“Chắc Vận Nhi không có việc gì đâu, không cần lo lắng, anh sẽ giúp em để ý chuyện đó mà.” Phạm Tu Vũ an ủi Ân Huệ.
“Vâng.” Tô Ân Huệ cảm kích nhìn Phạm Tu Vũ, cũng nhờ có Tu Vũ ở bên cạnh, nếu
không cô thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ : "Tu Vũ, cám ơn
anh.”
“Ngốc ạ, cám ơn gì chứ.” Phạm Tu Vũ cúi đầu, ôm Ân Huệ vào lòng, âu yếm nhìn cô. Cô là công chúa của anh. Tô Ân Huệ cúi đầu không
nói. Người đàn ông như Phạm Tu Vũ, là người mà cô cần. Âu Thừa Duẫn,
chính là giấc mộng của cô.
Đã mấy ngày Vận Nhi không gặp được Âu Thừa Duẫn, ban ngày theo Âu Dương ra ngoài chơi, buổi tối trở về Âu
Thừa Duẫn lại không có nhà. Nhưng mà ban đêm cô luôn cảm giác bên cạnh
có người, ngày hôm sau khi tỉnh dậy bên cạnh vẫn trống không. Không nhìn thấy anh cũng tốt, Vận Nhi càng ngủ ngon giấc hơn.
Thỉnh thoảng Âu Dương phải ở bên cạnh chăm sóc Kiều Sa, Vận Nhi cũng ở bên cạnh
nhìn. Cô có cảm giác, khi Kiều Sa nhìn cô, trên mặt không phải không có
phản ứng, cặp mắt vô hồn kia luôn ánh lên một biểu cảm sâu lắng. Cô
không hiểu lí do tại sao nhưng cô có một cảm giác rất thân thiết, rất
quen thuộc.
“Chuẩn bị một chút đi, ngày mai chúng ta về nước.” Âu Thừa Duẫn đi đến bên cạnh, nói với cô.
Vận Nhi mới từ nhà kính đi ra, đã nhìn thấy trong trang viên tụ tập rất
nhiều người, giống như ngày đầu tiên cô và Thừa Duẫn tới đây. “Ngày
mai?” Có chút đột ngột, nhưng Vận Nhi cũng không cảm thấy không ổn. Nếu ở lại nơi này, chỉ sợ cô sẽ phát điên. Gật gật đầu, Âu Thừa Duẫn liền tự
nhiên kéo tay Vận Nhi đi đến bàn ăn. Vận Nhi đột nhiên nhớ lại ngày hôm
trước nhìn thấy anh ta và cái cô diễn viên kia, cô liền muốn gạt tay ra, nhưng càng bị nắm chặt hơn.
Sau khi ăn xong, Âu Thừa Duẫn bị bá
tước Kiều Nạp Sâm gọi vào thư phòng. Vận Nhi không biết bọn họ muốn nói
cái gì, nhưng khi cô đứng dậy đi về phòng, trước mặt đã xuất hiện một
người mà cô đã gặp qua vài lần-cháu ngoại Kiều Nạp Sâm - Anh Bảng điện
hạ. Anh ta dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn cô chằm chằm. Ở trong mắt anh
ta, Vận Nhi nhận ra bọn họ không được hoan nghênh khi đến đây.
Cúi đầu,cô lướt qua anh ta đi nhanh về phòng.
Lúc Vận Nhi thu xếp hành lý thì Âu Dương đến. Qua vài ngày ở chung, tình
cảm giữa hai người bọn họ đã trở nên thân thiết. Âu Dương không muốn Vận Nhi đi. Ở chỗ này tìm được một người hợp tính để nói chuyện còn khó hơn hái sao trên trời. Sự xuất hiện của Vận Nhi có thể miêu tả giống như là người ngoài hành tinh đến cứu rỗi Trái đất vậy.
Vận Nhi cười
nói, chờ sau khi Âu Dương trở về nước, bọn họ sẽ lại đi chơi với nhau.
Âu Dương lưu luyến ôm chặt lấy Vận Nhi, nói rất mong ngày đó sẽ nhanh
đến. Sau đó Âu Dương giúp Vận Nhi gói ghém đồ đạc, tất cả đồ dùng đều
nhét vào va li.
Hai người tâm sự cho đến nửa đêm, Âu Dương mới
chịu rời đi. Khi Âu Thừa Duẫn trở về phòng thì Vận Nhi đã nằm xuống
chuẩn bị ngủ, nghe tiếng bước chân của anh càng ngày càng gần, trong
lòng cô có chút căng thẳng.