Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 150: Chương 150: Lần cuối triền miên.




“Nếu cô không muốn chết, thì cút ra khỏi biệt thự của tôi. Nếu để tôi biết còn có lần sau, Tô Ân Huệ, tôi không cam đoan sẽ không xé nát cô”, giọng nói hờ hững, trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai Tô Ân Huệ, khiến thân thể của cô ta cứng ngắc trên mặt đất, cảm nhận được thái độ lạnh như băng của Âu Thừa Duẫn, ngay cả không khí xung quanh cũng như đông cứng lại.

“Không, anh không thể đối xử với em như vậy!”. Tô Ân Huệ lảo đảo tiến lên dùng sức ôm lấy Âu Thừa Duẫn, không thể như vậy, sao anh ấy có thể phản ứng như vậy?

“Dám cho tôi uống thuốc kích thích, cô vẫn là người đầu tiên!”- Âu Thừa Duẫn tháo cà vạt trên cổ ra, sắc mặt hơi hồng, nhưng đầu óc khó có được vẫn tỉnh táo, “là người đầu tiên, và cũng sẽ là người cuối cùng!”- Âu Thừa Duẫn cởi áo véc và hai cúc áo sơ mi trên cùng, vắt áo lên tay, lạnh lùng đẩy người đàn bà trần như nhộng ra, không hề để ý đến nhiệt tình của cô ta. Tô Ân Huệ bị đẩy ngã trên mặt đất, khoảnh khắc khi hắn xoay người rời đi, cô ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên. Tia nắng soi vào phòng, làm mắt cô ta đau nhói.

Hai mắt Âu Thừa Duẫn đầy tơ máu, cố gắng khắc chế khí nóng đang ngày càng dâng cao trong cơ thể, đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.



Vân Nhi bị nóng quá mà tỉnh, cô mơ mơ màng màng vươn tay, muốn bật đèn, lại bị một vòng tay cường tráng ôm chặt, toàn bộ thân thể bị bao bọc trong lửa nóng.

“A!!!” Vân nhi cảm giác được trên người có một thân hình rất nóng, vừa muốn hét lên, môi lại bị chặn lại, cô ngửi được hơi thở quen thuộc, là Âu Thừa Duẫn!

Vận Nhi cảm thấy khó tin, nhưng thân thể lại không động đậy, vì cô tinh tường nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ giống như mang theo thống khổ và áp lực trên đỉnh đầu, lại chạm vào làn da nóng dọa người của anh ấy, cô rụt tay trở về: “ Duẫn, anh làm sao vậy?”. Sao thân thể anh ấy lại nóng như vậy?

“Vận Nhi, đừng nói, hãy để anh yêu em…”. Sau thật nhiều ngày lại nghe thấy giọng nói từ tính ấy, Vận Nhi thế nhưng cảm thấy có chút khó chịu, nước mắt không tự chủ chảy ra khỏi hốc mắt, anh ấy đã trở lại, đột nhiên đã trở lại.

Hơi thở của Âu Thừa Duẫn mang theo vội vàng cùng khẩn cấp, tùy tiện cởi bỏ váy ngủ trên người Vận Nhi, dục vọng trong cơ thể đang thiêu đốt anh, thũng trướng đau đớn khi chạm tới cô, càng trở nên thêm dọa người. Anh cần cô, chỉ cần cô, nên mới có thể nhịn trong một thời gian dài như vậy, giờ đây thân thể đau đớn đã vượt quá sức chịu đựng của anh.

“Duẫn, anh chậm chút, chậm một chút…”, không dự liệu được anh tiến vào, cô có chút không chịu được anh vội vàng, nắm lấy bờ vai của anh, nức nở cầu xin.

Nhưng Âu Thừa Duẫn dường như đã mất đi lý trí, căn bản là không nghe được lời cầu xin của cô, chỉ muốn ở trong cơ thể cô mà va chạm, giải tỏa dục vọng trong thân thể.

“ Ưm, Duẫn, anh làm sao vậy?”. Anh đột ngột thú tính làm Vận Nhi hơi sợ hãi, lần đầu tiên phát sinh quan hệ cùng anh, anh cũng không không băn khoăn cảm nhận của cô như vậy, mà tối nay, anh giống như sư tử bị che hai mắt, chỉ để ý nhu cầu của bản thân mà phát tiết trên cơ thể cô, để lại các vệt xanh tím. Mỗi một lần anh tiến vào, mãnh liệt như thể đây là lần cuối cùng, nắm chặt thắt lưng của cô, một lần lại một lần va chạm.

Thân thể và mặt của Vân Nhi đã bị bao phủ bởi một tầng mồ hôi tinh mịn, lúc anh xoay người nằm xuống bên cạnh, cô bật khóc rấm rứt.

