Đúng lúc này,
phía sau đột nhiên có một cái ôm ấm áp, giữ cả người Vận Nh lại, xoay
người lại, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt Vận Nhi. Vận Nhi lập tức như bị ngã xuống giếng, cô vùng khỏi vòng tay ôm ấp của Lam Hạo: "Học
trưởng, cám ơn anh." Đây là lần đầu tiên cô dựa gần Lam Hạo, Vận Nhi cảm giác trên mặt nóng bừng, tim đập điên cuồng,trên người học trưởng Lam
Hạo mang theo một mùi hương rất thoải mái, hoàn toàn khác với Thừa Duẫn. Thừa Duẫn mạnh mẽ,trên người anh cũng phát ra khí chất làm người ta cảm thấy áp lực. Cộng với hơi thở mê hoặc, Vận Nhi hoàn toàn bị đơ trong
vòng tay ôm ấp của anh.
"Vận Nhi, cậu không sao chứ?" Tâm Lam
vạch đám đông, đi theo Vận Nhi đang được Lam Hạo đưa ra ngoài. Lúc này
Quý Lam cùng trợ lý và đám vệ sĩ cũng đang đi ra ngoài đại sảnh, đám
phóng viên kia cũng đang bám sát theo.
"Không sao." Vận Nhi cười cười, lắc lắc đầu với Tâm Lam. Trên người cô dường như còn vương vấn
hơi ấm của Lam Hạo, cô nắm chặt đôi tay, lùi lại một chút. "Học trường,
chúc mừng anh, lần này thật là xuất sắc, nhất định sẽ là điểm khởi đầu
cho thành công sau này của anh." Sự tán thưởng trong mắt Tô Vận Nhi làm
cho Lam Hạo cảm thấy thật hưng phấn hơn bất cứ lời ca ngợi hoa mỹ nào
khác.
"Đúng vậy đúng vậy, thật sự là quá tuyệt vời." Hứa Tâm Lam phụ họa đằng sau, cô tin ánh mắt của Vận Nhi lần này, thật sự là chuẩn
không cần bàn cãi, học trưởng Lam Hạo quả thật đúng là vĩ đại ngoài sự
dự đoán của mọi người.
"Ha ha, tiểu nha đầu." Trong mắt Lam Hạo
dường như chỉ nhìn được sự tồn tại của Vận Nhi, khi nhìn thấy sự ngượng
ngùng trong mắt cô, ánh mắt anh cũng trở nên dịu dàng " Thích cái nào
nhất? Trong tất cả bộ sưu tập."
"Nhưng mà học trưởng à, em cảm
thấy tất cả đều đạt tiêu chuẩn." Hứa Tâm Lam nhịp nhịp chân đùa dai, tỏ
vẻ khó xử nói. Một bàn tay đặt trên tay Lam Hạo, còn bàn tay kia nắm tay Vận Nhi, nháy nháy mắt với cô. Vận Nhi làm lơ, coi như không thấy gì
hết. Cô biết con nha đầu này lại muốn học trưởng khó xử.
"Có gì khó đâu, vậy đem toàn bộ tặng cho em hết." Lam Hạo lơ đễnh nói xong, nở nụ cười quyến rũ.
"Woww, học trưởng thật sự là quá tốt, yêu anh chết mất." Hứa Tâm Lam không
nghĩ Lam Hạo ra tay rộng rãi như vậy, toàn bộ mẫu thời trang. Ôi, thật
là sung sướng không thốt nên lời.
"Ôi, đừng nha, anh gánh không
nổi đâu." Lam Hạo biết người nói vô tình, người nghe cũng không ý, nhưng nghe được từ miệng nha đầu kia nói từ "yêu", trong lòng vẫn là có chút
không thoải mái, ánh mắt lại tia tới Vận Nhi đang đứng một bên cười với
vẻ mặt dịu dàng.
Dường như cũng ý thức mình lỡ miệng nói sai,
Hứa Tâm Lam nghịch ngợm lè lưỡi, tay che miệng. Người ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, Vận Nhi sẽ không để ý đâu.
"Đúng rồi, tối nay có
tiệc ăn mừng,các em cũng tới tham gia đi." Lam Hạo lại một lần nữa vi
phạm điều lệ công ty, mời Vận Nhi và Hứa Tâm Lam tham dự.
"Thôi, chúng em không muốn quấy rầy anh." Vận Nhi vừa định mở miệng từ chối,
Hứa Tâm Lam đã hóng hớt nói trước "Được, được, Vận Nhi, chúng ta đi
thôi, dù sao về nhà cũng không có việc gì mà." Vận Nhi không nói gì,
đành để Tâm Lam lôi cô đi. Tối nay về muộn chắc anh ta cũng không quan
tâm đâu. Dù sao Thừa Duẫn cũng không hạn chế tự do của cô.