“Anh Nhĩ Kì?” Mái tóc dài mượt được cột kiểu đuôi ngựa phấn khởi tung bay
trong không trung, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp không tỳ vết, Vận Nhi
nhận ra cô bé này, là người thích Thương Nhĩ Kì ở yến hội lần trước.
“Hoa Y Y? Thương Nhĩ Kì đẩy cô gái trong lòng ra theo bản năng, nhíu mày vẻ không vui, “Làm gì vậy? Sao cô lại ở đây?”
Từ khi anh cự tuyệt hôn sự này ở trước mặt mọi người, Hoa Y Y bám theo anh như cái đuôi, càng bị cự tuyệt lại càng hăng hái, rất có khí thế “không đạt được mục đích quyết không dừng tay”.
“Em nhìn thấy xe anh
đậu ở chỗ này, em biết ngay anh ở trong quán!” Hoa Y Y thầm phục sự
thông minh của bản thân, ai bảo anh yêu quý chiếc xe này như bảo bối,
nên mới có nhược điểm để cô biết được.
“Chết tiệt, cô cách tôi xa một chút!” Thương Nhĩ Kì không kiên nhẫn đẩy cô bé ra xa, trốn cô bé
như là trốn ôn thần vậy. Trước giờ anh không biết đứa nhỏ này cũng có
thể đáng sợ như vậy, nếu có thể đổi thành Tô Vận Nhi, anh nghĩ thôi cũng thấy rất cam tâm tình nguyện mà bằng lòng.
Hứa Tâm Lam đi sau
nhìn thấy hình ảnh hai người thân mật, nếu không phải Vận Nhi giữ cô
lại, cô sẽ tiến lên đánh người mất, con bé này ăn mặc lòe loẹt như con
công lại còn õng ẹo làm nũng, cô nghe nổi hết cả da gà.
“Anh Nhĩ
Kì, em thích ở gần anh thôi mà!” Hoa Y Y phớt lờ vẻ mặt ngày càng đen
của anh, rất tự nhiên níu tay anh, muốn dứt ra cũng không được. Một
chàng trai và ba cô gái, tình cảnh của bọn họ đã thành công hấp dẫn sự
chú ý của người khác.
“Hai em đi trước đi, Vận Nhi, anh sẽ tìm em sau!” Chú ý thấy ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, Thương Nhĩ Kì
một bên thô lỗ kéo Hoa Y Y đi, một bên nói với Vận Nhi.
“Này, thế em thì sao…” Hứa Tâm Lam nhìn Thương Nhĩ Kì kéo Hoa Y Y vội vàng rời đi, trừng mắt nhìn bóng dáng anh kêu lên.
Chuyện gì vậy? Một con nhóc mà khiến cho anh ấy chạy trối chết!
“Con bé đó ai thế?” Hứa Tâm Lam nhìn không vừa mắt dáng vẻ nũng nịu của cô tiểu thư nhà giàu này, giống như Vận Nhi còn được.
“Theo tớ biết thì đó là thanh mai trúc mã của anh ấy!” Vận Nhi gật đầu, nói với vẻ cảm khái.
Cô và Hứa Tâm Lam rất nhất trí cho rằng, Hoa Y Y không thích hợp với anh ấy.
“Cái gì, không phải chứ! Thế không phải là cô ta chiếm hết ưu thế so với tớ
à!” Hứa Tâm Lam không đế ý hình tượng mà chống hai tay lên mạn sườn,
hoàn toàn không để ý cô bây giờ với hình tượng ôn hòa thường ngày khác
nhau một trời một vực.
“Ừ… Thế nên mới nói, tâm tư của cậu nên
đặt trên người anh ấy nhiều hơn đi!” Vận Nhi suy nghĩ có chút gian manh, cô rất vui nếu chuyện bọn họ có thể đơm hoa kết quả.
“Tớ nói
này, cảm giác Thương Nhĩ Kì đối với cậu không đơn giản đâu, Tô Vận Nhi,
cậu phải giúp tớ, nếu không theo đuổi được anh ấy, tớ sẽ tuyệt giao với
cậu!” Càng ngày khoảng cách giữa hai người bọn họ đã được thu hẹp lại,
Hứa Tâm Lam cũng không phải là người hay so đo, Vận Nhi là danh hoa đã
có chủ, Thương Nhĩ Kì cô muốn chắc rồi.
“Này, chuyện cậu theo
đuổi anh ấy được hay không đâu có liên quan tới tớ? Thật sự là không có
đạo lý mà!” Vận Nhi lên tiếng ai oán, bàn tay nhỏ xinh vỗ vỗ gáy, đi
trước về trường học.
“Đương nhiên liên quan đến cậu rồi, cậu phải phụ trách về hạnh phúc của tớ, hừ, chuyện lần trước tớ còn chưa tìm cậu tính toán sổ sách đâu!” Hứa Tâm Lam đuổi theo Tô Vận Nhi, hai người vừa rượt đuổi vừa đùa giỡn, một lát sau bóng dáng đã biến mất sau cổng
trường học.
Trở lại giờ học vũ đạo, giáo viên dạy múa của Vận Nhi cũng phải nhìn cô với cặp mắt khác xưa, rõ ràng nhận thấy, bài nhảy
trước đó rất được tán thưởng, thiên phú về vũ đạo của cô đã bộc phát ra, trở thành học trò yêu của giáo viên, đó là chưa kể thân thế của cô nữa.
