì ra, anh cũng không phải không thể không có cô, mà cô, cũng không phải không thể không có anh!

Thì ra, bên cạnh anh còn có người phụ nữ khác, mà Tô Vận Nhi cô, thật sự chỉ là một chiến lợi phẩm trong trò chơi của anh.

Thật ngốc, hiện tại cô đã cảm thấy mình thật ngốc...

“Tổng giám đốc, Mễ tiểu thư tới!” Tiếng nói của Vu Nhuế truyền qua điện thoại, Âu Thừa Duẫn ngừng bút, không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “Không gặp!”

“Thừa Duẫn, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy?” Điện thoại còn chưa ngắt, cửa phòng tổng giám đốc đã bị người khác mở ra , Mễ Na mặc một bộ quần áo xinh đẹp tươi sáng xông vào, sắc mặt Âu Thừa Duẫn ngưng trọng dập điện thoại, hai tròng mắt lạnh thấu xương phát ra hơi thở nguy hiểm, “Không phải tôi đã nói với cô, về sau không cho phép xuất hiện trước mặt tôi nữa sao?”

“Gọi điện thoại cho anh anh cũng không tiếp, lần này tới là muốn tìm anh giúp một chút việc, anh giúp em tạo quan hệ với công ty đại diện Trương Đạo đi, bọn họ quyết định muốn thay đổi nữ nhân vật chính trong bộ phim vốn là của em, Duẫn, đây là hình ảnh mà em muốn, anh giúp em được không? Em cam đoan, đây là t lần cuối cùng, về sau em sẽ không đến làm phiền anh nữa!” Mễ Na nói, vẻ mặt thành kính, hiện tại Âu Thừa Duẫn không cho cô chỗ dựa, danh tiếng của cô lập tức giảm đi hơn nửa, nếu như còn tiếp tục đi xuống như vậy, thì cô phải làm thế nào?

“Cô biết nguyên tắc của tôi, đi ra ngoài!” Âu Thừa Duẫn không có tâm tư để ý tới cô ta, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng mở miệng cự tuyệt .

“Duẫn, một lần cuối cùng thôi, chỉ cần anh mở miệng, sẽ không có vấn đề gì, được không?” Mễ Na gần như cầu xin, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn anh, vì sao sắc mặt của người đàn ông này lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy, trước kia yêu quý bảo vệ cô có thừa, giờ khắc này lại khinh khi không để ý đến, tuyệt tình một cước đá văng cô ra.

Mễ Na biết quy tắc ngầm tồn tại, không có một hậu phương vững chắc, cô chỉ có thể bán đứng linh hồn mình, trên thực tế chính là để tên đạo diễn đáng khinh kia để ý đến cô, làm cho cô theo hắn ta một đêm, nếu không tất cả những hoạt động sau này của cô đều bị hủy bỏ.

Âu Thừa Duẫn nói một câu, là có thể thay đổi vận mệnh của cô, nhưng mà anh lại thấy chết mà không cứu!

“Vu Nhuế, đưa Mễ tiểu thư ra ngoài!” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn không chút thay đổi đưa ra mệnh lệnh, hoàn toàn không liếc nhìn cô thêm một cái.

Trước kia ánh mắt cô trong suốt sáng ngời, hiện tại cũng là một bụng đầy hận ý, hiện tại rốt cục cô đã biết, vì sao người đàn ông này lại làm cho phụ nữ vừa yêu vừa hận, cô thật sự nghi ngờ, người đàn ông giống anh, thật sự sẽ thật lòng yêu thương một người phụ nữ sao?

Vu Nhuế làm tư thế “mời”, Mễ Na mặt mày xám tro nhìn Âu Thừa Duẫn, không tình nguyện đi ra khỏi văn phòng của anh.

“Đúng rồi, tổng giám đốc, đêm nay có hẹn ăn tối với tổng giám đốc Viên của Thiên Lợi!” Trước khi đóng cửa, Vu Nhuế lại dặn dò anh một lần.

“Đã biết!” Âu Thừa Duẫn lên tiếng, dựa người vào lưng ghế da phía sau.

Bên ngoài mặt trời đã sắp lặn, khi Vận Nhi và Hứa Tâm Lam cùng nhau đi ra khỏi Hứa thị cũng đã đến giờ tan tầm, xe của Thương Nhĩ Kì đã đỗ sẵn ở bên ngoài, nhìn thấy bọn họ đi ra, huýt sáo, “Các mỹ nữ, lên xe đi!”

Vận Nhi và Hứa Tâm Lam một trắng một đen, đứng chung một chỗ thật đúng là liên minh đối lập.

Hứa Tâm Lam nhìn thấy Thương Nhĩ Kì, tâm tình khá tốt, trêu chọc, “Ít khi thấy tâm tình anh tốt như vậy, đêm nay sẽ làm thịt anh một chút!”

“Không thành vấn đề, em là công lớn thần, yêu cầu gì anh đều có thể thỏa mãn!” Thương Nhĩ Kì mở cửa bên tay lái phụ, cứ tưởng rằng Vận Nhi đứng gần anh nhất sẽ ngồi bên cạnh anh, nhưng mà Vận Nhi lại vòng ra sau, ngồi hàng ghế sau, Hứa Tâm Lam cũng đi theo, ngồi xuống.

Động tác trên tay Thương Nhĩ Kì dừng một chút, sau đó khởi động xe, xe lập tức phóng đi.

20 phút sau, xe dừng lại trước một nhà hàng xa hoa cao cấp, Vận Nhi mở cửa xe bước ra, một giọt nước lành lạnh rơi trên mặt cô, bàn tay cô giơ lên hướng về bầu trời màu xám, đã lâm râm mưa phùn.

Cô và Hứa Tâm Lam đứng ở cửa, Thương Nhĩ Kì lái xe đến bãi đỗ xe.

Ngày mưa như vậy, làm cho cô nhớ tới ngày mưa hai năm trước kia, Vận Nhi kìm lòng không được, lấy tay che bụng, chính trong trận mưa thế này, đứa bé của cô cứ như vậy mà không còn nữa.

Dường như nhận ra Vận Nhi đang ưu thương, Hứa Tâm Lam đứng ở bên cạnh cũng không lên tiếng, chính vì trận mưa này mà cô cũng trở nên có chút đa sầu đa cảm.

“Đi nào, trời mưa rồi, chúng ta vào trong thôi!” Thương Nhĩ Kì đi tới, tay tự nhiên kéo Vận Nhi đi, lại nhìn thấy Hứa Tâm Lam đứng bên cạnh Vận Nhi, mỗi tay kéo một người đi vào trong nhà hàng.

Trong đại sảnh, ánh đèn sáng tỏ, Thương Nhĩ Kì vốn đã đặt phòng trước, nhưng mà Vận Nhi cảm thấy rất buồn, muốn ngồi bên ngoài, may mà người cũng không nhiều, bọn họ lập tức tìm được vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống.

Thương Nhĩ Kì chú ý, Vận Nhi luôn thích ngồi ở vị trí tận cùng bên trong, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi gọi cơm xong, không khí trở nên có chút im lặng, giống như quan hệ giữa ba người bọn họ khi đó có chút xấu hổ, Vận Nhi luôn nhìn hai người bọn họ nói chuyện phiếm cũng không trả lời, nhìn ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng nặng hạt, co dường như đang nhớ lại chuyện gì đó.

Âu Thừa Duẫn vừa bước vào đại sảnh, liếc mắt một cái lập tức thấy Vận Nhi đang nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, đầu ngón tay tiêm không biết đang miêu tả cái gì, nhưng vừa liếc mắt một cái, anh liền giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.