“Vận Nhi, em yêu, anh xin lỗi”. Âu Thừa Duẫn ý thức được hành động vừa rồi của mình đã làm cô đau, ảo não bản thân điên cuồng, nhưng anh không khống chế được chính mình. Tô Ân Huệ, mẹ kiếp, dám cho anh uống thuốc kích thích mạnh như vậy. Âu Thừa Duẫn ôm lấy thân thể bị chà đạp của Vân Nhi, đau lòng hôn lên vệt nước mắt trên mặt cô, lần đầu tiên lên tiếng xin lỗi. “Xin lỗi” là từ trước nay chưa từng có trong từ điển của anh!

“Hu hu, anh thật xấu, sao có thể đối xử với em như vậy?”. Vận Nhi cố chịu thân thể đau nhức, cuộn mình chui vào trong lòng anh, nước mắt một giọt lại một giọt rơi xuống lộng ngực cường tráng, làm tim anh thấy chua xót. Ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn lại bóng loáng như sữa, Âu Thừa Duẫn ôm chặt cô trong ngực, “Sau này sẽ không như vậy!”. Sau này sẽ không, vì, không có lần sau…

Vận Nhi đối hành vi điên cuồng của anh vẫn còn chút sợ hãi trong lòng, được Âu Thừa Duẫn vuốt ve, mới thấy thân thể không đau như lúc trước.

“Sao em thấy ánh mắt anh nhìn em có chút khác lạ, có phải có chuyện gì mà em không biết không?”. Vận Nhi được Âu Thừa Duẫn ôm vào phòng tắm, hai người dựa vào nhau hưởng thụ sự thoải mái mà bồn tắm mát xa mang lại, Vận Nhi hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Khuôn mặt ướt át mang ý cười ngẩng lên nhìn anh, con ngươi trong suốt không chưa một tia tạp chất, ánh mắt như vậy, làm cho Âu Thừa Duẫn cảm thấy quẫn bách chưa từng có, kể cả khi làm việc, giống như, chỉ cần anh buông tay, cô sẽ thật sự biến mất.

“Vận Nhi...” Ngón tay Âu Thừa Duẫn lướt qua thân thể xinh đẹp của cô, mang theo từng dòng điện nhỏ, hôn lên mái tóc đẫm nước của cô, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, “Còn đau không em?” . Vân Nhi xấu hổ cảm thấy tay anh đang vuốt ve nơi tư mật của mình, càng vùi sâu thân thể vào trong nước, lắc đầu nhè nhẹ. Càng ôm anh thân mật như vậy, cô càng cảm thấy bất an, cảm giác sẽ phát sinh chuyện gì.

“Duẫn, đừng bao giờ không nói lời nào mà rời đi như vậy nữa được không? Em sẽ sợ hãi!”. Chiếc mũi thon nhỏ của cô đỏ bừng lên, cô ngẩng đầu nhìn con ngươi đen như mực, cái trán chạm khẽ vào chiếc cằm cương nghị, đắm mình trong cái hôn bất chợt của anh.

“Đừng hận anh…”. Bàn tay Âu Thừa Duẫn đỡ gáy cô, làm nụ hôn thêm sâu sắc. Không biết vì hơi nước trong phòng tắm hay vì cái gì, Vận Nhi lại nhìn thấy đôi mắt anh có ánh nước. Trong lòng cô ngày càng bất an hơn, anh ôn nhu, anh nhiệt tình, dường như có sự quyến luyến của lần cuối cùng bên nhau, dùng thân thể để chứng minh tình yêu của anh với cô.

“Vận Nhi, cho anh thêm một lần nữa được không?”. Anh nhẹ nhàng đặt cô dưới thân, ngón tay xuyên qua mái tóc cô, lúc này, động tác của anh trở nên dịu dàng mà che chở, như muốn cô quên đi hành động thô lỗ vừa nãy của mình. Một đêm triền miên, anh dường như đã dùng hết toàn bộ nhiệt tình và tinh lực, nhưng không thể lấp đầy lỗ hổng trong lòng. Qua đêm nay, giữa bọn họ, sẽ không còn bên nhau nữa đi?

Thời điểm Âu Thừa Duẫn rời giường, Vận Nhi vẫn ngủ say, tối hôm qua cô bị ép buộc không ít. Ngón tay Âu Thừa Duẫn vuốt lại lọn tóc trên trán cô, đặt một nụ hôn lên đó, ánh mắt đã không còn sự lưu luyến.

Nhưng khi anh định lấy chiếc nhẫn ngày hôm qua mua tại cửa hàng, lại ngạc nhiên phát hiện, không thấy chiếc nhẫn đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.