Cô định tan học thì đi dạo phố với Hứa Tâm Lam, nhưng lại nhận một cuộc
gọi từ nhà, nói là cha mẹ cô sắp xếp cho anh ba một cuộc xem mắt, cô
cũng phải có mặt, vì thế cô đành đi trước.
Vận Nhi có ấn tượng
khá mạnh với Hứa Minh Dịch, nghĩ đến anh ấy không phải là người chịu sự
quản thúc của gia đình, cô rất băn khoăn, cô gái như thế nào mới chiếm
được sự coi trọng của anh ấy.
“Lam Hạo?” Vận Nhi vừa ra khỏi
trường học thì nhìn thấy Lam Hạo đang dựa vào chiếc xe thể thao màu xanh lục, vẫy tay gọi cô lại gần.
“Học trưởng…” Lần này nhìn thấy Lam Hạo, lạ là trong lòng Vận Nhi rất bình thản, không vì lời nói lần trước của anh ấy mà mất tự nhiên.
“Vận Nhi, đã lâu rồi không gặp em,
anh còn tưởng em bỏ học rồi cơ!” Lam Hạo tươi cười rạng rỡ như gió xuan, tràn đầy bên khóe miệng. Vận Nhi cười nhẹ lắc đầu, “Sao có thể như vậy
được?”
“Đúng rồi, giờ thân phận của em không giống trước, đường
đường là phu nhân của tổng giám đốc một tập đoàn, muốn gặp em cũng rất
khó khăn nhỉ!” Không biết Lam Hạo là tự diễu mình hay là chế diễu cô
nữa, nhưng những lời này nghe vào tai Vận Nhi, cảm thấy có chút chói
tai.
“Đây chẳng qua chỉ là cái danh xưng mà thôi, còn em vẫn là
Tô Vận Nhi, sư huynh Lam Hạo gọi em là để nói những lời này sao?” Nếu là trước đây, nghe thấy những lời này của Lam Hạo, cô sẽ thấy tổn thương,
đây cũng là nguyên nhân vì sao ngay từ đầu cô đã dấu diếm không để anh
biết, cô hi vọng ở trong lòng anh, hình ảnh của mình luôn tốt đẹp!
“Không phải, Vận Nhi, anh chỉ vô tâm nói thế thôi, em đừng nghĩ nhiều!” Vận
Nhi định đi thì bị Lam Hạo kéo cánh tay lại, nhận thấy cô có vẻ tức
giận, Lam Hạo thấy hơi bối rối, khi biết cô đã kết hôn, anh đã rất tức
giận!
Vốn tưởng cô có tình cảm với mình, mà anh cũng rất thích
cô, rồi hai người sẽ thuận lí thành chương mà ở bên nhau, không ngờ lại
đột nhiên biết được cô đã gả làm vợ người ta, điều này làm anh phải tiếp nhận như thế nào?
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Ánh mắt Lam Hạo nhìn Vận Nhi rất thành khẩn, cô nhận ra sự ôn nhu quen
thuộc trong đó, nhưng từ khi cô có Âu Thừa duẫn, cô nghĩ cô đã không cần điều này nữa.
Lam Hạo kéo tay cô định để cô ngồi vào trong xe,
nhưng Vận Nhi cự tuyệt, Âu Thừa Duẫn sẽ sai người đến đón cô, cô không
muốn để anh ấy hiểu lầm.
“Không được, sư huynh, giờ em còn có
việc! Có việc gì anh nói tại đây luôn đi!” Bởi vì không thích anh, nên
một chút mập mờ giữa hai người cô cũng không giữ cho anh nữa.
Nhìn người qua lại trên đường, sắc mặt Lam Hạo sầm xuống, Vận Nhi cũng mơ hồ nhận ra, bây giờ ở cùng một chỗ với Lam Hạo, khiến cô cảm thấy rất áp
lực.
“Nếu anh có thể sớm nhận ra tình cảm của em dành cho anh, có phải bây giờ chúng ra đã ở bên nhau rồi phải không?” Lam Hạo không
buông tay cô ra, ánh mắt ưu thương như sâu như biển, khiến Vận Nhi nhìn
không thấu.
Cô mở miệng định nói, “Sư huynh, anh…”
“Thật
ra anh nhận ra rằng anh rất thích em, nhưng lại nhận ra quá muộn, đúng
không?” Sự hối hận trong mắt Lam Hạo rất rõ ràng, anh rất tin tưởng với
bản thân mình, cũng rất tin tưởng cô, nên bây giờ ngay cả cơ hội xoay
chuyển cũng không có.
Vận Nhi nghe thấy lời nói của Lam Hạo thì
rất giật mình, cho đến bây giờ cô cũng không nghĩ đến, sẽ có ngày Lam
Hạo tỏ tình với cô. Trước kia vây quanh người anh, dạng người đẹp nào mà không có, nên cô luôn cho là mình không xứng với anh ấy.
Giờ đây nhìn ánh mắt mất mát của anh, việc anh thổ lộ, cô lại chẳng rung động chút nào.
Không hề có cảm giác chỉ một ánh mắt cũng khiến tim cô đập mạnh như với Âu
Thừa Duẫn, cũng không có sức ảnh hưởng lớn với cô, đây là vì không yêu
đi!
“Sư huynh, rất xin lỗi, sẽ có người con gái thật tốt đến yêu
anh, em đã kết hôn rồi!” Trước đây vài tháng, câu nói như vậy mặc kệ thế nào cô cũng không nói nên lời, nhưng hiên tại, tất cả đã quá muộn rồi!